Tôi không biết mình đã bị kéo vào cảnh mộng như thế nào, nhưng bây giờ tôi biết mình đang ở đâu và đang nhập vào ai.
Tôi dịch chuyển thân thể, đến đứng trước mặt Lý Mặc Tiên.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là, tôi không nhìn thấy hồn ma của Lý Mặc Tiên, mà lại nhìn thấy hài cốt của Lý Mặc Tiên.
Trước mặt tôi là một bộ xương, cùng với y phục dơ bẩn và nhuốm máu, bên cạnh còn đang treo một sợi dây da. Cô ta tựa lên tường, đầu vẹo qua một bên, hốc mắt trống rỗng hướng thẳng về phía trước.
Tôi quay đầu nhìn lại, nơi đó có một cánh cửa.
Cửa sổ chung quanh đều đang được phong kín bằng những tấm ván, cánh cửa thì đang đóng chặt.
Trên nền nhà có vài vết máu và cũng chỉ có những vết máu đó.
Nơi đây chẳng còn gì nữa cả.
Thậm chí tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào, dù là tiếng gió hay tiếng côn trùng, chứ đừng nói là tiếng người.
Tôi quay lại nhìn bộ hài cốt của Lý Mặc Tiên.
Bề mặt bộ xương đang phát tán ra luồng âm khí nhàn nhạt. Trong đầu tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cầu cứu vô vọng của cô ta.
Bất chợt tôi nhận ra, Lý Mặc Tiên vẫn chưa biến thành ma triệt để. Thứ đang tồn tại nơi đây, chỉ là linh hồn yếu ớt của cô ta. Và cô ta cũng không hề có ý thức, chỉ dựa vào bản năng lúc còn sống mà không ngừng kêu cứu.
“Lý Mặc Tiên.” Tôi kêu lên, đồng thời trong đầu cũng thầm kêu tên cô ta.
Không ai trả lời.
“Cứu tôi với…” Tiếng kêu của Lý Mặc Tiên không ngừng lặp lại, hệt như một đoạn ghi âm bị kẹt.
Tôi bất lực, nhè nhẹ đưa tay lên thử chạm vào đầu lâu của Lý Mặc Tiên.
Tay tôi chỉ xượt qua chứ không thể chạm vào.
Cứ ở đây cũng chẳng ích gì.
Tôi bay xuyên qua khung cửa sổ đã bị bịt kín ra bên ngoài, mới phát hiện Lý Mặc Tiên đang ở tầng hai.
Tòa nhà này có tổng cộng hai tầng, đằng sau còn có vài ngôi nhà mái bằng khác. Tất cả đều bị bỏ hoang, đều là những căn nhà đang xây dở, cũng chẳng có biển báo công trình, càng không có treo tên của tòa nhà.
Tôi đến tầng một, nhận thấy mỗi tầng lầu của tòa nhà này cao đến năm mét, phòng ốc cực kì rộng rãi, nhưng cửa vào lại rất thô sơ, thuộc loại cửa gỗ được chế tạo cẩu thả nhất.
Tôi không tìm được thứ gì ở đây, cũng chẳng biết hiện tại đang là lúc nào.
Trong hiện thực, thì nhóm Ngô Linh đang chạy đến đây, để giải quyết dứt điểm chuyện của Lý Mặc Tiên. Nếu thời gian gần kề với “hiện tại”, thì tôi chẳng cần phải làm gì cho thêm thừa thãi, chỉ cần chờ đợi là đủ rồi.
Tôi nghĩ, dù “lúc này” có là hai ba năm về trước đi nữa, thì tôi cũng không cần làm gì, vẫn chỉ cần chờ đợi nhóm Ngô Linh đến.
“Cứu tôi với…”
Tiếng kêu ấy lại vang lên.
Tôi thở hắt ra một hơi, trở lại tầng hai, ngồi đối diện với thi thể của Lý Mặc Tiên.
Dù đã biết cô ta sẽ không nghe thấy, nhưng tôi vẫn nói: “Chào cô, Lý Mặc Tiên. Cô không quen tôi, nhưng tôi biết cô. Tôi còn nhớ cô đã từng đến một nơi chuyên điều tra các hiện tượng quái dị tên là ‘Thanh Diệp’ đúng không? Tôi đã đọc hồ sơ của họ và biết được chuyện mà cô đã gặp phải. Cả… cả chuyện cô gặp phải sau này tôi cũng biết. Năm 2018, cô bị bắt cóc, sau đó… tôi nghe người ta kể lại quá trình cô bị bắt cóc và cũng biết được cô đã gặp phải biết bao nhiêu… biết bao nhiêu chuyện bi thảm….”
Tôi không biết mình phải nói tiếp thế nào, nên vội đổi hướng: “Cô đừng sốt ruột, sẽ có người đến cứu cô thôi. Đã có người biết cô đang ở đâu rồi. Họ sẽ đến cứu cô. Chính là những người mà cô đã từng gặp, người của Thanh Diệp. Họ đang tức tốc đến đây để cứu cô. Đến lúc đó, cô hãy an tâm mà đi đầu thai nhé…”
“Cứu tôi với…”
Tôi lại thở dại, nhìn chăm chú bộ xương.
“Cứu tôi với… ai đó… cứu tôi… cứu tôi…”
“Cô còn nhớ cái chuyện mà cô đã gặp phải được giải quyết thế nào không?” Tôi chợt lên tiếng: “Cái tên seeder chuyên phát tán những thông tin trù dập trên mạng, gã tên là Tạ Dương, chính gã đó đã bị người của Thanh Diệp tố cáo, bị xét xử rồi ngồi tù mấy năm. Sau khi mãn hạn, gã vẫn tiếp tục cái công việc thất đức ấy, hại chết một cô gái trẻ khác. Cô gái đó bị bức ép đến mức phải tự sát bằng cách nhảy lầu, cũng… cũng rất thảm khốc… Có điều, cô ta không biến thành ma, chắc là đi đầu thai rồi. Kiếp sau, cô ta có lẽ sẽ gặp được nhiều may mắn…”
Nói đến đây, tôi lại kẹt.
Đối với chuyện đầu thai, tôi không rõ mấy.
Linh hồn đi vào Địa Phủ, đầu thai để bắt đầu một kiếp người mới, thì quá trình đó mất bao nhiêu thời gian? Ngay lập tức đi vào vòng luân hồi, chớp mắt đã thành một hài nhi mới; hay là cần phải trải qua thủ tục gì đó, tương tự như một số trường hợp trên trần thế, cần phải xếp hàng để đợi đến lượt?
Nếu là cái đầu, tính trên thời gian, trong kiếp sống mới của Huỳnh An Tâm, có lẽ vào ngay lứa tuổi thanh xuân sẽ đụng phải thời cuộc tồi tệ nhất. Đó chắc hẳn là một tai họa. Cũng có thể vào khoảng thời gian trưởng thành và đã lập gia đình rồi, mới đụng phải cơn đại biến động của thế giới. Nhưng đó cũng vẫn là tai họa.
Một kiếp sống mới như vậy, có lẽ không thể sánh bằng cứ nán lại dưới Địa Phủ.
Tuy tôi chẳng rõ Địa Phủ nó ra sao, theo truyền thuyết thì có 18 tầng địa ngục, hoặc là… một thế giới khác…
Tôi thả hồn suy tưởng, mãi cho đến tiếng kêu của Lý Mặc Tiên lôi tôi trở lại.
Tôi nhìn qua bộ xương trước mặt.
“Tôi cũng không biết, kiếp sống mới có tốt hơn hay không. Cũng có khả năng là hoàn cảnh còn tồi tệ hơn. Một đời người chung quy vẫn sẽ luôn gặp phải biết bao nhiêu chuyện buồn đau và cũng sẽ gặp phải bao nhiêu là chuyện vui sướng. Tôi… tôi không biết nữa…” Tôi gục đầu xuống.
Vốn dĩ, tôi cũng rất hoang mang, không biết năng lực của mình có thể làm được gì, không biết khi nào mình bị một con ác ma nào đó giết chết. Nhưng dù sao đi nữa, thì đến lúc đó trong lòng vẫn luôn tràn ngập khát khao muốn được sống tiếp. Dù cho rất chán ghét những chuyện quái dị, nhưng đã gặp rồi thì phải đối diện, đồng thời cố gắng để sống sót. Bây giờ, tôi đã không còn chán ghét chuyện quái dị nữa, mà tôi muốn làm gì đó. Thế nhưng, trong thoáng chốc lại chẳng có chuyện gì cần tôi làm cả. Tôi lại trở thành con người của trước đây – một con người không làm được gì.
“Ai đó… cứu tôi với…”
Tôi trầm mặc một hồi, lên tiếng nói: “Tuy tôi không biết có thể làm được gì, nhưng tôi vẫn… vẫn cần phải trở nên mạnh hơn. Tôi vẫn còn người thân cần được bảo vệ. Tôi cần phải bảo vệ họ…”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Trước khi kế hoạch của giới quái dị thành công, tôi phải bảo vệ họ.
Chẳng cần giải cứu thế giới to tát đến thế, tôi… chỉ cần bảo vệ thật tốt vài con người.
Tôi thở ra một hơi, cảm thấy như đã được giải tỏa thông thoáng ách tắc trong lòng.
Tôi nhìn bộ xương của Lý Mặc Tiên: “Xin lỗi, tôi không cứu được cô. Nhưng tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt… Tôi sẽ không để họ gặp phải những chuyện mà cô đã trải qua… Tôi… thành thực xin lỗi, đúng ra không nên nói trước mặt cô những điều này…”
Tôi cảm thấy có một loại xót xa.
Trước mặt tôi, một bộ xương tàn tạ, không ngừng lặp lại vài con chữ, như đang trải lòng bày tỏ nỗi cô quạnh vô cùng tận của một linh hồn.
“Tôi xin lỗi…” Tôi nói.
Cảnh vật trước mắt tôi đột nhiên phát sinh biến đổi.
Bộ xương đã biến mất, thay vào đó là dung nhan xinh đẹp của một cô gái.
Cô ta đang ở trước một chiếc camera, khoe bộ móng tay của mình.
Móng tay của cô ta được vẽ rất đẹp mắt, được đính hạt cườm và hình hoa lấp lánh.
Tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như hoa trên khuôn mặt cô ta, nhưng chớp mắt, khuôn mặt ấy đã đầm đìa nước mắt, miệng bị một cánh tay nào đó bịt chặt.
Bàn tay xinh đẹp của cô ta bị người ta đè lên bàn. Gã đàn ông đang bịt miệng cô ta đè chặt thân thể cô ta lại, một gã khác thì kéo tay cô ta, đè lên các ngón tay. Còn hai gã khác, một gã cầm kìm rút chiếc móng tay có đính đóa hoa ra, gã còn lại thì cầm camera, quay lại cảnh tượng này.
Tôi nghe thấy tiếng cười của chúng, nghe thấy tiếng gào khóc bị đè nén của Lý Mặc Tiên.
Chiếc móng tay ướt đẫm máu, đóa hoa trắng ngần bị nhuộm đỏ.
Nhịp đập trái tim tôi bùng lên kịch liệt, trước khi nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, thì thân thể đã nhào tới.
Tay tôi chụp lấy vai của một tên trong những gã đó, trong khoảnh khắc năng lực được phát động, tôi nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, rồi quay qua nhìn bờ vai của mình, kinh hoàng hét lên một tiếng, buông ngay Lý Mặc Tiên, té ngửa ra sàn nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...