Hồ Sơ Bí Ẩn

“Rồi sau đó cô đã làm gì?”

“…”

“Cô Trương, mong cô trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi… tôi tìm đến nhà của Trần Nhất Tây. Tôi cũng không biết cụ thể, chỉ biết mang máng, rồi chạy đến khu dân cư ấy, đến đó… đến đó xem thử… Tôi cũng không biết phải làm sao, chỉ là muốn đến đó xem thử. Sau khi đến nơi, tôi nghe người ta nói… người ta nói… chuyện của gia đình Trần Nhất Tây… Tôi… cứ như ma sai quỷ khiến thế nào, mà đã đi theo qua đó… Tôi đến trước cửa nhà bạn ấy… Tôi đã thử… thử chìa khóa… tôi đã thử chìa khóa, mở được… mở được… Lúc đó… lúc đó tôi liền bỏ chạy… tôi liền bỏ chạy…”

“Thế chìa khóa đâu?”

“Mang theo, tôi mang theo chìa khóa mà. Sau đó…”

“Sau đó?”

“Sau đó… đã vứt đi… Tôi đã vứt chìa khóa… vào thúng rác…”

“Thùng rác nào?”

“Tôi cũng không nhớ, vừa chạy từ nhà bạn ấy ra, tôi cứ cắm đầu mà chạy, chắc là… chắc là quẹo qua mấy khúc cua… thì nhìn thấy thùng rác nằm ven đường, tôi ném nó vào… Sau đó…”

“Sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa?”

“Tôi… tôi phát hiện mình… mình đã vứt nhầm. Cái tôi đem vứt là chùm chìa khóa của mình, còn chùm của Trần Nhất Tây thì vẫn còn nằm trong túi. Tôi lên thử đồ để đi làm, lúc đó mới phát hiện chùm chìa khóa ấy nằm dưới đáy va li hành lý, đúng ra thì đó là chùm chìa khóa nhà của tôi, nhưng không phải… đó là chùm chìa khóa của Trần Nhất Tây! Tôi… tôi… có lẽ hôm đó tôi đã vứt nhầm rồi. Tôi cũng không biết… tại sạo lại như vậy…”


“Thế sau này cô đã xử lý chùm chìa khóa ấy thế nào?”

“Cũng vứt luôn, tôi đã vứt nó. Chắc là vứt ở thủ đô. Tôi đã đọc được thông tin trong nhóm chat, Vương Lâm Bình kể chuyện, có mấy em khóa sau dọn vào phòng, nhặt được chìa khóa. Lúc đó tôi… tôi cảm thấy rất sợ. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, mà chỉ thấy sợ, tôi thấy sợ vì những chuyện trước đó và cả chuyện của Trần Nhất Tây nữa. Tôi không hề nghĩ đến chìa khóa… Tôi cứ nghĩ bụng, chắc là mấy em đó đã nhầm lẫn thế nào với chìa khóa của mình thôi. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, không nghĩ gì cả… Tôi… lúc đó tôi… Sau đó…”

“Cô đã biết được, cái chùm chìa khóa mà các cô ấy nhặt được là của mình?”

“…”

“Cô Trương?”

“Lúc ban đầu thì Vương Lâm Bình bảo là mấy em đó nhặt được chìa khóa của Trần Nhất Tây. Bạn ấy không biết… không biết chìa khóa của Trần Nhất Tây nằm ở chỗ tôi. Tôi cũng không nói gì. Sau đó bạn ấy lại bảo mấy em đó đem chìa khóa trả cho cha mẹ của Trần Nhất Tây rồi. Tôi nghĩ, như vậy thì tốt quá. Bất luận là cha mẹ của bạn ấy có kiểm tra hay không, nhưng chuyện đến đây xem như đã kết thúc. Thân phận của các em đó ổn hơn tôi, tôi vốn là bạn cùng phòng với Trần Nhất Tây mà, nếu chìa khóa của Trần Nhất Tây mà lại nằm ở chỗ tôi thì… Hơn nữa Trần Nhất Tây đã chết được những mấy tháng rồi, mấy em khóa sau nhặt được chìa khóa, thì cũng chỉ là trùng hợp thôi… Mà cứ xem như người ta nhận ra được đó không phải là chìa khóa của Trần Nhất Tây đi nữa, thì cũng không thể nghi ngờ gì thêm. Tôi đã nghĩ như vậy đấy, nên thấy nhẹ lòng ngay. Thế nhưng, sau đó Vương Lâm Bình lại nói, cha mẹ của Trần Nhất Tây chết rồi, bị người ta mở cửa đi vào nhà giết chết. Tôi thật sự thấy phiền chết đi được! Làm sao mà bạn ấy lại biết lắm chuyện trong nhà của Trần Nhất Tây như thế chứ! Rõ ràng là tốt nghiệp rồi, thì mạnh ai nấy đi con đường của mình đi! Tại sao bạn ấy đều biết hết, còn một mực muốn kể cho chúng tôi nghe nữa chứ! Phù…”

“Sau đó cô ta đã đến gặp cô?”

“… Ừ…”

“Và chắc cô cũng đã biết, chìa khóa có vấn đề và mấy sinh viên khóa dưới dọn vào phòng các cô năm xưa, đã gặp phải chuyện quái dị?”

“…”

“Cô Trương, gần đây cô có gặp phải chuyện quái dị gì không?”


“…”

Sột sột soạt soạt.

Tách!

“Cái này…”

“Đây là chùm chìa khóa của cô Trần Nhất Tây à?”

“…”

“Cô Trương?”

“Là của tôi, là chùm của tôi, bị thiếu mất chìa khóa phòng. Còn cái móc khóa này là của Trần Nhất Tây, nhưng đây là chìa khóa nhà của tôi, không phải của bạn ấy. Tôi nhận ra được. Tôi… trước đây, lúc về nhà tôi đã nhìn thấy. Còn lúc ở thủ đô, chìa khóa của Trần Nhất Tây, tôi cũng chẳng biết là từ bao giờ lại nằm trong túi áo khoác mùa hè của tôi. Lúc tôi mới dọn đến thủ đô, trong cái túi áo đó... rõ ràng đã giặt rồi gấp cất rồi mà, đâu có mặc đâu. Thế mà tình cờ lôi ra thì… Lúc đó tôi đã… Còn Vương Lâm Bình thì vẫn miệt mài kể chuyện này chuyện kia. Sau đó… sau đó tôi đã tìm được chùm này trong ngăn bàn, ngăn bàn trong phòng làm việc… tôi đã tìm được chùm chìa khóa này. Tôi đã vứt chúng đi những mấy lần rồi, thế nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện trở lại! Hơn nữa… chìa khóa, móc khóa trang trí đều có vấn đề… chìa khóa, móc khóa… hình như không ngừng hoán đổi. Hai chùm chìa khóa… cả hai chùm đổi cho nhau… Tôi… Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như vậy… tại sao…”

“Trước lúc tốt nghiệp, cô và cô Trần có cùng làm chuyện gì đặc biệt không?”

“Không có. Tôi biết cô muốn hỏi chuyện gì, bản thân tôi cũng đã từng nghĩ đến. Ngoại trừ Trần Nhất Tây, thì chẳng còn chuyện gì nữa hết, chỉ có bạn ấy… chỉ mỗi bạn ấy gặp nạn thôi…”


“Đó không đơn thuần là tai nạn. Cô có từng làm chuyện gì đặc biệt với cái móc khóa này không? Có bao giờ thử chơi trò gọi hồn, cầu cơ này nọ chưa?”

“Cô đang nói cái gì vậy? Từ xưa đến giờ tôi chưa bao giờ đụng vào mấy thứ ấy, trong phòng cũng không có ai chơi.”

“Thế cô Trần thì sao? Cô ta có bao giờ làm những chuyện tương tự như vậy không?”

“Tôi đã nói rồi, trong phòng chúng tôi không có ai chơi cái trò đó hết! Chúng tôi chưa thử cái gì hết! Cái móc khóa này cũng là bốn đứa chúng tôi cùng mua một lượt, lúc đó mỗi đứa đều có một cái. Chất lương chẳng ra làm sao, chỉ là mua cho vui thôi. Sau đó, cái của tôi và Trần Nhất Tây thì còn dùng được, còn của Vương Lâm Bình và Ninh Tuyết thì dơ quá, lại rụng lông nên vứt đi rồi. Chúng tôi… chúng tôi lúc đó còn hay đùa nhau về chuyện đó… chúng tôi còn nói số mình chắc may mắn…”

“Sau khi mua những cái móc khóa này, các cô có gặp phải chuyện gì không?”

“…”

“Cô Trương, cô đang nghĩ gì vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết được không?”

“…”

“Cô Trương?”

“Chìa khóa của Ninh Tuyết rớt mất rồi…”

“Ừ.”

“Lúc bạn ấy đi làm chìa mới, còn chút nữa… còn chút nữa là bị xe mô tô tông…”

“Ồ.”


“Vương Lâm Bình có một lần quên mang chìa khóa, ngồi chơi phòng bên cạnh đợi chúng tôi về. Và cũng ngay lúc đó… bạn ấy bị lây bệnh đậu mùa. Có một bạn ở phòng bên cạnh mắc bệnh đậu mùa mà không biết, thế là bạn ấy đã bị lây…”

“Ừ.”

“Vương Lâm Bình phải xin phép dài hạn để dưỡng bệnh và cũng vì vậy mà không thể bảo vệ kịp đề tài nghiên cứu, thành tích học sút một chút, rớt một môn.”

“Ừ.”

“Ninh Tuyết… Ninh Tuyết đang quen bạn trai. Bạn ấy kể, mình bị đánh rơi chìa khóa, chạy lại phòng tự học tìm, bắt gặp bạn trai mình đang bên cạnh một cô nữ sinh khác. Vì chuyện này mà bạn ấy chia tay với bạn trai, chia tay ngay lập tức. Đến lúc tốt nghiệp chúng tôi mới biết người đó không hề bắt cá hai tay, mà bị cô kia đeo đuổi thôi. Tôi… tôi cứ ngỡ bạn trai của Ninh Tuyết nói bậy bên ngoài thôi. Nhưng Ninh Tuyết…”

“Cô ta không hề gặp bạn trai để hỏi cho rõ đúng không?”

“Đúng… bạn ấy khóc trước mặt chúng tôi một trận, vừa khóc vừa chửi người bạn trai ấy, rồi móc điện thoại tuyên bố chia tay trước mặt chúng tôi. Không hề… không hề nói những chuyện ấy… Sau này người bạn trai ấy có đến tìm, nhưng bạn ấy không thèm gặp. Mà cũng ngay lúc sắp nghỉ hè nữa... Sau kỳ nghỉ hè trở lại thì… thì như vậy rồi…”

“Còn chuyện gì khác không?”

“… Tôi… tôi chỉ nhớ nhiêu đó. Mấy người… mấy người nói cái móc khóa này…”

“Chúng có thể nhìn thấy một số thứ. Ngay từ lúc mới gặp mặt, chúng tôi đã nhìn thấy trên người cô có hơi thở không lành, chắc là một loại nguyền rủa. Lúc cô đem chìa khóa ra, là chúng tôi đã có thể xác định được ngay.”

“…”

“Cô và Trần Nhất Tây đã gặp phải những chuyện gì à?”

“Tôi bị trộm túi, chỉ có chìa khóa là còn… Rõ ràng… rõ ràng là hôm đó, tôi đã bỏ hết mọi thứ vào trong túi xách rồi. Vì túi áo nhỏ quá. Nhưng hôm đó, hôm đó để túi trong phòng tự học, tôi bỏ đi vệ sinh, lúc quay lại thì túi đã biến mất… Lúc tôi thò tay vào túi áo, lại nhận ra chìa khóa vẫn còn. Tôi… lúc đó… lúc đó hoàn không không nghĩ đến…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui