Năng lực của tôi thường phát huy tác dụng trong cảnh mộng. Cũng không phải là ở “hiện thực” thì không phát huy được tác dụng, nhưng tác dụng đó chắc chắn sẽ bị yếu đi rất nhiều.
Và còn một điều quan trọng hơn là, tôi quá yếu trong “hiện thực”. Cơ thể tôi cũng giống như những người bình thường không tập thể dục khác, tôi cũng chưa từng học qua những kĩ năng đấu đá. Về mặt sức mạnh thì tôi không thể so với Quách Ngọc Khiết được, cũng không thể so với Trần Hiểu Khâu về mặt tri thức. Tuy rằng nói điều này ra thì có hơi xấu hổ, nhưng mà tôi không thể phủ nhận điều này, sau đó lại tự cao tự đại cho rằng với sức chiến đấu của mình là có thể giải quyết được những con ma quỷ đó.
Còn trong cảnh mộng thì tôi xuất hiện dưới dạng linh hồn, đa số thời gian thì người và ma quỷ đều không thể phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Điều này chính là điểm mấu chốt để cho năng lực của tôi có thể phát huy tác dụng. Nếu không như vậy thì tôi ngay cả chạm cũng không thể chạm vào đối phương thì nói chi đến việc tiêu diệt nó chứ?
Tôi thử tiến vào trong cảnh mộng, nhưng cảnh mộng lại không xảy ra. Điều này khiến tôi càng cảm thấy bất an hơn.
Hỏi Ngô Linh, cô ấy cũng không biết rốt cuộc là sao, không biết là do cái thứ đó gây ra hay là do năng lực của tôi lại gặp phải trục trặc gì đó.
Còn đám Tí Còi cũng chỉ có thể ngồi đó lo lắng suông thôi, cũng không có cách gì khác.
Đến thôn Sáu Công Nông, tâm trí tôi đặt hết lên công việc, tạm gác những chuyện rắc rối này sang một bên.
Lượt bỏ phiếu về các phương án bồi thường giải toả lần hai vẫn chưa được bắt đầu, chúng tôi vẫn còn đang xử lí kết quả phiếu bầu lượt một và tuyên truyền, vận động cho lượt bỏ phiếu thứ hai, hai công việc này đều khá là phiền phức. Tuy rằng không có mở cuộc họp, nhưng cũng không thể ngăn được những người có quyền tài sản đến than phiền với chúng tôi.
Càng lúc càng có nhiều người biết được tin kết quả bỏ phiếu lần một đã ra rồi, sắp tới sẽ có thêm một lượt bỏ phiếu khác, cũng có nhiều người sau khi đã bàn bạc qua với người nhà, sắp xếp thời gian đến uỷ ban để được tư vấn, chúng tôi ai nấy đều rất bận rộn.
Có rất nhiều người sáng phải đi làm, chỉ có thể tranh thủ lúc ra về chạy đến đây hỏi thôi, hoặc là kêu người lớn tuổi trong nhà đến bám lấy chúng tôi, đợi đến khi họ chạy đến đây.
Chúng tôi cũng không thể cứ đến giờ là có thể tan ca như nhân viên ngân hàng. Ở đây không có tấm kính thuỷ tinh ngăn cách giữa chúng tôi và những người có quyền tài sản, vả lại phòng làm việc ở uỷ ban cũng không có hoành tráng như trong ngân hàng.
Chúng tôi đã gặp phải tình hình này trong lượt bỏ phiếu trước nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi. Vả lại, đa số mọi người đều rất biết điều, không gây náo loạn, ồn ào gì cả. Còn có một vài người khác quyết định từ bỏ quyền lợi của mình, chỉ đợi đến khi công bố kết quả cuối cùng thì đến nhận tiền xong dọn nhà đi, khá là rộng lượng.
Chủ nhiệm Mao nhận được một cuộc điện thoại, dì ấy bảo chúng tôi đang thu xếp đồ đạc dừng một lát.
“Tiểu Trương sắp đến rồi, các cháu đợi xíu nữa.” Chủ nhiệm Mao nói với vẻ xấu hổ.
Tiểu Trương cũng là người có quyền tài sản ở đây, tuổi của cậu ta cũng gần với chúng tôi. Lúc cậu ta còn học đại học thì đã tự mở một công ty nhỏ, lúc đó cha mẹ cậu ta đã sang tên căn nhà ở đây cho cậu ta, bây giờ thì nghỉ dưỡng ở nhà, cậu ta nắm hết toàn quyền trong nhà, tính cách của cậu ta rất độc lập, đồng thời cậu ta cũng đủ giỏi để làm vậy.
Trong lượt bỏ phiếu lần trước, cậu ta là người tích cực nhất, cũng là người dễ chịu nhất, chịu hợp tác với chúng tôi. Lần này hình như là có việc gì đó nên mới yêu cầu chúng tôi ở lại “tăng ca” như vậy.
“Chuyện này cũng đâu có nhất thiết phải nói hôm nay?” Tí Còi nói: “Vài ngày tiếp theo, chúng cháu vẫn sẽ trực ở đây mà.”
Chủ nhiệm Mao đáp: “Cậu ta nói là chuyện này rất quan trọng.”
Tiểu Trương đã cúp máy rồi, chủ nhiệm Mao cũng không định gọi lại cho cậu ta, chúng tôi chỉ đành đợi thêm một lát.
Khoảng hơn mười phút sau, xe của Tiểu Trương đã dừng trước cổng uỷ ban.
Tiểu Trương đỗ xe sát bên đường, sau khi xuống xe thì chạy thẳng vào trong uỷ ban.
Tôi thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, tôi vừa cười vừa nói: “Cậu Trương không cần phải gấp như vậy đâu. Công việc giải toả di dời còn phải thực hiện rất nhiều bước, không có nhanh như vậy.”
Đổi thành là người khác, tôi sẽ không nói ra những lời này. Là một nhân viên phụ trách công việc giải toả, đương nhiên là tôi mong những người chủ nhà này sẽ chịu phối hợp với công việc của chúng tôi một cách nhanh chóng. Nhưng mà khi nghĩ đến tầng sáu toà nhà số sáu thì tôi lại không muốn quá trình giải toả sẽ chấm dứt nhanh như vậy.
Tiểu Trương há miệng, phát ra một tiếng kêu kì lạ.
Chủ nhiệm Mao rót ly nước cho cậu ta: “Bình tĩnh đã Tiểu Trương. Cậu xem cậu này. Dì nói cậu nghe câu này, cậu lo hết mọi chuyện trong nhà, đây là điều tốt, nhưng cha mẹ cậu vẫn chưa già đến mức lú lẫn đâu, đâu cần chuyện gì cũng phải cậu đứng ra lo.”
Tiểu Trương không nhìn về phía ly nước đó mà vọt lên trước nắm lấy tay Quách Ngọc Khiết.
Chúng tôi đều ngạc nhiên đến sững người.
Quách Ngọc Khiết cũng sững sờ, nhưng cô ấy bắt đầu vùng vẫy, quơ tay ra, xém tí nữa là Tiểu Trương cũng văng ra xa luôn rồi.
Tiểu Trương loạng choạng lùi ra sau, vẫn còn nhìn về phía Quách Ngọc Khiết rồi nói: “Anh yêu em!”
Trong phòng làm việc im ắng lạ thường.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.
Không phải là Quách Ngọc Khiết không tốt gì, hoặc có người theo đuổi Quách Ngọc Khiết là chuyện xấu, nhưng trong trường hợp này, tình hình này, còn có cái kiểu tỏ tình này...
“Cậu nói gì vậy?” Quách Ngọc Khiết hỏi lại, nhìn về phía Tiểu Trương như đang nhìn một gã ngốc vậy.
Tiểu Trương thở hắt ra một hơi dài, hai chân mềm nhũn, cúi người xuống, bắt lấy chỗ bên cạnh.
“Ái chà!” Chủ nhiệm Mao kêu lên, đưa tay đỡ lấy Tiểu Trương lên ghế: “Tiểu Trương, cậu sao vậy? Cậu thích Tiểu Quách cũng không cần phải vậy chứ?”
Chủ nhiệm Mao nói như vậy, nhưng cả đám chúng tôi cũng không hề cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Cái lời tỏ tình này của Tiểu Trương thật không có chút gì là lãng mạn nên cũng không có gì phải ngại ngùng. Quách Ngọc Khiết vẫn đang nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nhìn một gã ngốc. Còn bộ dạng của Tiểu Trương thì thảm hại trông giống như mới vừa bước ra từ cõi chết.
Chúng tôi đều không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu Trương không nhìn chúng tôi, thậm chí còn không thèm nhìn Quách Ngọc Khiết, cậu ta móc điện thoại, mở danh bạ ra gọi cho ai đó.
Bên kia vừa mới bắt máy thì Tiểu Trương đã kêu lên: “Tôi đã tỏ tình rồi, đã theo đuổi rồi, cô ấy không có phản ứng gì cả, bị từ chối rồi.”
Tình hình lúc này rất kì lạ.
Tiểu Trương nói xong lại bắt đầu thở dốc, không nói thêm lời nào nữa.
Một lúc sau, cậu ta thở gấp hơn: “Từ Kinh... Phá sản rồi? Sao có thể... Không phải chứ... Á...”
Tiểu Trương lại im lặng, đưa tay che mặt lại, cả người đang khẽ run rẩy.
“Còn ai, hôm qua còn ai đã nói... Cậu đừng có hét nữa! Hét có tác dụng gì đâu! Nghĩ đi!” Tiểu Trương đột nhiên kêu lên.
Chủ nhiệm Mao lùi về sau một bước, nhìn cậu ta như đang nhìn một gã điên.
Chúng tôi đã hiểu ra có chuyện gì rồi.
Tôi lập tức liên tưởng đến chuyện đó, tim tôi đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tiểu Trương đi qua đi lại, đưa tay gãi đầu: “Tôi nhớ có lão Nhị. Lão Nhị nói với Thu Vân là mau kết hôn. Cậu có số điện thoại của Thu Vân không? Còn có cái người mới giảm cân xong... Đúng rồi! Đàm Nguyệt! Là ai đã nói với cô ấy phải giảm cân... Sao tôi nhớ rõ thứ tự được? Tối hôm qua rất hỗn loạn! Người đâu? Tụ họp mọi người lại! Gì mà không tin! Lớp trưởng cũng chết rồi. Cái kiểu chết đó, các cậu không tin cái gì chứ!” Tiểu Trương hét lên.
Sau khi hét lên xong, cậu ta ngồi phịch xuống ghế, khoé mắt đỏ hoe, hít một hơi dài: “Cần phải tìm đủ người! Trong nhà hàng chắc có ghi hình lại... Chúng ta cần phải... Lão Hắc?”
Tiểu Trương trừng to mắt ra, cả người như bị đứng hình.
Vài giây sau, tôi nghe thấy có một tiếng động rất lớn phát ra từ điện thoại cậu ta, như là tiếng nổ.
Tiểu Trương ngây người ra, nhìn về phía cái điện thoại, sau đó thả điện thoại rơi xuống đất.
Chất lượng của chiếc điện thoại này rất tốt, màn hình không bị rơi vỡ, trên màn hình hiện lên cái giao diện vừa kết thúc cuộc gọi, cái tên hiện lên trên màn hình là “Lý Thành Kiệt”.
Tôi không có ấn tượng gì với cái tên này, đưa mắt nhìn về phía tiểu Trương.
Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Cậu Trương?”
Tiểu Trương giống như đột nhiên già đi mười mấy tuổi vậy, tinh thần sa sút. Cậu ta cười “ha ha”, nụ cười trông rất quỷ dị, sau đó lại lẩm bẩm một mình: “Xong rồi... Chúng tôi đều phải chết cả... Mẹ kiếp... Sao lại như vậy... Rõ ràng chỉ là...”
Khoé mắt Tiểu Trương đỏ lên, nước mắt chảy xuống hai bên má. Cậu ta khẽ cắn chặt răng.
“Tiểu Trương, sao vậy? Có cần báo cảnh sát không...” Chủ nhiệm Mao bất an hỏi.
Tiểu Trương không phản ứng lại.
Chủ nhiệm Mao nhìn về phía chúng tôi.
“Để chúng tôi nói chuyện với cậu ấy. Chủ nhiệm Mao, dì về trước đi.” Tôi nói.
Chủ nhiệm Mao khẽ “ừ” một tiếng, nhìn về phía chúng tôi sau đó lại nhìn Tiểu Trương, khẽ dặn tôi phải cẩn thận chút, sau đó thì chạy nhanh ra ngoài. Hình như dì ấy bị dáng vẻ Tiểu Trương dọa cho sợ hãi. Dì ấy đưa chìa khoá uỷ ban cho tôi, sau đó thì đi về. Tôi còn nghe thấy dì ấy ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó, hình như là bảo người trực cổng tạm thời khoan hãy đến.
Trần Hiểu Khâu nhìn Tiểu Trương, hỏi: “Tối qua các cậu đã chơi trò nói thật hay mạo hiểm phải không?”
Tiểu Trương đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với vẻ sợ hãi: “Hơn ba năm trước, chúng tôi chơi trò nói thật hay mạo hiểm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...