Dưới tòa lầu ký túc ấy đã xuất hiện mấy viên cảnh sát và cũng đã giăng bạt che khuất tầm nhìn.
Có người lúc đi ngang qua, đều đi vòng qua khu vực được phong tỏa từ xa. Có người thì hiếu kì, dòm ngó tấm bạt màu xanh một chút, rồi quay qua nhìn mấy viên cảnh sát. Lại có người thì vội vàng tránh xa, cắm đầu cắm cổ bước thật nhanh.
Trần Hiểu Khâu vừa đi vừa gọi điện cho Trần Dật Hàm, hỏi thăm về diễn biến của sự kiện nhảy lầu này.
Phía cảnh sát đã tìm đến phỏng vấn những người chứng kiến, hơn nữa không chỉ có một người chứng kiến, nên diễn biến của sự tình đã thông qua lời kể của họ mà sự thật được hiển bày. Có điều, công tác khám nghiệm hiện trường vẫn phải tiếp tục. Trong tình huống vẫn chưa có chứng cứ nào, thì thông qua khai báo của đương sự, cũng chưa chắc đã đủ sức quyết định.
Trần Hiểu Khâu đang lắng nghe tường thuật của Trần Dật Hàm.
Còn tôi thì thoáng nhìn về phía tấm bạt, rồi lại ngẩng lên nhìn tòa lầu ký túc.
Người chết nhảy xuống từ tầng nào, bây giờ đã rõ như ban ngày. Bởi vì chỉ có khoảng sân hiên kia là có cảnh sát đang tiến hành khám nghiệm.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy âm khí, cũng không nhìn thấy hồn ma. Nữ sinh đã mất mạng có lẽ đang trong trạng thái linh hồn, vẫn chưa biết sẽ đi về đâu. Cũng có khả năng là không biến thành ma, chết chính là chết.
Thường thình tình huống sau sẽ chiếm đại đa số. Thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều có người chết, đồng thời mỗi phút mỗi giây đều có người sinh ra. Thế nhưng, số lượng người sống rốt cuộc vẫn nhiều hơn số lượng hồn ma.
Chỉ có điều, sau khi Ông Trời phát sinh biến hóa, tôi đã không còn cái nhìn lạc quan với hiện trạng này nữa.
Vì không còn nghi ngờ gì, hồn ma trên thế giới này đã trở nên tàn bạo hơn. Thế thì cũng có khả năng, số lượng hồn ma cũng sẽ tăng lên đến chóng mặt. Tình huống ban đầu “chết đã chết rồi” sẽ giảm thiểu. Và sẽ có nhiều người sau khi chết biến thành ma hơn.
Đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng chẳng biết có đúng không.
Trần Hiểu Khâu ngắt máy, nói với tôi: “Chuyện đã rõ ràng rồi, trước tiên tìm chỗ nào đã.”
Chỗ này lắm người qua lại, sáu người chúng tôi đứng ở đây, thì khá dễ gây chú ý.
Tôi đang chuẩn bị cất bước, thì Gã Béo chợt khựng lại, quay ra sau thì nhận thấy Tiết Tĩnh Duyệt vẫn đứng ngay tại chỗ.
“Duyệt Duyệt?” Gã Béo bước đến.
Tiết Tĩnh Duyệt đang cúi mắt, nhìn xuống bên dưới tấm bạt.
Tôi thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống, thì trông thấy một mảnh gì đó nho nhỏ và óng ánh.
Tôi không rõ đó là gì.
“Móng tay à?” Với đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh”, Quách Ngọc Khiết đã nhìn ra ngay.
“Móng tay?” Tí Còi nghi ngờ hỏi lại.
“Ừ, hình như là…” Giọng của Quách Ngọc Khiết đã trở nên không chắc chắn.
Tôi nhớ đến chuyện mà Gã Béo đã nói với chúng tôi trước đó, quay phắt qua nhìn Tiết Tĩnh Duyệt.
Không lẽ cái móng tay mà cô ấy dự cảm thấy chính là cái này?
Trần Hiểu Khâu đã đến chỗ viên cảnh sát đang đứng gác, báo cho anh ta biết phát hiện của Tiết Tĩnh Duyệt.
Vị cảnh sát nọ quay qua nhìn vào bên trong khu cấm giới, gọi một cái tên. Lập tức có nhân viên khám nghiệm chạy đến, kinh ngạc nhìn mảnh vụn nhỏ đang bị tấm bạt đè lên.
Năm người chúng tôi đã nhân đó dòm ké một cái.
Nhân viên khám nghiệm dùng kẹp gắp mảnh vụn đó lên, để nó vào trong túi đựng vật chứng.
Và động tác này đã khiến tôi nhìn thấy rõ ràng.
Đó đích xác là một mảnh móng tay. Nhìn vào rất giống với những chiếc móng tay giả được chưng trong tủ kính ở các tiệm nail, được khảm cườm và vẽ lên những hình vẽ tinh tế và đẹp mắt.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ đến một chuyện.
“Mặc Mặc…” Quách Ngọc Khiết đang lẩm bẩm.
Tôi hệt như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, quay phắt qua nhìn cô ấy.
Không phải tôi đang nổi giận, mà là đang bàng hoàng, đôi mắt tự động trợn to lên.
Viên cảnh sát đứng ngay bên cạnh rất thính tai, lặp tức hỏi: “Cô sinh… thưa cô, phải chăng cô biết được thông tin gì đó?”
Có lẽ anh ta định gọi “sinh viên”, nhưng lại cảm thấy Quách Ngọc Khiết không phải sinh viên.
Quách Ngọc Khiết hỏi: “Cho tôi xem kĩ hơn mảnh móng tay đó được không?”
Các cảnh sát nhìn nhau, sau đó một nhân viên khám nghiệm đưa túi đựng vật chứng tới trước mặt Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết cũng không đưa tay ra nhận, mà chỉ nhìn thật kĩ chiếc móng tay thông qua màn ni lông một hồi lâu, mới thở hắt ra một hơi.
“Là Mặc Mặc. Cô ấy là một idol trên mạng, tên thật là Lý Mặc Tiên. Cô ấy hay đăng video và livestream trên mạng, dạy trang điểm, vẽ móng. Cái này…” Quách Ngọc Khiết chỉ lên chiếc móng tay: “Tôi còn nhớ chính là cách vẽ do cô ấy sáng tạo ra.”
Hình vẽ trên chiếc móng tay là hoa tuyết, nhìn vào hệt như một đóa bồ công anh, cực kì đẹp mắt.
Cảnh sát ghi chép lại lời nói của Quách Ngọc Khiết. Cô ấy xoắn xuýt một hồi, rồi quay qua nhìn chúng tôi.
Viên cảnh sát kia lập tức nhận ra ngay, bèn hỏi thêm một câu nữa.
Quách Ngọc Khiết trả lời: “Chuyện này… trước đây Lý Mặc Tiên đã bị bắt cóc. Tôi còn nhớ chuyện đó xảy ra vào năm 2018. Vẫn chưa cứu được, cũng chưa tìm ra thi thể. Nhưng chắc là đã…”
Cảnh sát rất kinh ngạc, có người cũng nhớ đến vụ án đó của Lý Mặc Tiên. Nhìn bộ dạng của anh ta thì hoàn toàn không đem hai sự việc này ghép lại với nhau.
Thần kinh của tôi bây giờ đã căng đến cực điểm.
Sau khi chào hỏi viên cảnh sát, chúng tôi liền rời đi. Vì chỉ cung cấp một vài manh mối, nên Quách Ngọc Khiết không bị cảnh sát chất vấn nhiều.
Sau khi di chuyển đến một nơi vắng người, Trần Hiểu Khâu mới lên tiếng: “Người tận mắt chứng kiến lúc đó có đến mấy người, đích xác là cô nữ sinh đó tự nhảy lầu. Nguyên danh của cô ta là Huỳnh An Tâm, sau đó đổi thành Huỳnh Hân. Câu chuyện mà cô bạn cùng phòng em của anh kể là thật. Mấy năm trước, lúc Huỳnh An Tâm học cấp hai, trên mạng có người đã tung tin học sinh cấp hai làm gái, trên đó còn đăng hình của Huỳnh An Tâm. Sau đó, cô ta ở trong trường bị mọi người xa lánh khinh bỉ, rồi buộc phải chuyển trường nhưng lại trải qua hoàn cảnh tương tự. Phía cảnh sát đã điều tra được, Huỳnh An Tâm đã đổi tên và sửa đổi diện mạo, thi vào cấp ba và làm lại từ đầu. Năm nay, cô ta đã thi đậu vào đại học Dân Khánh và được phân đến gian phòng ký túc ấy.”
Trần Hiểu Khâu dừng một chút: “Một cô nữ sinh cùng phòng là bạn học thời cấp hai của cô ta. Chắc là Huỳnh An Tâm đã nhận ra đối phương trước, còn cô gái kia thì chưa. Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ của Huỳnh An Tâm, cô gái kia ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra. Lúc đó, cha mẹ của Huỳnh An Tâm đã rời khỏi trường. Trong phòng chỉ còn lại Huỳnh An Tâm và gia đình của cô bạn đó. Có lẽ gia đình họ đã vặn hỏi Huỳnh An Tâm nhưng bị phủ nhận. Sau đó, Huỳnh An Tâm rời khỏi phòng, trong phòng lại có tân sinh viên vào, cô bạn kia đã đi bêu rếu chuyện của Huỳnh An Tâm, còn lục lọi hành lý của Huỳnh An Tâm và tìm được chứng minh thư của cô ta.”
“Lúc cô ta đổi tên, thì chứng minh thư cũng phải đổi cái mới rồi chứ?” Tí Còi hỏi.
“Đúng là đổi mới rồi. Cảnh sát đã điều tra hồ sơ cá nhân của cô ta, đoán là trước khi đổi tên, cô ta đã làm visa. Phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta cũng làm ở nước ngoài. Mấy chuyến xuất ngoại sau đó là đi chỉnh sửa khuôn mặt. Đồng thời, cô ta đã đổi tên, đổi hộ tịch, đổi luôn thông tin trong học bạ… Trong này liên hệ đến rất nhiều trình tự, tấm chứng minh thư cũ đã được cô ta giữ lại. Cô ta từ Thâm Châu thi vào đại học Dân Khánh và đã đem theo chứng minh thư cũ.” Trần Hiểu Khâu nói: “Và thế là chứng minh thư đã làm lộ thân phận của cô ta. Đợi đến lúc Huỳnh An Tâm trở lại phòng, cô nữ sinh kia đã ép hỏi cô ta. Phụ huynh và những cô bạn cùng phòng cũng biết chuyện này. Bạn cùng phòng đòi chuyển phòng. Nhưng cha mẹ của cô nữ sinh kia thì khăng khăng cho rằng, người chuyển phòng phải là Huỳnh An Tâm mới đúng. Thế là trong phòng ký túc đã phát sinh cãi vã, nhanh chóng trở thành một vụ chỉ trích đơn phương. Sau cùng, Huỳnh An Tâm đã lao ra sân hiên và nhảy xuống.”
Sáu người chúng tôi đều rơi vào im lặng.
Chuyện này là một bi kịch nằm ngoài ý muốn.
Nhưng nhớ đến chiếc móng tay, tôi lại thấy chuyện này không đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp. Bi kịch này cũng sẽ không kết thúc một cách đơn giản như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...