Khu đất hoang ấy mang lại cho người ta cảm giác kì dị và bất an. Cũng không biết là do tôi thật sự cảm thấy vậy, hay vì nghe những lời phân tích của Ngô Linh trong file ghi âm trước đó, biết về chuyện bị nguyền rủa, nên mới cảm thấy như vậy.
Ống kính bắt đầu di chuyển, men theo con đường đất thoáng rộng tiến về phía trước. Ống kính luôn nhắm thẳng về phía khu đất đầy cỏ dại.
Gió quét qua, cỏ dại đong đưa xào xạc. Vì diện tích rất lớn, nên những âm thanh xào xạc từ đằng xa vẫn có thể vang đến tận đây, được camera thu lại.
Cùng với chuỗi âm thanh ấy là tiếng bước chân của ba người, càng lúc càng đến gần khu đất hoang.
Những lúc gió thổi mạnh làm cỏ dại rạp xuống, có thể nhìn thấy chính giữa khu đất hình như vẫn còn một số tòa nhà gì đó.
“Loạt xoạt” - hình như có ai đó đang lật một tờ giấy ra.
“Từ đây đi thẳng, sẽ gặp một con đường nhỏ. Lần trước khi cảnh sát đến đã dọn dẹp rồi. Bên này chắc sẽ còn vết tích. Lúc họ tìm người đã dàn thành hàng ngang mà đi, nên cũng có rất nhiều cỏ dại bị cắt bỏ.” Ngô Linh nói.
Ống kính di chuyển, không dừng lại ở Ngô Linh mà đi xuống, quay tờ giấy trên tay cô ấy.
Nhìn vào hệt như là giấy nháp, chất lượng chẳng ra làm sao, lại còn nhăn nheo.
Bên trên vẽ một tấm bản đồ đơn giản, bao gồm khu đất đầy cỏ hoang và các kiến trúc xung quanh. Giữa khu đất hoang là một dãy các tòa nhà, dãy nhà đó nối thẳng ra bên ngoài bằng một con đường thẳng tắp.
“Con đường này vốn do nông trường cải tạo làm ra, sau đó vì bị bỏ hoang nên mọc đầy cỏ dại. Sau chuyện xảy ra lần trước, chắc đã được dọn dẹp rồi.”
Ống kính quay trở lại khu đất hoang, đồng thời di chuyển lên phía xa xa.
Trên màn hình không có gì đặc biệt xuất hiện.
Ống kính trở lại mặt đất. Cỏ ở bên cạnh rõ ràng thấp hơn cỏ trên con đường đất một chút, không có nền đường, cũng không có dấu vết người từng đi qua.
Những âm thanh xào xạc vẫn tiếp tục vang lên, có điều đã nhỏ hơn.
Gió đã giảm.
Video đang cực kì yên tĩnh, ngoại trừ những âm thanh ấy ra, thì chẳng còn gì cả.
Tình trạng như thế kéo dài một khoảng thời gian, tiếng những bước chân mới có sự thay đổi.
“Vẫn chưa đến?” Là giọng của Diệp Thanh.
Ống kính di chuyển, lướt qua khuôn mặt bị làm mờ của Diệp Thanh, rồi quay trở lại khu đất hoang.
Ngô Linh trầm ngâm: “Theo lời của ông Triệu, thì đại khái chính là chỗ này. Với thời gian chúng ta đã đi… chắc là ở chỗ này mới đúng.”
Ống kính tiếp tục tìm kiếm, thỉnh thoảng lại quay trở lại con đường mà họ đã đi qua.
Con đường này xem ra cực kì dài, không thấy đầu, không thấy đuôi, cứ không ngừng vươn dài ra. Có điều, từ hướng mà họ đi lại, có thể nhìn thấy các khu vườn nông nghiệp trong thôn. Nhưng hướng mà họ đang tiến tới thì thật sự không có đầu mút, chỉ có thể trông thấy đường chân trời.
“Hình như… chúng ta bị trúng chiêu rồi.” Giọng điệu của Ngô Linh không mấy chắc chắn.
Gió quét qua, mảng cỏ dại đung đưa dữ dội, sau mấy trận ngả nghiêng thì bị rạp xuống.
Căn nhà chính giữa khu đất lại lộ ra.
Hướng lần này hình như đang nằm ngay bên tay trái của nhóm Thanh Diệp.
“Ha…” Diệp Thanh bật cười một tiếng: “Rất thú vị.”
Anh ta vừa dứt lời, trong màn hình lại vang lên tiếng bước chân.
“Đi thôi.”
Kế theo tiếng của Diệp Thanh, ống kính bám theo.
Diệp Thanh đã luồn vào trong đám cỏ dại, đưa tay vạch cỏ tiến về phía trước. Ngô Linh bám theo đằng sau anh ta, kế đó là ống kính.
“Sếp, có cần để tôi đi trước không?” Lưu Miểu hỏi.
“Không cần.” Diệp Thanh trả lời.
Diệp Thanh đang dẫn đầu, nhưng không có tác dụng mở đường.
Không biết đây là giống cỏ gì, mà mọc san sát nhau, lại giống như có đặc tính vừa mềm vừa dai.
Diệp Thanh và Ngô Linh vừa vạch chúng ra, thì chúng bật lại như con lật đật, có điều mức độ đàn hồi bị chi phối bởi đặc tính mềm dai của chúng, nên không đến nỗi mạnh như tre trúc.
Đã thế thì càng không nói đến việc mở đường.
Men theo Diệp Thanh và Ngô Linh đang đi trong đám cỏ dại, ống kính bấy giờ chỉ còn quay được lưng của hai người họ, với cỏ dại xung quanh.
Đám cỏ dại cứ thế đong đưa liên tục, không lúc nào dừng lại.
Gió, không biết đã ngưng từ bao giờ.
Thanh trình chiếu của video đã đến mốc mười phút, hình ảnh vốn cố định đã phát sinh thay đổi.
Lúc Diệp Thanh một lần nữa vạch cỏ ra, thì phía trước ống kính bừng sáng lên. Anh ta khựng lại một chút, rồi bước ra. Ngô Linh cũng đã rời khỏi đám cỏ ngay sau đó, sau cùng là Lưu Miểu với chiếc camera.
Màn hình trở nên sáng sủa, dưới ánh mặt trời là một dãy nhà.
Những ngôi nhà mái bằng này rất cũ kĩ, có ba tầng, na ná như các căn hộ đơn giản. Mặt tường bong tróc, để lộ ra gạch bị thâm đen ở bên trong.
Xung quanh ngôi nhà không có cỏ dại, vì xung quanh không còn là đất nữa, mà là nền xi măng.
Nền xi măng đầy bụi bẩn và cũng không được phẳng lắm. Một số nơi còn bị lõm xuống, không biết là đã bị xe hạng nặng cán qua, hay là do có vật nặng rơi xuống.
Ống kính di chuyển một vòng.
Chỗ nãy… càng khiến cho người ta cảm thấy bất an nhiều hơn.
“Loạt xoạt”, hình như Ngô Linh lại lôi tấm bản đồ vẽ tay sơ sài ra.
“Thời gian không đúng.” Ngô Linh nói, “Đúng ra vẫn phải đi thêm một lúc nữa.”
“Chuyện này… cũng là một phần của lời nguyền à? Có loại lời nguyền đó sao?” Lưu Miểu hỏi.
“Thông thường thì lời nguyền nhiều lắm sẽ khiến cho kí ức chúng ta sinh ra ảo giác. Nhưng máy móc chắc không bị ảnh hưởng đâu.” Ngô Linh quay qua nhìn về phía ống kinh.
Lưu Miểu bừng hiểu.
Góc máy khẽ di chuyển xuống dưới, đối diện trước hai chân của Ngô Linh.
Giong của Lưu Miểu lại vang lên: “Chỉ mới trôi qua hơn mười phút. Thời gian quay cũng chỉ hơn mười phút thôi.”
Ống kính lại di chuyển.
Ngô Linh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Cũng vậy.” Cô ấy khẳng định.
“Thế còn cái này…” Lưu Miểu di chuyển máy quay nhắm thẳng về bãi đất trống.
“Có ai đó đã cải tiến, phát minh ra một loại nguyền rủa mới. Hoặc lời nguyền này không phải do con người tạo ra. Còn một khả năng nữa, là lúc chúng ta nhìn vào các loại máy móc này, cũng sinh ra ảo giác.” Ngô Linh nói.
“Sếp, sếp thấy sao?” Lưu Miểu hỏi, chĩa ống kính quay trúng lưng của Diệp Thanh.
Từ lúc đến nơi, ống kính đã quay trúng Diệp Thanh mấy lần và anh ta cứ nhìn về phía ngôi nhà mái bằng đó mãi.
“Khả năng thứ nhất và khả năng thứ hai.” Diệp Thanh trả lời một cách chắc chắn, rồi tiến về phía ngôi nhà mái bằng.
“Tại sao?” Lưu Miểu nghi ngờ.
“Trực giác.” Diệp Thanh trả lời ngay.
Cả ba người họ đều đã đến trước ngôi nhà mái bằng.
Cửa chính của căn nhà là loại cửa sắt lớn và đã hoen gỉ, nhìn thì nặng nề nhưng không phòng trộm hiệu quả mấy.
Bên trên không có khóa, tay cầm thì sắp rớt ra rồi.
Diệp Thanh đặt tay lên mặt cửa, đẩy mạnh một cái, cánh cửa liền phát ra âm thanh cót két chói tai.
Chuỗi âm thanh ấy lan đi rất xa.
Bên ngoài màn hình, hình như có tiếng động lớn do cỏ bị gió mạnh quét qua.
“Ồ…” Giọng của Lưu Miểu trở nên rất lạ, hình như là đang bịt mũi: “Cái mùi này…”
Giọng Ngô Linh cũng đã thay đổi: “Mùi xác thối và cả…”
Cửa bị Diệp Thanh mở toang, bên trong tối như hũ nút.
Đèn flash trên camera Lưu Miểu đang cầm được bật lên, căn nhà liền trở nên sáng sủa.
Cùng với đó, cũng xuất hiện một cái bóng đen dài ngoằng trên tường.
Trên nền nhà, có một cậu trai hơi béo đang đứng, đầu ngẩng lên, hai mắt trợn ngược. Phần dưới thân thể cậu ta toàn là máu, từ dưới hai chân lan rộng ra ngoài, hệt như một con suối đang chia nhánh, lại giống như một con bạch tuộc gớm ghiếc với vô số xúc tua, từng xúc tua một thò đến chân của bốn bức tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...