Câu hỏi của Ngô Linh đã định ra cho lượt chơi lần này một phương thức nền tảng.
Câu hỏi mà Nam Cung Diệu đưa ra cũng rất đơn giản, những người sau đó đều nhất nhất làm theo, cũng đưa ra những câu thật đơn giản. Trò chơi diễn ra trong không khí rất ngột ngạt, giống hệt lúc nhóm bảy người của Hoàng Thiên bắt đầu chơi.
Người áp chót là Trần Hiểu Khâu, cô ấy vừa nhìn tôi vừa hỏi: “Nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
“Anh có phải con một không?”
“Không phải.”
Tiếp đó, tôi phải hỏi Ngô Linh, cũng đồng nghĩa sẽ kết thúc lượt chơi đầu tiên, đồng thời mở ra lượt chơi thứ hai. Bây giờ, tất nhiên phải có thay đổi - phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy.
Tôi là người đề nghị tiến hành cuộc chơi, thì chắc chắn đã có chuẩn bị, để trò chơi không bị tiến hành mà không có thay đổi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi cảm thấy cực kỳ áp lực. Áp lực này thực ra đã có ngay từ đầu, chỉ có điều, bây giờ thì nặng nề hơn mấy phần.
Tôi không nhìn Ngô Linh mà là khẽ ngẩng lên.
“Ông chọn nói thật hay mạo hiểm?”
Tôi đã nghe thấy tiếng hít vào khe khẽ.
Hiển nhiên, cái hướng mà tôi đang nhìn đều khiến mọi người sửng sốt.
Bên cạnh tôi, Ngô Linh không hề lên tiếng, hình như đã đoán được từ trước.
Trong phòng đang sáng đèn, chiếc đèn treo có nắp chụp lớn trên trần nhà bấy giờ nhấp nháy mấy cái.
Tiếng hít vào đầy kinh ngạc của Quách Ngọc Khiết vang lên rõ mồn một bên tai tôi, nhưng tiếng nhịp tim đập nhanh chóng của tôi đã lấn át âm thanh ấy.
Tôi siết chặt nắm đấm lại.
Không sao, tôi đã đánh cược đúng! Suy đoán của tôi đúng rồi!
Tôi kích động đến khó giữ nổi mình, cố gắng hít thở sâu vài hơi, mới khiến mình bình tĩnh trở lại.
Đây chỉ mới là bước đầu tiên…
“Tôi muốn ông loại bỏ hết kí hiệu trên người của tất cả mọi người, loại bỏ và chấm dứt toàn bộ những kí hiệu ấy!” Tôi nói hơi lớn tiếng.
Trong gian phòng trở nên yên lặng như tờ.
Một giây sau, qua khóe mắt tôi loáng thoáng nhìn thấy một chùm ánh sáng lờ mờ.
Tôi vội vàng cúi mặt xuống, thì thấy trên người của tất cả người ngồi trong vòng tròn này đều đang phát ra ánh sáng. Vị trí phát sáng là ở vùng trái tim, giống hệt ánh sáng mà tôi đã thấy trên linh hồn của Hoàng Thiên. Chỉ khác ở chỗ, màu sắc ánh sáng trên thân thể mỗi người là khác nhau. Trên người Ngô Linh chỉ có mỗi một chùm ánh sáng màu hồng phấn nhạt, mà ánh sáng này đều có trên thân tất cả những người còn lại. Những người khác thì có đến hai chùm ánh sáng có màu sắc khác biệt đang chồng lên nhau. Những ánh sáng ấy có mạnh, có yếu, nhưng đều sáng lên chưa đến một giây thì đồng loạt biến mất.
Tôi vội vã nhìn qua Nam Cung Diệu.
Anh ta đẩy gọng kính: “Biến mất hết rồi.”
Đột nhiên tôi có cảm giác như bị tụt đường huyết, cả người chợt trở nên uể oải.
“Á? Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tí Còi kích động nhảy cẫng lên.
Gã Béo thì ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm: “Vừa rồi, không lẽ nào là… Ông Trời… Hả, chuyện này sao có thể như vậy?”
Quách Ngọc Khiết cũng kêu lên mấy tiếng, đưa tay kéo lấy Tí Còi và Tiết Tĩnh Duyệt đang ngồi ở hai bên, đã không thể thốt nên lời nào.
Hai người họ bị cô ấy kéo đến nghiêng qua ngả lại, nhưng vẫn nhìn tôi chăm chăm, không tỏ chút bất mãn nào.
Tôi há miệng ra, khóe môi tự động nhếch lên, cười đến lộ hết cả răng, hai mắt cũng híp lại. Thân thể tôi đã ướt nhẹp rồi. Chỉ thốt ra một câu nói mà đã khiến tôi mất quá nhiều năng lượng.
“Nói một cách đơn giản, thì Lâm Kỳ giả định trời tồn tại bất cứ nơi đâu và trời cũng có thể tham gia trò chơi.” Ngô Linh nói, vẻ mặt chẳng có bao nhiêu nét vui mừng.
“Trời ạ! Á!” Quách Ngọc Khiết nhảy tưng tưng: “Vậy là… kết thúc rồi? Tất cả đã kết thúc?”
“Ừ. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm lần này. Có điều…” Ngô Linh nhìn qua Cổ Mạch.
Nãy giờ Cổ Mạch chẳng nói tiếng nào, bấy giờ mới lên tiếng: “Hiện tại tôi chẳng còn nghe thấy âm thanh nào cả.”
“Hả?” Quách Ngọc Khiết đứng hình tại chỗ, cơn vui sướng tắt ngấm.
Trần Hiều Khâu hỏi: “Không nghe thấy âm thanh, nghĩa là xung quanh không có chuyện gì, hay anh đã mất đi năng lực?”
“Cái sau.” Cổ Mạch nói.
“Sao anh biết?” Tí Còi vặn lại.
“Muốn chứng minh cho các cậu biết thì đơn giản lắm.” Ngô Linh tiện tay lấy chai nước trên bàn trà đưa qua cho tôi.
Tôi nhận lấy, hiểu Ngô Linh muốn tôi dùng năng lực để tiến hành chứng minh mà mắt thường cũng có thể thấy được. Dù sao thì ngoại trừ năng lực của tôi, thì tất cả những người còn lại, năng lực của họ đều khó có thể nhìn thấy được.
Tôi siết chặt chai nước, trong lòng nghĩ đến phát động năng lực, nhưng hồi lâu sau vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
“Quả nhiên là vậy.” Ngô Linh gật đầu.
“Có nghĩa là… năng lực của mọi người đều đã biến mất? Có phải… sẽ chẳng còn sự kiện quái dị nữa không?” Quách Ngọc Khiết ngơ ngác hỏi.
Nhịp tim tôi lập tức lỗi một nhịp.
Đây là chuyện tôi chưa từng tính đến. Lợi dụng trò chơi nói thật hay mạo hiểm để lừa Ông Trời, đó là ý tưởng tôi nghĩ ra. Nhưng tôi không hề ra lệnh cho Ông Trời giải trừ hết mọi sự kiện quái dị luôn một lượt.
Lúc này tôi cảm thấy rất ân hận.
Nhìn thấy ánh sáng trên người Hoàng Thiên trong cảnh mộng, tôi đoán đó là ám thị của Hoàng Thiên và Khổ Thiền Đại Sư, nên phản ứng đầu tiên của tôi là khiến cho Ông Trời xóa bỏ hết kí hiệu trên người chúng tôi. Cho dù có mắt nhìn, nhưng cũng chỉ là không đem kí hiệu hạn định trong kí hiệu của trò nói thật hay mạo hiểm mà thôi.
Ngẫm kĩ lại, ra thẳng mệnh lệnh cho Ông Trời xóa bỏ hết mọi sự kiện quái dị không phải là không thể, nhưng xác suất thành công chưa biết sẽ được bao nhiêu, cũng chẳng biết sau khi Ông Trời từ chối, thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Nghĩ đến đây, tôi thoáng sững người ra.
Ngô Linh đã trả lời câu hỏi của Quách Ngọc Khiết: “Không có, không phải sẽ mất hết sự kiện quái dị. Năng lực của mọi người đã mất, nhưng tôi vẫn có thể sử dụng phép thuật. Ngoài ra, năng lực mất rồi, không có nghĩa là trò chơi đã kết thúc. Chỉ có điều, bây giờ, đúng ra đã đến lượt Ông Trời hỏi tôi.”
Tôi hít thở thật sâu, cẩn trọng quan sát xung quanh.
Chẳng có ám hiệu hay kí hiệu rõ ràng nào xuất hiện hết.
Nam Cung Diệu và Cổ Mạch lúc này đều đang chầm chậm ngồi thẳng lưng lên.
“Khôi phục rồi.” Hai người họ đồng loạt nói.
Tôi vẫn đang cầm chai nước, chai nước đột nhiên biến mất, nước trong chai đổ thẳng xuống đầu gối của tôi.
“Năng lực…” Tôi há hốc mồm.
“Khôi phục rồi.” Nam Cung Diệu nhắc lại lần nữa.
Trong tôi chợt trào ra cảm giác mất mát và hụt hẫng.
Thất bại rồi sao?
Nghĩ lại cũng đúng, Ông Trời tự mình điều hành trò chơi, làm sao tự bắt chẹt chính mình được? Dù nó có tuân thủ luật của trò chơi đi nữa, thì sau khi trò chơi kết thúc, nó vẫn có thể khôi phục lại tất cả mà.
Tôi gượng cười: “Là tôi nghĩ quá đơn giản. Bây giờ như vậy…”
Cuộc chơi bây giờ sẽ do Ông Trời tiếp tục tiến hành.
“Trò chơi kết thúc rồi.” Ngô Linh ngắt ngang lời tôi.
“Sao cơ? Nhưng mà…” Tôi nhìn sang Ngô Linh, cô ấy đã đứng dậy.
“Cậu thành công rồi.” Ngô Linh quay qua nhìn tôi: “Cậu thành công rồi, trò chơi đã kết thúc.”
Cô ấy vừa nói vừa mỉm cười.
Tôi nhìn cô ấy, rồi quay qua nhìn Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.
Nam Cung Diệu cũng đang mỉm cười, còn Cổ Mạch thì vẫn cái bản mặt âm binh chướng khí xưa nay, hình như đang khinh khỉnh cho rằng tôi chỉ ăn may.
“Tôi muốn hỏi, có phải các người đã biết trước gì đó không?” Tí Còi hỏi.
“Đương nhiên.” Ngô Linh thành thật thừa nhận: “Khi trò chơi bắt đầu tôi đã cảm thấy linh hồn mình xuất hiện một lớp ràng buộc. Bây giờ thì lớp ràng buộc ấy đã mất rồi, cho nên mới biết được trò chơi đã kết thúc. Nếu muốn xác nhận lại thì…”
Ngô Linh ung dung hỏi: “Mình chơi nói thật hay mạo hiểm lại thôi. Nam Cung Diệu, anh chọn nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
“Anh tên gì?”
“Ừ… Tây Môn Diệu.” Nam Cung Diệu chỉ thoáng trầm tư một chút rồi mỉm cười đáp ngay.
Tôi lập tức trở nên thấp thỏm lo sợ, có điều mấy giây sau vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Nhưng tôi không hề vì thế mà lơ là mất cảnh giác.
“Tôi đã không còn cảm thấy sự trói buộc ấy nữa.” Ngô Linh nói.
“Tôi cũng không nhìn thấy kí hiệu nhiều thêm kia xuất hiện nữa.” Nam Cung Diệu bổ sung.
Tí Còi há hốc mồm nói: “Nói vậy, nghĩa là lúc bắt đầu trò chơi… Không đúng, các anh có phải đã biết từ trước đó nữa hay không?”
“Cái này thì không phải. Mãi đến lúc Lâm Kỳ đưa ra câu hỏi, thì tôi mới cảm nhận được. Thực ra, chắc cô cũng cảm nhận được chút gì đó chứ.” Ánh mắt Ngô Linh di chuyển qua Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu trong khi chơi rất trầm mặc, sau đó thì cũng chẳng nói lời nào. Bây giờ bị Ngô Linh chỉ đích danh, thì cô ấy cũng trầm tư một lát rồi khẽ nhắm mắt lại, hình như đang cảm nhận gì đó. Sau đó cô ấy mở mắt ra và lắc đầu.
“Sau khi Lâm Kỳ lên tiếng thì đúng là tôi có cảm nhận được gì đó… nhưng lại không thể diễn tả được đó là gì.” Trần Hiểu Khâu tiếc nuối nói: “Bây giờ thì cảm giác ấy đã không còn.”
“Thực lực quá kém.” Cổ Mạch bình luận.
Tí Còi liếc mắt lườm Cổ Mạch: “Thế anh nghe được cái gì?”
Cổ Mạch khẽ đong đưa con mắt, hờ hững nói: “Tôi nghe được nhiều lắm. Được rồi, giải quyết xong rồi đấy, giải tán giải tán. Muộn lắm rồi, mẹ ai nấy kiếm nhà ai nấy về đi!”
“Vậy là giải quyết xong rồi hả?” Quách Ngọc Khiết vẫn còn ngơ ngác.
Cách giải quyết này đúng là quá dễ dàng và đơn giản.
Cổ Mạch đã bắt đầu đuổi khách, chúng tôi đành phải ra về.
Lúc đi xuống lầu, đám Tí Còi vẫn còn bàn tán rôm rả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...