Ngô Linh rất nhanh liền nghe máy. Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện xong, còn nghiêm túc bảo tôi chờ một chút. Điện thoại nhanh chóng được chuyển cho người khác. Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia là Cổ Mạch.
“Cậu mở loa ngoài lên, để tôi nghe thử âm thanh xung quanh xem.” Cổ Mạch đề nghị.
Theo lời anh ta, tôi mở loa ngoài lên, lóng ngóng cầm điện thoại đi vòng vòng xung quanh.
Cổ Mạch thở dài một hơi, ngữ khí nặng nề: “Được rồi.”
“Thế nào?” Tôi hỏi ngay.
“Không nghe thấy âm thanh của linh hồn.” Cổ Mạch nói, “Theo những gì cậu trông thấy tối hôm qua, thì người trong khu dân cư ấy chắc không ít đâu, hơn nữa họ đều đã quen với trạng thái của họ trước đó rồi.”
Tôi cảm thấy khó thở: “Có khi nào họ trốn hết rồi không?”
“Nếu đã trốn hết rồi thì tốt. Còn nếu tình hình tệ hơn, thì chính là đã bị ăn sạch rồi.” Giọng điệu của Cổ Mạch đã chuyển qua trầm tĩnh: “Nếu không phải do Diệp Thanh làm, thì có khả năng là do Tôn Bân làm. Nam Cung Diệu đang điều tra. Tra được rồi, chúng tôi sẽ đi giải quyết.”
Chuyện này không cần tôi nhúng tay vào.
Nếu thật sự Tôn Bân đã biến thành ma, thì có lẽ cũng chỉ là một con ma bình thường. Người của Thanh Diệp có nhiều kinh nghiệm hơn tôi về mảng này.
Tôi đành đồng ý, dù trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Tôn Bân vốn dĩ cũng chỉ là một người bình thường, nếu không bị chuyện của Diệp Thanh khiến cho sợ đến mất mạng, thì cũng sẽ vì làm việc quá sức mà chết. Bất luận kiểu nào, thì anh ta cũng không thể nào là một kẻ đại gian đại ác được. Ngay cả Châu Hy Hy cũng chẳng phải một người ác độc gì.
Nhưng có những chuyện tôi không thể ngăn cản được, thậm chí tôi còn không thể có được quyền lựa chọn. Giữa một người xa lạ như Châu Hy Hy, và một người bạn có quan hệ hợp tác như Diệp Thanh, người tôi có thể chọn cũng chỉ là Diệp Thanh mà thôi. Dù đối với sự chọn lựa này thực lòng tôi chẳng ưa thích gì, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, nhưng chẳng có cách nào tốt hơn.
Tôi thầm hận mình khi không tìm được cách khác.
Chuông điện thoại reo, tên người gọi đến là em gái.
Tôi vội vàng nghe máy.
“Anh hai, anh đi làm rồi à?” Nhỏ em hỏi.
“Ừ, hôm nay đi sớm một chút.” Giọng điệu của em gái rất bình thường, biết được không phải trong nhà xảy ra chuyện gì, tôi liền cảm thấy nhẹ cả người.
“Ồ. Anh đừng có liều quá, chú ý sức khỏe một chút.” Nhỏ em quan tâm nhắc một câu rồi ngắt máy.
Tôi gọi điện cho Tí Còi, rồi quay trở lại thôn Sáu Công Nông chờ cả nhóm đến.
Chủ nhiệm Mao thấy tôi đến sớm như thế thì rất ngạc nhiên. Tôi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi bên trong ủy cư lướt điện thoại.
Trên mạng xã hội, những thông tin liên quan đến trò chơi “nói thật hay mạo hiểm” đã có thay đổi.
Khá nhiều người đang chế giễu cái đám “lừa đảo”, những cây bút viết truyện ngắn cũng đã bắt đầu hành động, cho ra những bài viết mới. Cũng có người lên án và khinh bỉ những tin vịt lan truyền trên mạng, bảo mình bị ông chồng lừa, rồi nhờ đó mới biết được chồng mình có bồ nhí. Những comment bên dưới đều rất phấn khích và vui vẻ, đầy những nội dung kiểu như: “Chồng con kiểu đó thì giữ lại làm gì?”; “Chị nên cảm ơn những trang tiếp thị trên mạng đi”; “Chồng chị não cũng ngắn nhỉ”…
Sau khi xem xong, tôi chẳng hề có chút tâm trạng vui vẻ nào, trái lại còn cảm thấy khá mệt mỏi.
Đám Tí Còi đã đến, tôi chầm chậm kể lại toàn bộ câu chuyện tối hôm qua.
Tí Còi lo lắng nói: “Trạng thái ấy của Diệp Thanh có khác nào quả bom hẹn giờ chứ. Ai mà biết nó sẽ phát nổ và tiêu diệt hết chúng ta vào lúc nào?”
“Nhưng không còn cách nào khác.” Gã Béo tiếp lời: “Cũng không thể bỏ mặc Diệp Thanh như vậy đúng không? Cái thứ đang bị nhốt sau cánh cửa vẫn phải cần Diệp Thanh trấn áp nữa.”
“Vậy là không được đụng vào, mà chỉ có thể thờ phụng thôi.” Tí Còi hậm hực nói.
Trần Hiểu Khâu trầm ngâm một lát mới lên tiếng, nhưng nội dung thì chẳng liên quan gì đến Diệp Thanh.
“Chuyện của Tôn Bân… phải chăng chứng mình cho việc hiện nay có rất nhiều linh hồn đang mắc kẹt ở chỗ chúng ta, mà không thể đi đầu thai được? Và lí luận nuốt chửng hồn ma, giết người có thể nâng cao sức mạnh của mình, có phải cũng sẽ lan tràn rộng rãi?”
Đề tài mới do Trần Hiểu Khâu đưa ra khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
Về phương diện này, tôi thật lòng vẫn chưa hề suy ngẫm qua.
Tôi nhận ra trước đây mình cứ xem những linh hồn ấy như một loài sinh vật đặt biệt, chắc cũng tương tự như những loài thú hoang dã thông thường. Ví dụ như ngựa hoang, linh dương trên các thảo nguyên rộng lớn. Bản thân tôi không biết đi săn và cũng không rõ những loại động vật đó có nằm trong danh sách cần bảo vệ hay không, lâu lắm rồi tôi không đọc thông tin về động vật trên thế giới. Nếu có người săn chúng, tôi sẽ cảm thấy khá ghét họ, nhưng cũng không đến mức tức giận. Nếu như thực sự có động vật đứng trên bờ vực tuyệt chủng bị săn bắt, thì tôi mới cảm thấy căm tức. Nhưng nếu bàn tới hành động cụ thể, thì cao nhất là khi trông thấy người ta đi tuyên truyền, tôi sẽ ký tên mình vào danh sách đồng tình, rồi quyết góp chút tiền mà thôi.
Nhưng linh hồn là một dạng khác, vốn dĩ không nên tồn tại và cũng không có năng lực hành động. Trên thế giới, ban đầu chỉ tồn tại người sống và hồn ma, cả hai đều chẳng ảnh hưởng đến linh hồn và linh hồn cũng không ảnh hưởng đến hai loại còn lại.
Hiện nay, thế giới đã thay đổi, nhưng nhận thức của tôi từ trước đến giờ vẫn chưa thay đổi.
Câu nói của Trần Hiểu Khâu khiến người ta cảm thấy bất an.
Tôi có thể tưởng tượng ra được, tình trạng đó nếu lan tràn ra sẽ tồi tệ đến mức nào. Những cái khác không vội bàn đến, chí ít thì trên thế giới sẽ có thêm nhiều con ma biết giết người. Nếu như cái lí luận này chính xác, thì những hồn ma đó sẽ không ngừng mạnh lên. Những con ma mạnh mẽ trăm năm hiếm thấy, sẽ xuất hiện dày đặc. Cái thế giới vốn đang ác hóa này rồi sẽ tiếp tục rơi xuống vực sâu.
“Hơn nữa, không có cách nào ngăn cản được tình trạng này cả.” Trần Hiểu Khâu bổ sung thêm.
Đây không phải chuyện của một hai con ma và cũng chẳng thể nào giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Cũng giống như giết người, cũng ra đời từ chính xã hội của loài người, trong quá trình tiến hóa và phát triển, đã không ngừng xuất hiện tình cảnh đồng loại tàn sát lẫn nhau. Điều mà con người có thể làm được, chỉ là cố gắng hết sức để giảm thiểu số lượng con người có liên quan đến tình trạng đồng loại giết nhau mà thôi. Thế nhưng, hiện tại có nhiều nơi trên thế giới chiến tranh vẫn đang diễn ra và ngày nào cũng có người bỏ mạng.
“Không có cách, thế thì chỉ đành khoanh tay đứng nhìn thôi à.” Tí Còi bất mãn lầm bầm.
“Chỉ có thể giống như cách Diệp Thanh đã làm, gặp con ma nào, tiêu diệt con ma đó”. Trần Hiểu Khâu nói.
Tất cả chúng tôi đều rơi vào im lặng.
Chủ nhiệm Mao tìm đến, trông thấy chúng tôi đang ngồi trong phòng này thì bị dọa nhảy lên, hỏi: “Tụi cháu nhận được tin rồi à?”
“Tin gì ạ?” Tôi không hiểu hỏi.
“Tiểu Trương bị bắt rồi.” Chủ nhiệm Mao còn tỏ ra không hiểu hơn: “Dì vừa nhận được điện thoại từ đồn công an. Tiểu Trương đã giết người, giết một người bạn thời đại học, nên bị cảnh sát bắt rồi.”
Tôi há hốc mồm, nhớ lại bộ dạng rời khỏi ủy ban của Tiểu Trương ngày hôm qua.
Tôi đưa mắt qua nhìn Trần Hiểu Khâu, cô ấy lắc đầu, ngầm nói mình cũng không biết chuyện này.
“Cảnh sát muốn điều tra. Tụi cháu… hôm trước tụi cháu đã nói chuyện riêng với Tiểu Trương…” Chủ nhiệm Mao gượng gạo nói.
Rất rõ ràng, cảnh sát điều tra được trước lúc gây án, Tiểu Trương đã đến ủy ban khu dân cư, họ gọi điện cho chủ nhiệm Mao, nên bà ấy đã khai ra chúng tôi.
“Cuộc gọi vẫn còn kết nối?” Tôi hỏi.
“Hết, hết rồi, ngắt máy rồi. Chắc họ sẽ liên hệ với tụi cháu… À…” Chủ nhiệm Mao càng gượng gạo hơn.
Ngay lập tức tôi nghĩ đến tiến trình làm việc của phía cách sát.
Lát sau điện thoại của tôi đổ chuông, là Sếp Già gọi đến. Cảnh sát quả nhiên đã tìm đến Phong Di dời, nhờ Sếp Già thông báo cho chúng tôi.
Cả nhóm vội vàng thu xếp đồ đạc, cùng nhau đến Cục Cảnh sát.
Tôi cũng không nhớ đây là lần thứ mấy tôi đến Cục Cảnh sát trong vòng một năm nay, thật khiến người ta bất lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...