Vẻ mặt của Tạ Liễu rất u ám, nước mắt dường như đã chảy cạn, chỉ còn hai tròng mắt đầy gân máu, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Ngô Linh giao máy quay lại cho Lưu Miểu, rồi khụy người xuống, móc trong túi áo ra một chiếc bật lửa.
Bật lửa này bằng kim loại, nhìn vào cũng tương tự như những bật lửa bình thường. Nó bị Ngô Linh cầm trong tay, nên bị che đi không ít, không thấy rõ bên trên chiếc bật lửa có hình vẽ gì đặt biệt không.
Nhưng lúc Ngô Linh đánh lửa, tách một tiếng, ngọn lửa bùng lên có màu xanh sậm kì dị. Ngọn lửa rất lớn, bừng lên từng đợt từng đợt, dần dần hình thành trong không khí hình một chiếc đầu lâu mờ ảo.
Ngô Linh dùng ngọn lửa châm vào y phục của một cái xác trước mặt mình.
Chỉ thấy ngọn lửa ấy bừng mạnh lên một cái, nuốt mất toàn bộ cái xác trong nháy mắt.
Ngọn lửa xanh đậm chia thành hai màu đen và xanh, hệt như sóng biển đang dao động, không ngừng nhấp nhô.
Rồi ngọn lửa lại bừng lên phần phật một lần nữa, hai màu sắc nhập chung lại với nhau, đồng thời cấu thành nên một chiếc đầu lâu vô cùng rõ ràng, bay thẳng lên trần nhà, xuyên qua nóc nhà bay đi mất.
Ống kính từ trần nhà quay lại mặt đất.
Trền nền nhà chỉ trơ trọi lưu lại một vệt có hình người đen thui, rồi dấu vết đó cũng nhanh chóng bị gió cuốn đi.
Ngô Linh rất bình tĩnh.
Trong lúc ngọn lửa biến hóa, cô ấy đang sửa soạn để đốt thi thể tiếp theo.
Cảnh tượng khi nãy được lặp lại.
Sau ba lần như thế, thì bên ngoài vang lên những âm thành huyên náo.
Hình như có người đang tụ tập ngoài cửa nhà kho, đồng thời tranh cãi kịch liệt.
Ống kính chỉ khẽ chuyển động một chút, rồi quay trở lại, quay cảnh Ngô Linh thiêu hủy một cái xác nữa.
Bấy giờ, tiếng ồn ào bên ngoài càng to hơn.
Lần này có thể nghe ra, bên ngoài là tiếng gào thét hoảng sợ và cả tiếng chửi rủa đầy giận dữ.
Tiếng nói hơi mang theo khẩu âm địa phương, không phải tiếng phổ thông chuẩn, nhưng là một kiểu rất quen tai.
Vài giây sau, bên ngoài có người la lên.
“Các người dừng tay! Dừng lại!”
Giọng nói của người này không còn trẻ, còn tiếng nói thì khá dễ nhận ra, đây là cách nói tiếng phổ thông không chuẩn của người Dân Khánh.
Ngô Linh khựng lại, nhưng chỉ là khựng lại một cái, rồi tiếp tục đưa tay tới, đốt tiếp một cái xác nữa.
Bên ngoài lại bùng lên một phen hỗn loạn, người khi nãy vừa lên tiếng cũng không cách nào trấn áp được tình cảnh rối loạn này.
Mãi đến lúc tiếng “ầm” vang lên, hình như có thứ gì đó bị đập mạnh, thì những tiếng tranh cãi mới im bặt.
Một người khác lên tiếng nói: “Mở cửa.”
Âm thanh không to lắm, nhưng trong không gian yên tĩnh vẫn đủ để người ta nghe thấy, đồng thời lần này là tiếng phổ thông chuẩn.
Ngô Linh đứng dậy, cất chiếc bật lửa đi.
Lưu Miểu di chuyển ống kính hướng về cửa kho.
Bên ngoài vang lên tiếng tháo dây xích, sau một hồi lổn xổn lảng xảng, cửa kho đã được mở ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, trời đã tạnh mưa hửng nắng.
Nhưng có một điều rất kì dạ, đó là cầu vồng trên nền trời không phải bảy màu, mà là hai màu đen trắng. Khung cảnh xung quanh đều đầy màu sắc, chỉ có trên trời là thuần hai màu đen trắng.
Trên bãi đất trống bên ngoài có rất đông người đang đứng, ăn mặc cũng tương tự như Tạ Liễu đã mô tả, giống nhân vật trong phim cổ trang. Trên quần áo của họ còn có kí hiệu hình hai con rắn, đủ để lộ rõ thân phận của mình.
Người đứng đầu của đám người này khá là đặc biệt, tuy cũng ăn mặc như đám kia, nhưng trên tay đang cầm điếu thuốc, không ngừng phun mây nhả khói. Dưới chân còn đang mang một đôi giày thể thao, nhìn vào cũng khác biệt.
Sau lưng ông ta là một người có khuôn mặt rất quen. Chính là người họ Tạ mất tích, bị người của Thanh Diệp tìm được xác và được Tạ Liễu xác nhận.
Ống kính quét qua một lượt, trong đám đông còn có thêm hai ba người ăn mặc thời hiện đại nữa.
“Xưng hô thế nào đây?” Người thủ lĩnh hỏi.
Chưa có ai trả lời, người cất lên tiếng động đầu tiên là Tạ Liễu.
Cô ta sợ hãi bật khóc, hình như còn vấp phải mấy cái thi thể rồi té ngã. Bên ngoài lại một phen lao xao.
Người đàn ông quét mắt nhìn một lượt, rồi nhìn trở lại bên trái ống kính.
Người đàn ông sau lưng ông ta đã lùi ra xa, có vẻ như không dám đến gần.
“Diệp Thanh.” Người trả lời là Diệp Thanh.
Từ hướng mà âm thanh truyền lại và điểm nhắm đến của ánh mắt người thủ lĩnh, thì nãy giờ ông ta cũng đang nhìn Diệp Thanh.
“Ninh Triết.” Người đàn ông gật đầu, rít một hơi thuốc, sau khi phả khói ra mới nói tiếp: “Đi theo tôi, chúng ta kiếm một nơi nào đó nói chuyện.”
“Tướng quân!” Đằng sau có người kêu lên, giọng địa phương đặc sệt, nhưng ngẫm kĩ một chút có thể nghe ra được.
Tiếng kêu này khiến ống kính khẽ di chuyển một chút.
Nhưng Ninh Triết vẫn mặc kệ, quay người lại bước đi, đám đông đằng sau tự động dạt ra tránh đường, im lặng như tờ.
Người của Thanh Diệp không một chút sợ hãi, đi sát sau lưng Ninh Triết.
Tuy ống kính được giữ cố định, nhưng những khuôn mặt bị quay phải đều vô cùng hung tợn, ánh mắt đầy thèm khát, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ.
Tiếng bước chân văng vẳng dần trở nên rõ ràng. Tạ Liễu la lớn “Đợi em với”, có vẻ đã đuổi theo kịp.
Cả nhóm đi theo người thủ lĩnh vào trong nhà ăn.
Ninh Triết chào hỏi sơ sài rồi mời họ ngồi xuống.
Những người khác cũng theo vào, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không dám đến quá gần.
Một mình Ninh Triết ngồi một bên, người của Thanh Diệp thì ngồi phía đối diện. Chiếc ghế gỗ dài vừa chứa đủ ba người, Tạ Liễu hình như đang đứng ngay sau lưng họ, không dám cách quá xa.
“Các người đến tìm cô gái này à?” Ninh Triết hỏi, ánh mắt thoáng di chuyển lên trên, có vẻ đang nhìn về phía Tạ Liễu.
Tạ Liễu nấc lên một tiếng, tỏ ra cực kì sợ Ninh Triết.
“Nói đúng ra thì chúng tôi đến để điều tra về Nông trường Cải tạo Lao động. Còn việc tìm kiếm cô gái họ Tạ và cả cậu họ Chu kia đều là tiện thể mà thôi.” Ngô Linh trả lời.
Ninh Triết quét mắt qua một lượt: “Một cậu trai trẻ khác à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ta chạy mất rồi.” Ninh Triết nói.
Ông ta không ngừng hút thuốc, có điều điếu thuốc trên tay từ đầu đến cuối không hề ngắn lại, cũng chẳng có tàn thuốc rớt xuống, nhìn cứ như điếu thuốc điện tử.
“Cậu ta có thể rời khỏi chỗ này sao?” Ngô Linh hỏi ngược lại.
“Không phải. Chỗ này là địa bàn của chúng tôi. Phía trước vẫn còn một địa bàn nữa, của những tay công chức ngày xưa. Họ được gọi là công chức, đúng không?” Ninh Triết không phải đang hỏi người của Thanh Diệp, mà là ngoảnh lại hỏi đám thuộc hạ.
Người có giọng Dân Khánh trả lời: “Vâng, gọi là công chức.”
Ninh Triệt gật đầu.
“Bị đám cỏ dại chia cắt?” Ngô Linh hỏi.
“Đúng, vốn dĩ có đến mấy cái nông trường. Cái mà các người gặp chỉ là một trong số ấy. Ngày xưa thì không phải vậy.” Ninh Triết lắc đầu: “Mà đều là chuyện đã qua, chẳng có gì đáng nói.
“Vậy thì bây giờ nói một chút về nguyên nhân hình thành chỗ này đi. Cấm vệ quân ở kinh đô nhà Từ và Xà Quân.” Ngô Linh nói.
Xung quanh bắt đầu nhao nhao lên.
Ninh Triết khẽ nhướn mày: “Các người biết cũng nhiều nhỉ.”
“Cái thằng đạo sĩ chó chết năm xưa chính là các người?!” Một người nhảy ra quát lên.
Ống kính di chuyển về phía người đó.
Có lẽ suy nghĩ một lát về câu nói của người đó xong, Ngô Linh mới trả lời: “Không phải. Theo tôi được biết, năm xưa thân phận của người đó chẳng ai biết cả. Còn trong các tông phái, gia tộc cũng chẳng có ai thừa nhận cả. Chỉ biết là Xà Quân đã bị người ta tiêu diệt, cũng có thể là có người đồng quy vu tận với Xà Quân. Sự tình đã được giải quyết sòng phẳng và trọn vẹn.”
Trên màn hình, khuôn mặt những người đó đang cực kì căm phẫn và thù hận.
Ninh Triết cất lời: “Trong Cấm vệ quân có người chết trong tay của Xà Quân, bị hắn làm cho biến thành ma; còn lại, thì bị một người tự xưng là Thạch Thiên Mệnh đem đi tế sống.”
Ống kính quay lại khuôn mặt của Ninh Triết.
Vẻ mặt Ninh Triết đang rất điềm tĩnh: “Cuối cùng, trăm sông lại đổ về một bể, mọi người đều bị nhốt trong cái chỗ quỷ quái này, không thể nào rời đi được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...