Hồ Sơ Bí Ẩn

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn, đến cuối cùng thì trật một nhịp.

Trong chớp nhoáng đó, tôi xém tí nữa đã bị doạ cho sợ chết khiếp rồi.

Em gái đang ở nước ngoài, còn có một con ma đi theo bên người nó mấy ngày liền, sao tôi có thể không lo lắng được chứ?

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho em gái.

Cũng không biết là bởi vì cuộc gọi quốc tế trục trặc, hay là do bây giờ em gái tôi đang đi làm việc khác, không nghe máy được, ba cuộc gọi liên tiếp không ai nghe, cuối cùng tự động cúp máy.

Thoát khỏi giao diện cuộc gọi, nhấn vào giao diện tin nhắn, tôi lập tức nhìn thấy cái tấm ảnh chụp cảnh nắng sớm kia.

Cô gái ăn mặc bình thường kia mặc dù cơ thể có hơi nhợt nhạt, nhưng nụ cười lại rất tươi, cũng giống như những cô gái khác, nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

Trông có vẻ như cô gái đó không phải là một con ác ma gì cả, mấy hôm nay em gái tôi cũng không có nói là gặp phải hiện tượng quái dị gì. Tôi còn thấy được cái sợi dây đỏ treo bùa hộ thân trên cổ nó trong một tấm hình mà nó gửi qua cho tôi.

Liên lạc không được với em gái, tôi chỉ có thể tìm cớ để tự an ủi bản thân, tự nhủ với mình là bây giờ nó vẫn đang an toàn.

Lúc hoàn hồn lại thì tôi phát hiện mình đang tìm kiếm vé máy bay.

“Cốc cốc!”


Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi tôi xuống ăn sáng.

Tôi thở hắt ra một hơi, thay đồ xong đi ra ngoài. Trước khi đi ra ngoài, tôi đưa tay lên lau mặt một cái.

Mẹ không có chú ý đến tôi, đi vào nhà bếp rồi. Còn cha thì đang ngồi trong phòng khách xem những tiết mục phát lại buổi sáng.

Hôm nay là thứ bảy, tôi không cần đi làm, sau khi húp hết một tô cháo thì tôi quay về phòng.

Em gái không gửi tin nhắn gì mới, còn nhóm Tí Còi lại có gửi tin nhắn tới, hỏi thăm về chuyện xảy ra tối hôm qua.

Trần Hiểu Khâu đã kể hết phần lớn rồi, đợi khi cô ấy kể xong, tôi lại kể về giấc mơ của mình và quyết định của bên Mộc Ca.

Không còn ai nhắn gì trong nhóm nữa.

Tôi lên tiếng phá vỡ cái không khí im lặng này, gửi cho họ xem về tấm hình mà em gái tôi gửi đến.

“Cô gái kia là ma, đã đi chung với họ mấy ngày nay rồi.” Tôi gửi tin nhắn lên.

Có thêm nhanh như vậy, tôi đang suy nghĩ phải xử lí con ma này như thế nào đây.

Nói dối bảo em gái quay về nhà sớm, cái này chắc chắn làm được. Sau đó thì sao?


Em gái tôi không phải là kiểu người gặp nguy hiểm thì có thể bỏ mặc bạn bè lại. Tôi không muốn nó bị thương, nhưng cũng không muốn nó phải ân hận cả đời.

Tôi có thể nghĩ được như vậy, ít nhiều gì cũng là do gần đây em gái tôi cũng không có gặp phải nguy hiểm gì. Con ma đó không có tấn công ai cả, tôi cũng yên tâm được phần nào.

Vốn còn tưởng là Tí Còi sẽ cằn nhằn nói gì đó, hoặc Trần Hiểu Khâu sẽ đưa ra đề nghị gì, thật không ngờ rằng Quách Ngọc Khiết là người lên tiếng đầu tiên, cô ấy nhắn một loạt những dấu chấm than đến.

Tôi thật sự là bó tay rồi.

Nhưng sau đó Quách Ngọc Khiết lại gửi một tin nhắn thoại: “Em đã từng gặp cô gái này!”

Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Rất nhanh sau đó, Quách Ngọc Khiết lại gửi một tin nhắn qua: “Vài hôm trước, chắc là... Lâm Kỳ, em gái của anh đi lúc nào vậy?”

Tôi nói ngày giờ đi cho cô ấy.

Quách Ngọc Khiết khẳng định chắc nịch: “Đúng là hôm đó! Trước hôm đó! Em có bắt gặp cô gái này đi trên đường. Cô ấy... Cô ấy đang khóc, nói rằng đám bạn sẽ đi du lịch. Em liền nói… À… Em liền nói một câu là, sao em không đi chung với họ…”

Quách Ngọc Khiết hạ thấp giọng.

“Sao em gặp được cô ta? Em không nhìn ra cô ta là ma sao?” Tí Còi trông rất kích động.


Lúc này tôi đã mất đi phản ứng.

Tại sao Quách Ngọc Khiết lại bị kéo vào trong chuyện này?

“Em thật sự không nhìn ra. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, mẹ em bảo em đi mua trái cây… Em đi đường tắt, một con đường nhỏ trong khu dân cư em ở, đi ra ngoài từ cửa sau khu dân cư, sau đó thì bắt gặp cô gái này. Cô ta ngồi khóc ở bên đường. Em có đi đến bắt chuyện với cô ta.”

“Cô ta nói gì vậy?” Tôi vội vàng hỏi.

“Cô ta nói là bạn bè của mình muốn đi du lịch cùng nhau, sau đó nói là mình không thể đi được. Em hỏi là tại sao. Cô ta chỉ khóc… Em bị tiếng khóc của cô ta làm cho phiền lòng...” Tiếng nói hoảng loạn của Quách Ngọc Khiết trở nên bất đắc dĩ.

Có thể là vẻ ngoài của cô gái đó rất trung tính, nhưng tính cách của Quách Ngọc Khiết lại rất hào sảng. Tuy cô ấy rất nhiệt tình, nhìn thấy có người khóc thì sẽ đi hỏi thăm người đó xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như đối phương cứ khóc mãi không ngừng thì chắc chắn cô ấy cũng không chịu được.

Lúc học đại học, cô ấy có giúp một nữ sinh nào đó ra mặt, đánh nam sinh đứng kế bên đang mắng chửi nữ sinh kia. Đương nhiên, cô ấy là người thích lo chuyện bao đồng, nên cũng xen vào. Nhưng nữ sinh đó nhìn thấy bạn trai mình bị đánh, thì khóc càng dữ hơn, Quách Ngọc Khiết có khuyên thế nào cũng không nín, chỉ biết khóc, cuối cùng cô ấy đành chạy trốn.

Bởi vì chuyện này mà cái cặp đôi đó trở nên nổi tiếng khắp trường. Sau này tôi có nghe Tí Còi nói, hai người đó vừa tốt nghiệp là đám cưới liền, nhà gái cho nhà ở, cho xe, còn ra tiền tổ chức tiệc rượu, mời hết toàn bộ người thân bên phía nhà trai. Có bạn học đi tham gia hôn lễ của họ, thấy là trong nghi thức hành lễ, cái cậu con trai đó bảo cô gái phải dập đầu dâng trà trước cha mẹ mình, còn phải cúi đầu mời rượu những người thân khác, trông rất khó coi. Có mấy người bạn học đi về sớm, cũng có người ở lại đến cuối, nghe nói là lúc động phòng còn làm loạn khó coi hơn nữa.

Tôi đang mải mê suy nghĩ đến chuyện này, sau khi nghe xong những lời của Quách Ngọc Khiết, thì càng khiến trái tim của tôi bình tĩnh lại hơn.

“... Cô ta không nói nguyên nhân, em liền nói là nếu cô có mâu thuẫn với bạn cô, cô có thể nói thẳng ra mà, ngồi xuống từ từ nói chuyện với họ. Cô ta nói là không phải do có mâu thuẫn gì… Sau đó, nói một hồi, em thấy buồn bực, liền bảo cô ta cứ đi theo đi, không được thì tự mình quay về…”

“Cô ta chịu sao?” Tí Còi nói với vẻ khó tin.

“Cô ta nín khóc, ngồi ở đó một hồi lâu, sau đó cám ơn em. Em khuyên cô ta về nhà sớm, liền… Cứ như vậy…” Quách Ngọc Khiết lo sợ bất an, “Thật xin lỗi, Lâm Kỳ. Nếu không hay là bây giờ chúng ta mua vé máy bay đi tìm em gái anh! Đến lúc đó…”


“Bây giờ anh vẫn chưa liên lạc được với nó. Để anh thử xem sao trước đã…” Tôi đáp.

Con ma này vẫn còn là một cô gái chưa rành thế sự. Chắc cô ta vẫn còn rất trẻ. Chỉ cần không xấu xa lắm, thì tạm thời sẽ không có vấn đề gì.

Tôi lại gọi điện thoại cho em gái, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Sau khi nhấn tắt máy, tôi vẫn cảm thấy lo lắng, nhìn về phía tấm ảnh kia, nhìn chằm chằm vào cô gái trong ảnh một hồi lâu. So với việc mua vé máy bay bay sang đó, thật ra tôi có một cách nhanh gọn hơn, đó chính là nằm mơ, nhập vào người cô gái đó.

Tôi nhìn chằm chằm về phía tấm ảnh đó một hồi, hai mắt mỏi rồi, ngửa ra sau nằm lên giường, nhắm mắt lại.

Khi nhắm mắt lại, trong đầu tôi vẫn còn nghĩ đến cô gái đó, mãi cho đến lúc bắt đầu mơ mơ màng màng.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào trong mũi tôi.

Khung cảnh xung quanh sáng lên, tôi nhìn thấy một căn phòng bệnh.

Phòng bệnh này có thể ở được nhiều người, bốn người một phòng. Tôi đang đứng ở gần cái giường bệnh trong cùng, vừa lúc có thể nhìn thấy ba người còn lại trong phòng bệnh. Vẻ mặt của họ đều xanh xao, tuổi tác khoảng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi.

Tôi dời tầm mắt, nhìn về phía cái cửa sổ ở kế bên.

Hình ảnh của tôi phản chiếu lên tấm kính cửa sổ.

Nói đúng ra là hình ảnh của cái người tôi đang nhập vào.

Chính là cô gái đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui