“Oa, thực sự rất có cảm giác đấy.” Chuyên gia tự tìm đường chết trầm trồ: “Mọi người nhìn thấy không? Đây chắc là tòa nhà của Nông trường Cải tạo trước đây. Có điều hình như cửa sổ đã bị dán thứ gì đó, nên không nhìn thấy được bên trong.”
Anh Hồng vừa tiến về phía trước, vừa nói: “Cái buồng giam nhỏ đã xảy ra án mạng mà cậu kể, có phải ở trong này không?”
“Ừ, chắc ở tầng hai.” Chuyên gia tự tìm đường chết trả lời.
Khang Khang nức nở: “Ở đây đáng sợ quá. Chúng ta phải vào đó sao? Thôi đừng vào nữa thì hơn.”
Tiểu Gia tiến đến gần, cất lời trấn an Khang Khang mấy câu.
Còn Thái Nhĩ Tư thì chẳng nói năng gì.
Anh Hồng và Chuyên gia tự tìm đường chết đã đến trước cửa chính.
Anh Hồng thò tay kéo cửa, tiếng trục cửa ma sát nặng nề vang lên, có cả một đám bụi mờ mờ từ trên rớt xuống.
Anh Hồng ho mấy cái, nhấc tay phủi phủi.
“Toàn mùi mốc. Nơi đây đã rất lâu không có người vào đây rồi cũng nên.” Chuyên gia tự tìm đường chết ở bên cạnh lên tiếng thuyết trình: “Tôi còn được nghe kể một chuyện nữa. Đó là sau khi đào được hài cốt, những nông dân sống trong thôn gần đây đã nghe thấy những tiếng động từ chỗ này, y hệt như ma hành quân. Chắc là âm thanh do những người bị lưu đày đi lại phát ra. Những âm thanh này được rất nhiều người nghe thấy. Từ lúc đào được xương cốt, khoảng từ năm 2000 đến nay, người trong thôn đã bỏ đi hết, cái thôn cũng biến mất luôn từ đó. Trên đường chúng ta đến đây cũng đã thấy rồi đấy, vùng này không có người sinh sống đâu.”
Đèn pin của Anh Hồng đã soi vào trong nhà.
Bên trong trống huơ trống hoắc.
Ánh đèn không chiếu lên sàn nhà, mà chỉ chiếu lên tường. Trên màn hình cũng chỉ là những bức tường loang lổ và các bảng tuyên truyền đã phai màu.
Anh Hồng lại mở cửa rộng thêm một chút, đi vào bên trong.
Khang Khang không tình nguyện lắm, co ro trốn ở sau cùng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, khiến Chuyên gia tự tìm đường chết khá khó xử.
Trên màn hình, một nửa là chửi Khang Khang diễn sâu, một nửa thì hô hào cả bọn quay về.
“Khang Khang, yên tâm đi, không sao đâu mà. Đã nhiều năm trôi qua rồi, hơn nữa ở đây chỉ chết có một người, chắc chắn không sao đâu.” Chuyên gia tự tìm đường chết khuyên nhủ, “Cùng lắm là có chút tiếng động…”
Ngoài màn hình, Anh Hồng kêu to một tiếng.
Chuyên gia tự tìm đường chết vội vàng dặn dò Tiểu Gia và Thái Nhĩ Tư trông nom Khang Khang, còn mình thì chạy vào bên trong.
Anh Hồng đang đứng trên cầu thang, nói vọng xuống bên dưới, “Có buồng giam thật này! Cái mà cậu nói đó!”
“Ồ!” Chuyên gia tự tìm đường chết cực kì phấn khích, vội vàng chạy lên trên cầu thang.
Trên lầu hai, khung cảnh cũng tương tự như trong video của Thanh Diệp, mấy căn buồng giam sơ sài ngăn chia khu vực của lầu hai.
Đám đang theo dõi livestream còn phấn khích hơn cả Chuyên gia tự tìm đường chết và Anh Hồng, trên màn hình ngập tràn quà tặng.
“Mọi người, buồng giam trong Nông trường Cải tạo là đây! Để chúng tôi vào xem, trong này có gì nào.” Chuyên gia tự tìm đường chết vừa nói, vừa di chuyển ống kính quay kĩ lưỡng từng buồng giam một.
Nói thật, ở đây chẳng có gì đáng để quay cả.
Trong buồng giam không có công cụ tra tấn, cũng chẳng có bàn ghế giường chiếu. Đây chỉ là buồng tạm giam, dùng nhốt tạm mấy gã tội phạm làm việc không nghiêm túc, đánh nhau này nọ.
Cửa buồng giam đã hoen gỉ, đóng mở đều phát ra tiếng kêu ê răng.
Cùng với sự di chuyển vào bên trong của anh Hồng và Chuyên gia tự tìm đường chết, trên màn hình dần dần hiện lời kêu ca thất vọng.
“Hết rồi, đây đã là buồng cuối cùng rồi. Xem ra vụ án mạng năm xưa đã không còn lưu lại vết tích gì, có lẽ lúc đó đã được dọn dẹp hết…” Chuyên gia tự tìm đường chết cũng đang khá thất vọng.
Anh ta mở cánh cửa buồng giam cuối cùng ra.
Bên trong cũng chỉ là bốn bức tường vuông vức, chẳng có chút gì khác biệt.
Chợt Anh Hồng “Ê” một tiếng, gọi Chuyên gia tự tìm đường chết qua.
Ống kính lập tức di chuyển, nhằm vào một góc buồng giam. Ở đó có một kẽ gạch nứt cực kì sâu, và cũng sậm màu hơn những chỗ khác.
Ánh đèn đã soi lên khe nứt, nhưng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Anh Hồng sờ soạng lên mặt gạch, lớp bụi bên trên sau khi bị chùi đi, làm lộ ra mảng vết tích mờ mờ bên dưới.
“Vết móng tay cào đấy! Oa!” Chuyên gia tự tìm đường chết lại la lên.
“Thế còn cái này, có lẽ máu đã từng dính lên nhỉ?” Anh Hồng rất ăn ý, còn đưa ra phán đoán về mấy viên gạch nữa.
Anh ta mất một hồi lâu, mới gỡ ra được viên gạch đầu tiên.
Viên đầu được gỡ ra, thì những viên bên cạnh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ở bên mép của viên gạch, có vết tích do dịch thể chảy qua còn lưu lại và mảng nền bên dưới lớp gạch cũng có màu đậm nhạt khác nhau. Viên gạch nằm sát góc hình như bị một loại dịch thể nào đó nhuộm màu triệt để.
Anh Hồng và Chuyên gia tự tìm đường chết đều thở hổn hển, hệt như đã phát hiện ra một bí mật quý báu nào đó.
Bình luận trên màn hình lại một phen xôn xao, quà tặng cũng lại hiện ra rào rào.
“Hình như chúng ta đã phát hiện ra một hiện trường án mạng. Chuyện này, các bạn thường xuyên theo dõi kênh của tôi chắc chẳng còn lạ gì. Rất nhiều ngôi nhà ma đều do án mạng tạo ra cả. Có người chết oan trong những căn nhà đó, nên mới biến thành ma, rồi tạo ra vô số chuyện rùng rợn không thể tưởng tượng nổi. Có điều, vết tích kiểu này thì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy. Mọi người nên biết rằng, tốc độ giải tỏa, kiến thiết thời đại này nhanh lắm. Nếu thực sự là một kiến trúc lịch sử, thì tôi cũng chẳng thể làm ra được đâu. Lần này xem ra hời to rồi.” Chuyên gia tự tìm đường chết hớn hở nói, giọng điệu của anh ta khiến người khác hoàn toàn không thể nghĩ anh ta dàn dựng kịch bản giả tạo.
Có điều, tôi nhìn thấy một đoạn bình luận. Có người tự xưng là nhân viên pháp y, đồng thời chỉ ra vết máu lâu năm không thể có màu như vậy được. Các bình luận bên dưới cũng đang loạn cả lên, kẻ phản đối người đồng tình.
Tôi gửi tin nhắn cho Ngô Linh, bảo cô ấy lên xem livestream.
Cái cảm giác chẳng lành toát ra từ trên màn hình, khiến tôi không thể xác định được, là do nó quá tương tự với đoạn video của Thanh Diệp, nên từ cảm giác quen thuộc đã tạo ra ảo giác trong tôi; hay là thực sự đang có thứ gì đó. Vì vậy, để nhóm của Ngô Linh phán đoán chắc chắn sẽ chuẩn xác hơn. Nhưng, Ngô Linh mãi vẫn chưa hồi âm cho tôi.
Livestream vẫn tiếp tục.
Trong buồng giam chẳng còn gì đáng để lục lọi nữa.
Anh Hồng và Chuyên gia tự tìm đường chết xuống lầu. Khang Khang và Tiểu Gia đang đợi ở cửa, còn Thái Nhĩ Tư thì chẳng thấy đâu.
“Các cậu đang làm gì vậy? Thái Nhĩ Tư đâu?”
Khang Khang đang run như cầy sấy, nói không thành lời.
Còn Tiểu Gia thì đang chỉ tay lên nền nhà, ngón tay cũng run rẩy.
Vẻ mặt sợ hãi của họ vô cùng chân thực, khiến người xem qua màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của họ.
Chuyên gia tự tìm đường chết di chuyển ống kính xuống.
Trên nền nhà, chính giữa gian đại sảnh là một vũng máu lớn, vết máu như một dòng suối, lan tỏa ra khắp bốn phía, tạo thành hình mạng nhện.
Màu sắc của máu vẫn còn đỏ tươi, hình như mới vừa chảy ra.
Chuyên gia tự tìm đường chết và anh Hồng đều im lặng.
Những lời chửi bới trên màn hình càng nhiều hơn, cũng có người nhớ lại lúc nãy, lúc ống kính di chuyển qua chỗ này, có quay thấy thứ gì đó.
Tôi biết rõ, cái này là thật.
Vết máu lan tràn giống vết máu của Chu Tử Dương lưu lại như đúc. Màu máu còn đỏ tươi cũng là thật. Và vì quay phải cảnh tượng này, mà cái không khí chẳng lành càng trở nên nặng nề hơn.
“Làm… làm cái gì vậy hả? Các cậu… thế này là sao đây? Thái Nhĩ Tư đâu?” Chuyên gia tự tìm đường chết nói năng đã không còn lưu loát nữa rồi.
Khang Khang bật khóc đầy hoảng sợ.
Tiểu Gia lắp bắp, “Không biết… em không biết… tụi em đứng đợi ở ngay cửa, sau đó Thái Nhĩ Tư nói muốn vào trong xem thử. Cậu ấy vẫn chưa chạy lên lầu, ở dưới sàn… chỗ này… một người con trai… chắc cỡ tuổi học cấp 3, đã hiện ra… Cậu ta… cậu ta bị treo lên, bị cắt cổ… Sau đó máu… tụi em… tụi em… Sau đó Thái Nhĩ Tư liền chạy đến chỗ đó…”
Tiểu Gia chỉ tay về phía bên cạnh.
Bên đó có một cánh cửa.
Cửa đi vào nhà ăn, đang được mở nửa chừng.
Cùng với sự di chuyển đến của ống kính, bên trong cánh cửa hình như có ai đó bật đèn. Ánh đèm vàng vọt chụi qua khe cửa đang mở chiếu ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...