“A lô? A lô?” Người đàn ông kia kêu lên mấy tiếng, rồi nhìn lại màn hình điện thoại của mình: “A lô, Tôn Bân?”
Trong cổ họng của Tôn Bân đang phát ra những âm thanh hỗn độn, giống như người câm, muốn nói nhưng không nói được thành lời.
Người đàn ông kia kêu thêm mấy tiếng nữa, rồi từ từ trở nên hoảng loạn.
“Tôn Bân, anh đang ở đâu vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? A lô a lô?”
Cuối cùng Tôn Bân đã vượt được chướng ngại, kêu lên “Lư An”. Âm thanh được phát ra và cũng rất rõ, những người tên Lư An kia thì chẳng nghe thấy gì hết.
Anh ta quát vào điện thoại mấy tiếng nữa, rồi đi vào phòng, thay đồ ngủ ra, lấy ví tiền và chìa khóa đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng, chắc anh ta định đi tìm Tôn Bân.
Tôn Bân đã hoàn toàn thất thần, đứng trơ ra như tượng nhìn Lư An bước đi. Anh ta vẫn còn nghe thấy tiếng của Lư An trong điện thoại, nhưng bây giờ anh ta đã không thể nghe lọt nữa.
Tay vừa buông ra, chiếc điện thoại rơi xuống, nhưng nó đã biến mất trước khi tiếp đất.
Tôn Bân lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.
Anh ta nhìn vào cái gương ở giữa nhà vệ sinh. Tuy gương không được sạch lắm, nhưng hoàn toàn có thể phản chiếu được người. Đã như vậy, thì đúng ra nó cũng có thể phản chiếu được Tôn Bân. Nhưng lúc này, trên mặt gương đang trống không.
Tôn Bân đưa tay sờ lên mặt gương, vẻ chới với trên khuôn mặt càng hiện ra rõ ràng hơn.
Anh ta giống hệt Dịch Hoan, thình lình nhận ra trên người mình phát sinh sự biến đổi quái lạ, nhận ra mình đã chết, nhân đó mà trào ra đủ thứ tâm trạng.
Tôn Bân đứng ngẩn ngơ một hồi rất lâu, cả người rơi vào trạng thái mờ mịt đờ đẫn.
Hồi lâu sau, không biết anh ta đã nghĩ gì, thình lình ưỡn ngực ngẩng đầu lên, nhào ra khỏi nhà vệ sinh, phóng ra khỏi cửa chính.
Động tác đóng cửa anh ta rất tự nhiên. Sau khi xông ra khỏi nhà, anh ta tiếp tục chạy ra ngoài, có điều đã giảm tốc độ lại, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Chạy một mạch như thế, người đầu tiên mà anh ta nhìn thấy là Lư An - khi nãy cũng vừa ra khỏi nhà.
Lư An đang đứng dưới trụ đèn trong khu dân cư, bên cạnh chân anh ta là một bóng người đang nằm mọp trên đất.
Tôn Bân ngừng lại, từ xa xa trông qua.
Xe cứu thương đã xuất hiện ở cuối con đường nhỏ. Sau đó, nhân viên y tế nhảy xuống xe, chạy đến kiểm tra tình trạng của người kia.
Người đàn ông đang nằm được lật lại, khuôn mặt của anh ta cũng hiện rõ dưới ánh đèn đường.
Chính là Tôn Bân.
Vẻ mặt của Tôn Bân hệt như trời vừa đổ sập, té phịch xuống đất.
Người bình thường rất khó để chấp nhận sự mất mát này.
Những người bên kia không nhìn thấy Tôn Bân, mà loay hoay kiểm tra thân thể của anh ta. Họ không đưa Tôn Bân đi, mà đến nói với Lư An gì đó. Mặt Lư An lập tức tái mét, tay siết chặt điện thoại. Có một bác sĩ gọi người tài xế xe cứu thương, tài xế liền nhấc bộ đàm trên xe lên.
Lát sau xe cảnh sát đã đến, bảo vệ trong khu dân cư cũng đã có mặt.
Xe cứu thương và xe cảnh sát đều không bật còi, nhưng khi họ làm việc cũng không cố tình hạn chế tiếng ồn. Tiếng trao đổi của mấy người họ khá là vang trong đêm khuya.
Không biết từ khi nào, hộ dân ở bên cạnh đã sáng đèn, có người đứng trên ban công trông xuống. Có ai đó la lên “chết người rồi”, thế là càng có nhiều nhà sáng đèn hơn.
Tôn Bân vẫn còn ngồi trên đất, lại rơi vào trạng thái mờ mịt đờ đẫn.
Trong ý thức của anh ta chẳng có gì hết, hoàn toàn trống rỗng.
Chợt tôi cảm thấy sau lưng mình có tiếng động, vừa quay lại thì nhìn thấy một người già đang ngồi trên xe lăn điện di chuyển đến, còn dừng ngay bên cạnh của Tôn Bân.
Tôi sửng sốt.
Tôn Bân đờ đẫn quay qua, từ từ ngẩng lên nhìn cụ già.
Cụ già thở dài: “Anh bạn trẻ, con người mà, sống chết có số, cậu nên nghĩ thoáng một chút.”
Trương Bân trợn to mắt: “Ông… ông cũng là…”
“Đúng vậy. Tôi đã mấy lần trông thấy cậu đi về lúc nửa đêm. Cậu đang làm nghề gì? Giống như trên báo đài nói, lao lực mà chết à?” Cụ già nói năng rất trìu mến.
Nhưng chủ đề thì nghe chẳng thân thiết gì cả.
Tôn Bân lại há hốc mồm, lần này thì chẳng nói được lời nào.
“Haiz, nghĩ thoáng một chút. Cậu không phải người Dân Khánh đúng không? Hay là về quê xem sao. Thành ma rồi, đâu phải mua vé máy bay, vé tàu hỏa nữa đâu, cực kỳ thuận tiện.” Cụ già cực kỳ nghiêm túc.
“Ông, ông đùa đấy à?” Đột nhiên Tôn Bân đứng phắt dậy, phẫn nộ gầm lên: “Tôi chết rồi! Tôi đã chết rồi! Sao tôi đột nhiên lại… tôi…” Quát tháo được mấy lời thì anh ta không thể quát nổi nữa.
“Cậu đừng trách ông già này nói chuyện khó nghe, nhưng sự thực đã là vậy rồi. Làm người mà, phải biết chấp nhận số phận, làm người, ai rồi cũng có một ngày chết đi. Nếu cậu không thích nghe, thì thôi vậy.” Cụ già xua xua tay, rồi điều khiển xe lăn, quay một vòng.
“Ông đợi đã! Ông biết người đó mà, cái người ung thư gan đã chết đấy! Cách đây không lâu, ung thư gan mà chết đó! Hôm đưa tang còn bắn đến mấy phát pháo!” Tôn Bân nhào đến giữ chặt xe lăn lại, hung tợn chất vấn.
Cụ già quay qua, “ý” một tiếng rồi hỏi: “Cậu tìm lão Thái làm gì hả?”
“Lão Thái? Chính là ông ta! Chắc chắn là ông ta! Lúc tôi trở về, đã gặp phải ông ta đó!” Tôn Bân kích động la lên, thái dương và tay nổi đầy gân xanh.
Cụ già quan sát Tôn Bân một lát thì lắc đầu: “Con người lão Thái rất khá, cũng không bao giờ gây sự với ai. Tuy tim gan phèo phổi của ông ấy đều hỏng gần hết, nhưng con người thì tốt lắm. Cậu đã hiểu lầm gì đó rồi phải không? Chưa kể, lão Thái luôn luôn ở trong nhà, bầu bạn với vợ mình mà…”
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy! Ông ta xông ra khỏi khu dân cư, đuổi theo tôi!” Tôn Bân ngắt lời cụ già.
Tôi thấy sắc mặt cụ già biến đổi.
“Cậu bảo ông ấy chạy ra ngoài à? Sao… trời đất ơi, sau đó thì sao? Ông ấy đuổi theo cậu, sau đó thì sao?” Ông cụ nắm lấy tay Tôn Bân.
“Sau đó chẳng phải ông đã thấy rồi à?” Tôn Bân lùi lại, chỉ tay về phía có xe cảnh sát và xe cứu thương.
“Không thể nào, lão Thái không đời nào làm thế. Cậu có thấy người khác không? Hồn ma khác ấy?” Cụ già hỏi.
“Trừ ông ta ra thì chỉ còn ông thôi.” Tôn Bân bực mình gắt lên.
Cụ già tỏ ra đầy lo lắng: “Không được, tôi phải đi xem thế nào. Có lẽ lão Thái gặp nạn rồi…” Ông ấy chưa nói hết câu, thì ngón tay đang đặt trên nút điều khiển xe lăn đã khựng lại.
“Đúng lúc ông dẫn đường cho tôi đi, tôi muốn tìm ông ta tính sổ.” Tôn Bân nghiến răng nói, đôi mắt đã hơi đỏ lên.
Cụ già nghiêng mặt qua nhìn Tôn Bân: “Chắc chắn cậu đã hiểu lầm lão Thái rồi. Cái chết của cậu nhất định không liên quan đến ông ấy. Anh bạn trẻ à, tốt nhất cậu nên kìm cơn giận lại một chút. Bằng không ấy hả, cậu sẽ biến thành loại ma giết người đó.” Nói đến đây, sắc mặt cụ già càng buồn bã hơn, lắc đầu, vừa điều khiển xe lăn chạy đi, vừa lầm bầm một mình: “Hy vọng không phải như vậy… Haizz…”
Chẳng biết những lời của ông cụ có lọt vào tai Vương Bân ngay không. Trong lòng anh ta thì tức giận vẫn đang ngự trị. Đổi lại bất kì ai, cũng đều sẽ thấy tức giận và ấm ức.
Tôi nhìn Tôn Bân, rồi lại nhìn ông cụ.
Tốc độ của chiếc xe lăn ấy vậy mà rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một góc của khu dân cư.
Tôi không biết khu này, cũng không biết nó nằm ở vị trí nào.
Cụ già đưa xe lăn vào lối đi dành cho người tàn tật, rồi nhờ Tôn Bân nhấn chuông giùm.
“502.” Cụ già nói.
Tôn Bân gắt lên: “Có gì mà ấn chứ? Có ai ra mở cửa cho mình sao? Hiện tại chúng ta chẳng phải đã là ma sao!” Anh ta đùng đùng nổi giận, định xuyên thẳng qua cửa sắt.
Và đích xác là anh ta đã thành công.
Cụ già thở dài, đành cho xe lăn chạy theo Tôn Bân.
Tôn Bân đi thẳng một mạch lên trên tầng 5. Chiếc xe lăn của cụ già cũng chạy lên tầng 5 như đi trên đất bằng.
Đèn trong căn hộ 502 đều đã tắt. Tôn Bân và cụ già âm thầm đi vào, chỉ thấy trên chiếc giường trong phòng ngủ có duy nhất một người phụ nữ. Trong phòng chẳng còn người hay ma nào khác.
Cơn giận của Tôn Bân khó mà nguôi, bị cụ già lôi một cái, mới đi ra theo.
“E là lão Thái xảy ra chuyện thật rồi. Sao lại như vậy chứ…” Cụ già ngồi trên xe lăn đi xuống lầu, miệng lẩm bẩm.
Họ xuyên qua cổng sắt ra ngoài, rồi nán lại ở dưới lầu, hình như đang chờ đợi.
Tôi nhìn thấy có người nấp ở bên cạnh tòa lầu chung cư đối diện.
Cả Tôn Bân và cụ già đều không nhìn thấy.
Đó là một cô gái trẻ tầm dưới hai mươi, âm thầm quan sát một hồi, mới bước ra khỏi bóng tối.
Bấy giờ, cụ già và Tôn Bân mới nhìn thấy cô ấy.
“Cụ Phí.” Cô gái chạy đến bên cạnh cụ già, nước mắt tuôn lã chã.
“Tiểu Mễ!” Cụ già kêu lên: “Như vầy là sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Người đó, người đó đến rồi! Đã giết rất nhiều người!” Nước mắt cô gái không ngừng rơi, thân thể cũng run lên như cầy sấy, lắp bắp nói: “Cháu thấy người đó giết chết dì Châu, rồi đuổi theo chú Thái… Họ, họ… mãi vẫn chưa thấy quay lại…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...