Điền Phúc và mấy bà cô mỗi người một câu, ai nấy đều tỏ vẻ bất bình căm giận.
Tôi và đám Tí Còi đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai nói gì.
Nếu dự đoán ban đầu của chúng tôi không sai, thì Trần Giai thực sự đã chiếm đoạt thân thể của Lưu Thắng Huyền, để được đầu ấp tay gối cùng Cố Quân Trạch. Thế nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, Lưu Thắng Huyền đã giành lại được quyền làm chủ thân thể mình. Trong tình huống đó, Lưu Thắng Huyền sẽ làm gì, thì không cần nói cũng đủ biết.
Mà tôi cũng chẳng mấy đồng cảm đối với cái chết của Cố Quân Trạch.
Nhưng đứa bé mà Cố Quân Trạch và Trần Giai đã nhận nuôi, thì thật là bất hạnh. Nó không chỉ nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra án mạng của hai người cha nuôi, mà còn nhìn thấy rất nhiều thứ khác nữa…
Tôi bất chợt nghĩ đến Trần Dật Hàm, không khỏi nhìn qua Trần Hiểu Khâu.
Cô ấy hình như đang suy tư điều gì đó. Thấy cuộc bàn tán xôn xao bên kia đã tạm lắng xuống, ngay lúc Điền Phúc nhìn qua tôi, Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Nếu vậy thì chú của cháu có quen một người, có thể giới thiệu cho ông.”
Điền Phúc vô cùng mừng rỡ. Xem ra mối quan hệ của ông ta với người bạn chiến đấu thật sự sâu nặng, đồng thời ông ta cũng thật lòng muốn giúp đứa bé kia.
Điều Phúc lưu lại số điện thoại, nhìn đồng hồ rồi vội vã rời đi.
Đã đến giờ cơm trưa, các bà các cô cũng mạnh ai về nhà nấy.
Mấy người chúng tôi thì đặt cơm hộp, lúc dùng bữa bèn bàn đến đề nghị khi nãy của Trần Hiểu Khâu.
“Là vị bác sĩ tâm lý đó à? Người mà trước đây định đến khám cho tôi.” Tôi hỏi.
Trước đây, vì tiêu hao năng lượng quá mức, nên Diệp Thanh đã không thể thay tôi gánh vác tác dụng phụ của năng lực, khiến tôi chịu không ít khổ sở. Thế là Trần Hiểu Khâu đã đến nhờ Trần Dật Hàm. Bên đó quan hệ rộng rãi, nên nhờ anh ta tìm giúp cho một bác sĩ tâm lý am hiểu về hiện tượng quái dị. Tôi còn nhớ, lúc Trần Hiểu Khâu thông báo với tôi, bảo rằng vị bác sĩ tâm lý đó là “đồng loại” với chúng tôi, cũng có năng lực đặc biệt.
Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Mời người đó đến khám thử. Lúc đó, có lẽ chúng ta cũng có thể có mặt, chí ít thì anh cũng có thể tham dự.”
Điền Phúc xem ra rất nóng ruột, nói đúng hơn là cha mẹ của Cố Quân Trạch rất nóng ruột.
Chắc họ vừa xuống máy bay, gặp được Điền Phúc, liền giục ông ta gọi điện cho Trần Hiểu Khâu ngay.
Bên đầu dây bên kia loáng thoáng vang lên tiếng khóc.
Trần Hiểu Khâu an ủi vài câu rồi ngắt máy. Sau đó cô ấy gọi điện cho Trần Dật Hàm, để liên hệ với vị bác sĩ tâm lý kia.
Người đó lần trước đã được Trần Dật Hàm liên hệ rồi, nhưng khá ngạc nhiên là vẫn còn ở lại Dân Khánh từ lúc đó đến nay. Chỗ Trần Dật Hàm vừa liên lạc, thì vị bác sĩ tâm lý đó đã đồng ý ngay, còn hẹn địa điểm gặp mặt là căn nhà mà người đó đang thuê nữa.
Lúc tan làm, tôi cùng đi với Trần Hiểu Khâu.
Tí Còi vẫy tay chào, bảo mong tin tối nay của chúng tôi.
Trần Hiểu Khâu lái xe, tôi ngồi bên ghế phụ, trong lòng thấy hơi lo lắng.
Thực ra cũng không phải do lúng túng, chuyện này chẳng có gì để lúng túng cả.
Có điều, lại sắp sửa được gặp một đồng loại, thực sự khiến người ta không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Trước đây gặp phải đồng loại, nếu không phải là chuẩn bị cứu người của Thanh Diệp, thì là sẽ xảy ra những chuyện chẳng tốt lành gì. Mà gặp phải người của Thanh Diệp, thực ra cũng chẳng thể xem là chuyện tốt lành. Những sợ hãi mà tôi đã gặp phải trong vòng một năm nay, nhiều hơn rất nhiều so với những sợ hãi suốt cả quãng đời trước đó của tôi. Dù đã tính cả câu chuyện thời thơ bé mà tôi đã lãng quên, thì một năm nay vẫn sợ hãi hơn rất nhiều.
Trần Hiểu Khâu xem ra rất bình tĩnh.
Tôi không có gì để nói, bèn hỏi thăm tình hình của người bác sĩ ấy.
“Người đó tên Mộc Ca. Vốn là thành viên trong đội ngũ chuyên gia, còn phụ trách công tác tư vấn tâm lý bên Cục Cảnh sát ở thủ đô, thuộc dạng bác sĩ viên chức.” Trần Hiểu Khâu nói, “Chú em nói người đó đã li hôn, có một đứa con gái. Khi nãy mới được biết, người đó vốn là xin nghỉ phép để đến Dân Khánh, nhưng sau đó lại trực tiếp từ chức ở thủ đô, sống hẳn ở Dân Khánh và mở một phòng trị liệu tâm lý tư nhân.”
“Vậy à…” Tôi thấy hơi ngạc nhiên.
Huyền Thanh Chân Nhân cứ tìm cách trốn khỏi Dân Khánh, chỉ có mấy người của Thanh Diệp chịu sống ở đây. Chuyện khách sạn, chuyện Niên Thú trước đây, tìm ông ấy đến hỗ trợ mà chẳng thấy đâu. Ấy vậy mà có người, sau khi đến đây, lại nguyện ý ở lại.
“Chắc là do lý do ly hôn đúng không?” Tôi nghĩ chỉ có khả năng này thôi.
Trần Hiểu Khâu khẽ quay qua: “Vợ của người đó nhất quyết đòi ly hôn, người đó đưa theo con gái qua đây sống chung luôn.”
Một lần nữa tôi lại cảm thấy ngạc nhiên, nhất thời vẫn không tài nào hiểu nổi cái người tên Mộc Ca này nghĩ gì.
Một nơi nguy hiểm như Dân Khánh, chạy trốn còn không kịp cơ mà? Sao lại đưa con gái dọn đến đây chứ?
Tôi ôm trong lòng nỗi tò mò, chờ đợi được gặp mặt người tên Mộc Ca này.
Ngôi nhà Mộc Ca đang sinh sống là một tòa lầu chung cư cao tầng có kết hợp kinh doanh.
Ở đại sảnh của tầng trệt, có treo bảng hiệu “Phòng chẩn trị tâm lý“. Tên của phòng khám cũng rất thú vị: Ái Ca.
Ấn vào chuông cửa dưới tầng trệt, từ trong ống nghe vang ra giọng nói của Mộc Ca.
“Xin chào, phòng khám Ái Ca xin nghe.”
Một giọng nói nam tính dịu dàng, vừa nghe tôi đã cảm thấy cả thân thể mình đều thả lỏng ra, toàn thân nhẹ nhàng thoải mái.
Không phải là do giọng nói ấy có bao nhiêu cuốn hút. Trên thực tế, giọng nói hay nhất mà tôi từng được nghe, chính là của người tài xế tôi gặp trong cảnh mộng cách đây không lâu. Giọng nói của gã ta hình như đang cố hết sức để điều chỉnh, rất dễ khiến người ta tiếp nhận và cảm thấy rất êm tai. Nhưng loại giọng nói ấy, ẩn bên trong là sự diễn xuất quá đà.
Còn giọng nói của Mộc Ca thì vô cùng tự nhiên, khiến người ta không khỏi quên đi chính bản thân của giọng nói này, mà chỉ nhớ về cảm giác lúc được nghe thấy.
Trần Hiểu Khâu cũng hơi lơ đãng một chút, rồi mới trả lời: “Xin chào, tôi là Trần Hiểu Khâu. Hôm trước đã liên lạc với anh rồi, hôm nay mạo muội đến thăm.”
“Ồ!” Trong giọng nói của Mộc Ca hàm chứa tiếng cười: “Các cậu đến rồi à, hân hạnh hân hạnh. Tôi đã nhấn nút thang máy rồi, mọi người cứ vào thẳng thang máy mà lên thôi.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Tiếng chuông thang máy nhanh chóng vang lên.
Cửa mở ra, tôi và Trần Hiểu Khâu đi vào, không hề thấy hộp số của thang máy.
Xem ra ở đây quản lý rất nghiêm ngặt. Cũng giống như thang máy của rất nhiều khách sạn, chỉ có thể quét thẻ để vào tòa lầu mình muốn đến; nhưng so với thang máy ở khách sạn thì còn có thêm một chức năng nữa, đó là chủ hộ có thể trực tiếp cài đặt thang máy cho khách, để lên đến nhà mình.
Tốc độ của thang máy rất nhanh.
Cửa vừa mở ra, tôi đã nhìn thấy bảng hiệu trên dãy hành lang.
Thể chữ viết trên bảng hiệu ngay ngắn chỉnh tề, không có bất kì sự gia công nghệ thuật nào.
Có điều quanh tấm bảng hiệu, có hình tượng các con vật trong hoạt hình và những đóa hoa đáng yêu. Nửa dưới của vách tường còn có các bức tranh vẽ bằng bút màu sáp mang phong cách thiếu nhi nữa.
Tôi đứng nhìn một lát, nhận ra đây đúng là tranh màu sáp thật, không phải phong cách đặc biệt được cố ý tạo ra, mà giống tranh trẻ con vẽ hơn.
Men theo dãy hành lang đi được vài bước, tôi đã trông thấy Mộc Ca bước ra đón chúng tôi.
Anh ta ước chừng trên dưới ba mươi, diện mạo rất bình thường, không đẹp cũng không quá xấu. Dáng người không cao không thấp, thân hình chẳng mập chẳng gầy. Một người như vậy mà đứng trên phố, rất dễ bị người ta lơ đi.
Nụ cười của Mộc Ca rất thân thiết, bước đến bắt tay Trần Hiểu Khâu, rồi quay qua bắt tay tôi.
“Cậu là Lâm Kỳ đúng không? Tình trạng hiện nay chắc đã ổn rồi nhỉ?” Mộc Ca hỏi.
“À… Vâng… Thật là áy náy, lần trước đã khiến anh đi một chuyến uổng công.” Tôi nói lời xin lỗi.
Mộc Ca mỉm cười: “Cũng không uổng công đâu. Chí ít, cũng cho tôi nhìn thấy được hy vọng.”
Câu nói này, khiến tôi không khỏi sững sờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...