Một biến cố không ai ngờ nổi, mà trước đó cũng chẳng có ai để ý đến Hồ Sĩ, vì ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía hai vợ chồng Hồ Quốc Hoa. Hai người già thình lình té ngửa, hậu quá rất khó lường, có khả năng vì vậy mà không thể dậy nổi nữa cũng không chừng.
Hồ Sĩ đang bị lãng quên bất chợt hét lên một tiếng.
Tôi vẫn luôn theo dõi Hồ Hạ Y, nhưng vẫn bị hành động của cô ta làm cho hoảng sợ.
Không phải từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp một hồn ma nào điên cuồng tàn độc hơn, có điều những con ma mà tôi đã gặp, bất luận tính cách ra sao, thì đều giống ma.
Nhưng Hồ Hạ Y thì lại giống một con người, một con người tàn bạo.
Cô ta giẫm gãy chân cha của mình, mà trên mặt vẫn còn vẻ vui sướng.
“Lúc ông giẫm gãy chân tôi, cũng đau như vậy đúng không, cha!” Hồ Hạ Y cất cao giọng: “Tôi cũng đã hét lên, tôi cũng đã hét hệt như ông vậy! Thế nhưng ông thì cứ mải lo đánh nhau với chú! Còn ông bà nội nữa…”
Hồ Hạ Y đã di chuyển ánh mắt.
Hồ Quốc Hoa có chút không thở được, nhưng hai vợ chồng ông ta vẫn chưa mất hết ý thức.
Hồ Hạ Y bước về phía họ, từng bước từng bước, hệt như thần chết đang đến gần.
Đường Tiểu Lan hãi hùng la hét, huơ tay múa chân loạn xa, toan chạy trốn.
Hồ Hạ Y bước nhanh đến mấy bước, giẫm một chân lên ngực của Đường Tiểu Lan.
“Bà nội, lúc bà ngồi lên người tôi, có đau không vậy?” Hồ Hạ Y cất lời hỏi, vẻ mặt đầy hung tợn: “Lúc mẹ tôi lôi bà ra, bà đã giục mẹ tôi làm gì? Bà ép mẹ tôi đi can cha tôi và chú ra. Bà có coi tôi ra gì đâu, bà cũng chẳng coi mẹ tôi ra gì cả…”
Hồ Hạ Y thình lình nhấc chân lên, chuyển qua giẫm lên mặt của Đường Tiểu Lan: “Lúc mẹ bị chú đấm cho một đấm, bà có quan tâm không, hả?”
Cái đầu đang ngóc cao của Đường Tiểu Lan bị đập mạnh ót xuống sàn.
Xung quanh một phen hỗn loạn, chẳng ai biết tại sao Đường Tiểu Lan lại ngã ngửa ra sau như thế.
Hồ Hạ Y bỏ mặc Đường Tiểu Lan, xoay qua tóm lấy Hồ Quốc Hoa.
“Ông nội, lúc đó ông đã nói gì nhỉ? Bảo gọi xe cấp cứu một lần tốn mấy trăm tệ, tự các người đưa đi là được rồi, đúng không?” Đôi mắt của Hồ Hạ Y đã trở nên đỏ ngầu. Hai tay cô ta siết chặt, dưới lòng bàn tay, hô hấp của Hồ Quốc Hoa mỗi lúc một gấp gáp, cuối cùng là hơi ra thì nhiều, mà hơi vào thì ít.
Những người xung quanh càng hoang mang hơn.
May sao, xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế xông vào.
Tôi nhìn Hồ Hạ Y lùi lại một bên, đôi mắt vẫn đang đỏ ngầu, mà trong lòng không khỏi thấy ớn lạnh.
Âm khí trên người cô ta đang dần đậm đặc hơn, nỗi hận thù hình như cũng đã tràn ngập khắp gian phòng.
Cô ta đứng im nhìn nhân viên y tế cáng ba người nhà họ Hồ đi.
Chúng tôi đi theo các nhân viên y tế đó ra khỏi gian phòng, cô ta là người đi sau cùng.
Xe cứu thương đỗ trước cổng Cục Cảnh sát, tất cả là hai chiếc, nhưng nhét vào đến ba nạn nhân thì hơi chật.
Lúc nhân viên y tế đóng cửa xe lại, tôi chợt nghe thấy có tiếng động sau lưng mình.
Ngay cái khoảnh khắc cánh cửa khép lại, hình như tôi nhìn thấy trong xe xuất hiện thêm một bóng người.
Hồ Hạ Y đã bám theo.
Đây là chuyện có thể đoán trước được và một dự đoán khác nữa, chính là ba người của nhà họ Hồ e là khó mà bảo toàn tính mạng.
Xét trên phương diện tình cảm, thì tôi không hề muốn ngăn cản Hồ Hạ Y. Những gì cô làm là để trả thù. Trên phương diện pháp luật, cái chết của cô chỉ là tai nạn, nhà họ Hồ sẽ không bị trừng trị nghiêm khắc. Thậm chí họ còn có thể lợi dụng cái chết của cô để trục lợi. Nói rõ hơn là họ đã không chút ngần ngại dùng chính cái chết của cô để làm giàu, chứ hoàn toàn không hề đoái hoài gì đến cái chết của cô cả. Cho nên, Hồ Hạ Y oán hận họ cũng có cái lý của cô ta.
Nhưng dù sao thì hành động của Hồ Hạ Y vẫn cần phải được ngăn lại.
Cánh phóng viên không bám theo xe cứu thương, mà rất linh hoạt xoay qua túm lấy thủ trưởng trại tạm giam, để vặn hỏi viên cảnh sát khi nãy chạy vào báo cáo chuyện gì.
Trưởng phòng Mã thấy tình hình này, cảm thấy không phải là thời điểm thích hợp để chúng tôi nói chuyện với Từ Băng Tiệp, nên ra hiệu bảo chúng tôi chuẩn bị quay về.
Tôi lén gửi tin nhắn cho Ngô Linh.
Dẫu sao thì nhóm của Ngô Linh vẫn thuận tiện để hành động hơn tôi, nên chuyện của Hồ Hạ Y đành giao cho nhóm họ xử lý.
Hai phóng viên chia nhau ra hành động, một người thì bám lấy thủ trưởng, một người thì tóm chặt Trưởng phòng Mã. Chúng tôi phải tốn khá nhiều thời gian mới thoát thân được.
Về đến văn phòng thì nhóm Tí Còi đã đến thôn Sáu Công Nông rồi. Tôi và tổ của Tưởng Hựu đến nhà ăn dùng cơm trưa chung.
Tưởng Hựu kể lại chuyện xảy ra ở trại tạm giam, vẻ mặt sâu xa bí hiểm.
“Chắc chắn là có ma, Hồ Hạ Y biến thành ma rồi. Biểu hiện của ba người nhà họ Hồ, thảm lắm. Tôi còn cảm nhận được khí lạnh, chắc chắn đó là gió âm. Lâm Kỳ, cậu cũng cảm nhận được đúng không?” Tưởng Hựu còn muốn tìm tôi làm chứng nữa.
Cái này gọi là “Ban ngày không làm chuyện bậy, nửa đêm không lo quỷ đến tìm”. Tưởng Hựu không phải gan dạ, mà chỉ cực kỳ tự tin, nên dùng cái giọng điệu lắm chuyện và xem trò vui khi nói về Hồ Hạ Y.
Tôi thì vẫn đang lo lắng về chuyện này, lại sợ nếu nói quá nhiều thì sẽ gặp phải phiền phức về sau, nên đành giả ngố.
“Ba người họ đúng là khá kỳ lạ. Nhưng gió lạnh thì có lẽ là do anh ngồi ngay cửa? Hoặc do máy điều hòa nằm chỗ đó đấy?”
Tưởng Hựu ngẫm nghĩ một lát, vẫn khăng khăng đó là gió âm.
Dùng xong cơm trưa, tôi đến thôn Sáu Công Nông gặp nhóm Tí Còi và cũng kể cho cả nhóm nghe chuyện của Hồ Hạ Y, nhưng trọng tâm không phải là chuyện gặp ma.
“… Cô ta không phải thình lình xông ra, nói sao nhỉ… Tôi cảm nhận được một sự biến đổi. Kiểu như… những người thân của cô ta nói chuyện càng lúc càng quá quắt, khiến cho cơn giận được đẩy lên đến cực điểm, nên mới biến thành ma.” Tôi phỏng đoán.
“Cơn giận mà tích tụ đủ, thì chắn chắn sẽ tung chiêu rất mạnh rồi.” Tí Còi gật đầu phụ họa.
“Nếu vậy thì sau khi chết cô ta đã biến thành linh hồn, bám theo người nhà của mình, sau đó mới nghe được những lời đó?” Gã Béo đặt vấn đề.
“Chắc là vậy.”
“Thế thì vấn đề càng nghiêm trọng rồi.” Trần Hiểu Khâu phân tích: “Những thứ vốn dĩ vẫn chưa biến thành ma, bây giờ đều có khả năng biến thành ma.”
“Mà còn là một con ma hung bạo nữa.” Tí Còi bổ sung.
Như thế đúng là nghiêm trọng hơn.
Ngô Linh đã đồng ý đến bệnh viện xem xét, tôi nhìn điện thoại, đợi tin tức của Ngô Linh.
Mãi cho đến lúc về nhà, Ngô Linh mới trả lời tôi.
“Biến mất rồi. Ba người nhà họ Hồ đã chết, đều do ngoại thương. Bên bệnh viện kết luận là xương cốt của họ phát sinh vấn đề, trở nên cực kỳ yếu. Sau đó chúng tôi cũng đã tìm được cô của Hồ Hạ Y, nhưng vẫn chậm một bước, bà ta đã chết, cũng bị gãy xương cổ một cách không thể hiểu nổi.” Ngô Linh nói, “Chồng của cô cô ta vốn không có mặt trong cái ngày mà cô ta chết, cũng đã gặp tai nạn. Lúc đang đạp xe, không làm chủ được tay lái, bị cuốn vào gầm xe tải. Theo nội dung trên camera giám sát, Hồ Hạ Y đã đá vào mắt cá chân của ông ta, khiến xe đạp bị ngã. Hiện tại, cô ta khá là điên cuồng.”
Lòng tôi nặng trĩu.
“Cách nhanh nhất để tìm ra cô ta chính là cậu. Sau khi mơ thấy cô ta, cậu không được chần chừ, phải lập tức tiêu diệt cô ta ngay.” Ngô Linh dặn dò.
Tôi ngắt máy, nghe theo kiến nghị của Ngô Linh, chuẩn bị đi ngủ sớm.
Tôi đã gặp Hồ Hạ Y rồi, nên có khả năng tối nay, xác suất mơ thấy cô ta sẽ rất cao. Chỉ cần mơ thấy, quyết đoán tiêu diệt cô ta, thì chuyện này đã có thể kết thúc.
Tôi nghĩ đến đây, đầu vừa chạm vào gối, thì ý thức đã chìm vào bóng đêm.
Tôi nghe thấy âm thanh huyên náo xung quanh, tiếng chửi bới thô tục, tiếng la hét, có cả tiếng xô xát.
Đầu của tôi hơi đau, trên trán máu ấm đang chảy xuống.
Dưới bắp chân chợt đau nhói, điều đó khiến tôi tỉnh táo.
Tôi đang nằm trong một gian phòng khách lạ, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Hồ Sĩ.
Ông ta đang đánh nhau với một người.
Đường Tiểu Lan lướt ngang qua mặt tôi, lao đến ôm chầm lấy Hồ Sĩ, hô hoán kêu ông ta dừng tay.
Người đàn ông đang đánh nhau với Hồ Sĩ đấm mạnh một cú, khiến Hồ Sĩ dội ngược ra sau, va phải Đường Tiểu Lan.
Đường Tiểu Lan dơ hai tay ra hai bên, định lấy lại thăng bằng, nhưng rốt cuộc vẫn ngã nhào, đè lên người tôi.
Tôi đau muốn tắt thở, hình như còn nghe thấy tiếng xương gãy nữa. Máu trào từ trong miệng ra.
Một người phụ nữ lạ hét lên, nhào đến kéo Đường Tiểu Lan ra.
Đường Tiểu Lan ngồi trên sàn, tức giận chửi mấy câu, rồi thúc giục người phụ nữ: “Mau đến ngăn chồng cô lại đi! Bây giờ chỉ biết khóc thì có ích gì?!”
Người phụ nữ bị xô một cái, loạng choạng nhào đến ôm lấy Hồ Sĩ. Hồ Sĩ đang đà đấm tới, va phải người phụ nữ, làm bà ta ngã nhào ra sàn.
Khung cảnh hỗn loạn này duy trì rất lâu, tôi cảm nhận được thân thể này đã dần lạnh đi. Nhịp tim từ gấp rút chuyển sang chậm chạp, cuối cùng là biến mất.
Cơn đau trên đầu, trên chân đã lùi xa, cả sự đau đớn trước ngực cũng biến mất, hơi thở trở nên thông thoáng.
Hồ Hạ Y đã chết như vậy.
Tôi giật mình, nhớ ra việc chính.
Tôi tách ra khỏi linh hồn của Hồ Hạ Y, nhưng chẳng nhìn thấy linh hồn của cô ta đâu, mà chỉ thấy cái xác của cô ta thôi.
Bất chợt, trong đầu tôi nảy ra một ý định, bèn ấn tay lên người của Hồ Hạ Y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...