Giọng điệu Tí Còi cực kỳ kiên quyết. thậm chí còn đoán được ý định của tôi, nhưng cậu ta không hề nói đến hiên ngang lẫm liệt, là nhất quyết cùng tôi sống chết có nhau gì đó, mà là chỉ là trong tình hình hiện tại, cậu ấy chọn đi chung đường với tôi mà thôi. Nếu như cậu ấy nói hiên ngang như thế, thì có lẽ tôi sẽ không chịu được và có thể lập tức từ chối rồi. Nhưng bây giờ, tôi không thể nói được điều gì.
Tí Còi cũng đã nói rõ, chỉ khi nào tình huống quá nguy kịch, không còn cách nào khác, thì cả đám mới cùng nhau liều một phen.
Cậu ấy nói không hề sai chút nào.
“Thực ra cũng không nhất thiết…” Tôi thở dài: “Tôi cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Nếu các cậu không tham gia, thì ít nhất các cậu cũng có thể sống hết ngày hôm nay. Biết đâu ngay mai lại tìm được biện pháp mới…”
“Lời này của anh, ngay cả anh cũng không tin đúng không?” Tí Còi khịt mũi khó chịu: “Dẫu sao thì tụi tôi cũng đã quyết định rồi. Tôi không nghĩ ra được cách nào cả, nhóm của Thanh Diệp xem ra cũng bó tay, cả đám chuyên gia kia nữa… Tượng nữ thần Ashley đã đi đời nhà ma, tòa nhà quốc hội bên Pháp cũng sập rồi, bên Nga còn xảy ra chuyện rò rỉ khí độc trong quá trình thí nghiệm… Anh nói đi, với tình hình hiện tại thì ai có thể tìm ra cách?”
Tí Còi giống như đang nói tận thế sắp đến rồi. Trên thực tế, cho dù không biết sự thật đằng sau những chuyện này, chỉ xem những tin tức liên tục được đăng trong thời gian gần đây, cũng đủ để nhận thấy sự căng thẳng của cục thế.
Thiên tai, nhân họa xảy ra không ngớt.
Thường thì tin tức đứng đầu một kênh thông tin sẽ trụ ở đó hai ba ngày, bây giờ thì cả một phút cũng không trụ được.
Thuyết “tận thế”, trên mạng cũng đã có người đề cập đến. Có điều, phần lớn người ta đều dùng ngữ khí châm chọc hay than thở khi nhắc đến. Không có ai tin rằng ngày tàn của thế giới trong phim ảnh sẽ đến thật. Đại chiến thế giới không chừng sẽ có, nhưng thế hệ của chúng tôi chắc hẳn vẫn chưa thực sự nhìn thấy tận thế chân chính. Ai mà ngờ, trên thực tế thì tận thế đang cách chúng tôi rất gần.
Tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy căng thẳng.
Lúc này, nhóm của Gã Béo cũng đã đến. Điều khiến tôi ngạc nhiên là Tiết Tĩnh Duyệt cùng đi chung một xe với họ.
Trong mấy người mới đến, chỉ có mỗi Tiết Tĩnh Duyệt là còn khách sáo chào hỏi tôi. Quách Ngọc Khiết thì ném cho tôi một cái liếc mắt và vẻ mặt tràn đầy “bực dọc”. Còn mặt Trần Hiểu Khâu và Gã Béo thì chẳng có chút biểu cảm nào hết.
Tôi thấy khá gượng gạo.
“Lên trên trước đi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Đi thang máy lên lầu, gõ cửa vào căn hộ trong khách sạn.
Người ra mở cửa là Ngô Linh, thấy chúng tôi đến đông như thế, cô ấy cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Cho dù là nhân viên của khách sạn, thì còn tỏ ra tò mò, nhìn ngó nhiều hơn cô ấy.
Cổ Mạch vẫn đang chơi game, nhân vật trên màn hình đang điên cuồng nã đạn, toàn bộ màn hình cứ rung bần bật theo những loạt đạn dược bom mìn.
Nam Cung Diệu chào hỏi chúng tôi, còn mỉm cười nữa.
“Không cần phải căng thẳng như thế. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi.”
Đây hoàn toàn không phải là một câu nói dễ nghe, chứ đừng bàn tới là dùng để trấn an.
“Ai căng thẳng?” Tí Còi hừ một tiếng.
Nam Cung Diệu nhìn Tí Còi, lại nhìn qua tôi, rồi quét qua những người khác một lượt.
Cổ Mạch la “yeah” một tiếng, màn hình hiện lên chữ “WIN”, xem ra đã đánh thắng. Anh ta chụp lấy chai nước trên bàn uống một hơi, quay qua nhìn chúng tôi, nhướn mày nói: “Làm gì đó? Cãi nhau à? Tận thế đến nơi rồi mà các cô cậu còn ở đó mà cãi nhau. Đang đóng phim tình cảm sến súa hả?”
Nói như vậy thì càng khiến người ta không thể nào tiếp lời được.
“Ai cần anh lo?” Vẫn là Tí Còi phản pháo.
“Ồ…” Cổ Mạch kéo dài âm ra: “Hiểu rồi, hờn dỗi đúng không? Ừ, chắc chắn tên nhóc Lâm Kỳ định lại định tự mình hy sinh rồi. Cậu có thể đổi một góc độ khác mà suy nghĩ xem. Cậu ta giấu chuyện này với các cô cậu, để các cô cậu ngồi không hưởng lợi, còn chúng tôi thì bị kéo vào hy sinh chung, như vậy là phân biệt thân sơ rõ ràng rồi còn gì.”
Giọng điệu của Cổ Mạch tuy rất bình thường, giống như đang trình bày một sự thật nào đó và thực sự anh ta nói cũng chẳng hề sai. Nhưng anh ta lại nói những lời này ngay trước mặt chúng tôi, vẫn khiến tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ và áy náy.
Sâu trong tiềm thức của tôi, quả thật cũng phân biệt thân sơ. Thân thiết nhất đương nhiên là người nhà, kế đó là nhóm Tí Còi rồi mới đến người của Thanh Diệp và còn lại là những người khác. Có những người sẽ khiến tôi đồng cảm, muốn tìm cách làm chút gì đó cho họ, nhưng cũng có những người khi tôi đối diện, thì trong lòng lại khó mà trào ra xúc cảm gì, và cùng đối đãi với họ lý trí hơn.
Cái kiểu nói thẳng trước mặt thế này, tôi thì khá gượng gạo, còn nhóm Tí Còi thì không, cả Cổ Mạch hình như cũng chẳng có gì cần gượng gạo cả.
Ngô Linh lên tiếng, kết thúc đề tài này.
“Lâm Kỳ, vừa rồi cậu đã nằm mơ?” Ngô Linh vào thẳng vấn đề chính.
Tôi gật đầu, rồi vội vàng tường thuật lại cảnh mộng, đồng thời nhìn thấy hình như Ngô Linh đang suy nghĩ gì đó.
“Tin tức mà tôi nhận được là ở bên đó đã có chút thay đổi. Ban đầu họ chọn một nơi để chơi trò chơi, và duy trì liên lạc với nhóm người khác. Nhưng sau khi trò chơi kết thúc thì liên lạc bị gián đoạn. Đến khi những người khác chạy đến, thì phát hiện ở đó đã xuất hiện một con ác ma. Nhưng…” Ngô Linh nhìn qua tôi, “Trước khi họ ra tay thì ác ma ấy đã tự biến mất.”
Tôi sửng sốt.
Nếu ác ma là Khổ Thiền Đại Sư, thì thời điểm ấy hình như không đúng lắm. Khổ Thiền Đại Sư xuất hiện sau khi họ bắt đầu chơi, giết chết bảy người họ trong chớp mắt. Thời gian cảnh mộng của tôi đáng lẽ là sau đó. Thời gian không thể bị kẹt chuẩn xác đến thế. Ít nhất phải có người nhận ra kí ức đã có chút thay đổi chứ.
Ngô Linh đoán ra suy nghĩ của tôi, nói: “Không ai nhận thấy kí ức có thay đổi. Chính xác là thời gian trùng khít như thế đấy. Trong này, cũng có công lao của con ác ma ấy nữa. Những người đó bị âm khí của ác ma gây trở ngại, lạc đường rất lâu.”
“Những chuyên gia chỗ mấy người, ban đầu không dự liệu được tình huống này sao?” Tí Còi hỏi.
“Kế hoạch của họ vốn rất chu toàn. Trước khi chơi, đã đến thu xếp hiện trường, tiến hành giám sát và phòng bị ở vùng lân cận. Đây cũng là lo đến lúc ấy, khoảng cách gần quá thì những người ở vùng lân cận bị ảnh hưởng đến, sự tình sẽ trở nên rắc rối hơn.” Ngô Linh giải thích.
Trò chơi ấy không chỉ ảnh hưởng đến những người chơi, mà còn ảnh hưởng đến những người qua đường vô can. Phòng ngừa như vậy là chuyện đương nhiên và hợp lý.
“Con ác ma ấy xuất hiện rất đột ngột, không có chút điềm báo nào, thực lực thì cũng thuộc hàng trăm năm khó gặp, thậm chí còn có thể sánh ngang với loại ma ngàn năm… Vốn dĩ họ còn nghĩ là sẽ có một trận chiến ác liệt, và chuyện này con ma ấy chính là đầu sỏ.” Ngô Linh nhìn tôi một cái.
“Không, không phải ông ta.” Tôi khẳng định đanh thép.
Khổ Thiền cũng giống như những người qua đường bị ảnh hưởng thôi, chỉ là bị biến thành con dao trong tay cái thứ ấy.
“Họ không hề phát hiện ra cậu, điểm này thì cứ yên tâm. Bây giờ, chúng ta bắt đầu thôi.” Ngô Linh ra hiệu bảo chúng tôi đều ngồi xuống.
Tiết Tĩnh Duyệt thoáng sững sốt: “Không cần bàn bạc trước… một kế hoạch sao?”
“Không. Tôi nghĩ, chúng ta nên duy trì trạng thái không biết gì hết, cứ chơi bình thường.” Ngô Linh nhìn tôi một cái, “Không biết gì cả, mới tốt. Bằng không, e là các cậu sẽ không ứng phó nổi những chuyện phát sinh khi trò chơi diễn ra đâu.”
Ngô Linh nói không sai. Nhóm người của Hoàng Thiên đều chuẩn bị rất kĩ lưỡng, ai nấy cũng rất mạnh và đầy tự tin, nhưng cuối cùng lại bị một mình Khổ Thiền Đại Sư giết chết trong tích tắc. Cái thứ ấy không thể chỉ dựa vào thực lực mà ứng phó nổi.
Có điều, Ngô Linh có thể đưa ra phán đoán như vậy, vẫn khiến tôi cảm thấy rất kì diệu.
Ánh mắt của tôi và Ngô Linh vừa chạm nhau, thì tôi lờ mờ nhận ra mình đã hiểu ra điều gì đó.
“Cứ vậy đi.” Tôi gật đầu đồng ý với Ngô Linh: “Hiện tại, chúng ta sẽ chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Bắt đầu từ Ngô Linh, lần lượt đi hết một vòng, không có trừng phạt đặc thù.”
“Được.” Ngô Linh đồng ý trước tiên.
Tất cả chúng tôi đều tự kiếm chỗ ngồi cho mình.
Ngô Linh lập tức chọn người ngồi bên tay trái của mình là Nam Cung Diệu: “Nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.” Nam Cung Diệu điềm tĩnh đưa ra lựa chọn.
“Anh tên là gì?” Ngô Linh hỏi.
Tôi giật bắn người, quay qua nhìn Ngô Linh.
Tiết Tĩnh Duyệt đang ngồi bên tay phải Ngô Linh cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, cả đám Tí Còi cũng vậy. Ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng phải nhướn mày. Nhưng Nam Cung Diệu và Cổ Mạch thì vẫn bình tĩnh.
“Nam Cung Diệu.” Sau khi trả lời câu hỏi đơn giản này xong, Nam Cung Diệu nhìn qua bên tay trái của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...