Tuy là vậy, nhưng tôi chẳng hề thấy sợ con quái vật ấy, mà chỉ là cảm thấy kinh ngạc vì có một thứ như thế tồn tại mà thôi.
Bởi vì xét từ nội dung trong bộ hồ sơ của Thanh Diệp, thì nó không phải là thứ hung bạo hiếu sát. Cũng giống như ác ma trong truyền thuyết, dẫn dắt người ta rơi vào bẫy, rồi bán đi linh hồn của mình. Nhưng nếu một người nào đó kiên định lập trường thì sẽ không bị nó mê hoặc.
So với các thủ đoạn thiên biến vạn hóa của những ác ma trong các câu chuyện kể, thì thủ đoạn của con quái vật này hơi đơn điệu.
Hiện nay, cho vay tiền trên bề mặt thành phố dẫu gì cũng tồn tại không ít vấn đề. Tuy không có các thủ đoạn đòi nợ hung hăng và tàn nhẫn như bọn cho vay nặng lãi, nhưng cũng chẳng hiền lành gì. Công ty cho vay tiền có vấn đề, mà trong những người đi vay tiền, cũng không phải là những khách hàng vay vốn chân chính, mà ngay từ lúc ban đầu đã ẩn chứa ý đồ quỵt nợ rồi.
Đây là một khoản sổ sách không rõ ràng. Thông thường, khi xảy ra chuyện thì cả hai bên đều có trách nhiệm, không chỉ là trách nhiệm trên pháp lý, mà cả trên mặt đạo đức nữa.
Trước một khoản sổ sách không rõ ràng, thì thực sự cũng khó biết ai tốt ai xấu. Trong đó còn có thêm một con quái vật luôn “tiến bộ theo thời thế” và cái bẫy hợp đồng mà nó giăng ra, trên bản chất vẫn là một khoản sổ sách không chân chính.
Là một kẻ đứng ngoài cuộc, tôi chẳng có thiện cảm với bên nào. Đồng thời, tôi cũng rất rõ, bản thân và những người quanh mình đều không thể nào rơi vào trong loại nguy cơ này.
Chuyện không liên quan đến mình thì không cần phải quan tâm, có lẽ đây chính là một trong những tật xấu thâm căn cố đế của con người.
Cho dù biết bên trong chuyện này có tồn tại một con quái vật, thì cũng rất khó để người ta hăng hái đứng lên đi “giải cứu thế giới“.
Chuyện này khác với cái thứ mới chuyên đi mở tiệm ăn, vì nó không nguy hại đến tôi và người thân bạn bè của tôi, nên tâm thái tôi hoàn toàn là một kẻ ngoài cuộc, không hề có một chút nóng ruột.
Chỉ có điều, đã xem đúng ngay cái bộ hồ sơ này, nghĩ đến người của Thanh Diệp, đặc biệt là Diệp Thanh và Ngô Linh đều đã “từng chết”, khiến tôi không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu con quái vật đó thật sự là toàn trí toàn năng, thì chắc nó đã biết hai người họ đã “chết” từ lâu. Không chừng nó đã quay trở lại Hoa Hạ, mở công ty để cho vay tiền rồi cũng nên? Hiện nay phần mềm cho vay tiền trong thành phố không hề ít, lại còn tiện dụng hơn thẻ tín dụng nhiều.
Tôi chỉ mới suy tư sơ sơ như thế, hơi thất thần thì thời gian đã trôi qua được lúc lâu rồi.
Tôi sắp xếp lại bộ hồ sơ, leo lên giường.
Đêm nay tôi vẫn ngủ không ngon giấc lắm.
Không giống như hôm trước, đi vào cảnh mộng, mơ thấy toàn cuộc đời của Thân Hạo. Đêm nay tôi cứ mơ mơ màng màng, không hề vào cảnh mộng, cũng không mơ thấy thứ gì trong thực tại, chỉ là ngủ không yên ổn mà thôi. Cứ hệt như nằm mơ, hướng suy tư lộn xộn, nhưng lại chẳng nhớ được gì cả.
Sáng sớm bị chuông báo thức gọi dậy, tôi vẫn cảm thấy đầu óc nặng nề.
Mẹ nhìn thấy bộ dạng của tôi, nhắc nhở nên ngủ sớm một chút, đừng có thức khuya.
Tôi lười biếng mà dạ một tiếng.
Trên đường ngồi xe buýt đi làm, tôi nhận được tin nhắn chúc buổi sáng của em gái. Nó đang cực kì bực bội, khi sáng hôm nay, một cô bạn trong đoàn du lịch tụi nó nhận được một cuộc gọi điện thoại lừa đảo, người đó biết tất tần tật sự tình tụi nó đi du lịch. Và tụi nó với hướng dẫn viên du lịch bắt đầu cãi nhau.
Bị nhận cuộc gọi kiểu như thế, thì chắc chắn trong đoàn đã có người tiết lộ thông tin cá nhân ra ngoài. Kiểu này thì bị nắm thóp mất rồi.
Nhỏ em vừa bực bội, vừa lo chuyến du lịch sẽ bị ảnh hưởng.
Nó không phải là mẫu người thích cãi vã, nhưng hình như trong mấy đứa con gái của đoàn, thì hình như có người rất nóng tính, hiện tại vẫn còn đang tranh cãi với hướng dẫn viên, đồng thời đã gọi điện thoại cho công ty du lịch ở trong nước, còn tìm công ty chi nhánh ở chỗ đó. Bây giờ hình như còn muốn khiếu nại lên ủy ban bảo vệ người tiêu dùng và báo cảnh sát nữa.
Tiết lộ thông tin cá nhân là tội hình sự, nếu thật sự báo cảnh sát để tiến hành điều tra, cái công ty du lịch đó kiểu gì cũng gặp rắc rối.
Tôi khá lo cho em gái.
Dù sao cũng đang ở nước ngoài, lạ lẫm không quen biết, hướng dẫn viên duy nhất lại đang mâu thuẫn với tụi nó, e là tụi nó sẽ gặp không ít rắc rối.
Nhưng mấy cô thiếu nữ này suy nghĩ còn chu toàn hơn cả tôi, đã lên mạng kiếm được hướng dẫn viên du lịch tại nơi đó, còn tìm thử có bạn du học sinh nào có thể làm hướng dẫn viên tạm thời hay không.
Trong đoàn có một người lãnh đạo năng nổ như thế, khiến tôi yên tâm rất nhiều, nên tôi chỉ nhắc nhỏ em nhớ chú ý an toàn thôi.
Xe đã đến trạm, tôi xuống xe đi vào tòa nhà đơn vị.
Hôm nay tôi là người đến muộn nhất, chào hỏi đám Tí Còi một chút, thì cả nhóm năm người liền sửa soạn đi thôn Sáu Công Nông. Trên xe, tôi kể lại sự tình trong bộ hồ sơ “Cho vay tuổi thọ“.
“Quái vật hiện nay đều biết theo thời đại cả nhỉ.” Tí Còi nói như vậy, nhưng lại không hề sợ hãi.
Tình trạng kinh tế gia đình của năm người chúng tôi đều rất ổn, không mang nợ lớn, cũng không có hóa đơn thanh toán tín dụng phí cao. Đúng như tôi đã nghĩ, cả nhóm chẳng ai thấy sợ con quái vật đó cho lắm.
“Con quái vật ấy ở tít phía bên kia đại dương, cũng chẳng liên quan mấy đến chúng ta.” Trần Hiểu Khâu bình tĩnh nói.
Ngầm trong câu nói là, nếu giải quyết nó, cũng không thể nào là chúng tôi, đất nước mà nó đang đóng đô ắt cũng có một vài tay có khả năng trừ ma tróc quỷ sẽ đối phó với nó.
“Nếu thư tịch ác ma có thật, thế thì những thứ khác có lẽ cũng có thật chứ?” Tí Còi chuyển chủ đề, vẻ mặt ra chiều suy tư.
“Cô bạn gái cũ của anh cũng có nghiên cứu chuyện này ư?” Gã Béo ngạc nhiên hỏi.
Tí Còi mặt nhăn mày nhó: “Cô ấy nghiên cứu nhiều thứ lắm. Thư tịch ác ma kia, anh cũng có thấy cô ấy tỉ mỉ say sưa sao chép vào trong một cuốn sổ tay bìa đen mạ vàng hẳn hoi.”
“Vậy chắc chắn mang cảm giác rất thần bí.” Quách Ngọc Khiết cười hì hì.
“Đúng đó, cực kỳ có cảm giác thần bí.” Tí Còi trợn trắng mắt.
“Những thứ này có thật thì cũng chẳng có gì lạ nhỉ, Niên Thú có tồn tại, quái vật biển cũng có tồn tại, nếu có thêm một con ác ma thì cũng là chuyện bình thường. Những thứ khác…” Trần Hiểu Khâu thờ ơ nói.
“Ma cà rồng! Người sói!” Quách Ngọc Khiết chen vào.
“Quái vật đầu trâu, mặt ngựa…” Gã Béo tiếp ngay.
“Thú một sừng, nàng tiên cá…” Tí Còi cũng tham gia.
Trong xe im phăng phắc.
Cả ba chúng tôi đều trố mắt quay qua nhìn Tí Còi, Gã Béo đang lái xe cũng phải liếc mắt qua một cái.
Một sinh vật tràn đầy sắc thái thơ mộng quyến rũ của thiếu nữ như vậy, qua cách nói của Tí Còi lại cho cảm giác kỳ lạ nghiêm trọng.
Nhất thời tôi cảm thấy nghi ngờ, không biết trong lòng Tí Còi có ẩn chứa tâm lý ảo tưởng nào đó của thiếu nữ hay không, tôi và cậu ta làm anh em với nhau bao nhiêu năm, nhưng chưa hề phát hiện ra.
Tí Còi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng tôi: “Gì vậy? Hai loại sinh vật này kiểu gì cũng rất tà ác mà được không! Nguyên hình của quái vật một sừng là tê giác trắng, trong thời đại đó được xem là một loài động vật hung bạo, cần phải tổn thất rất nhiều nhân lực mới có thể tiêu diệt được. Người thời đó đã chặt lấy cái sừng của nó để chế tạo thuốc giải độc. Buổi ban đầu, mỹ nhân ngư cũng là một loài thủy quái gây ra mưa bão và tai nạn ngoài biển mà! Tàu thuyền gặp phải nó nhất định sẽ bị nhấn chìm.”
Lên lớp xong, Tí Còi chìa ra một vẻ mặt đầy đau xót nói: “Mấy người nên đọc sách nhiều nhiều một chút, đừng để hỏng kiến thức như thế chứ.”
“Xí!” Quách Ngọc Khiết hừ một tiếng xem thường.
“Nếu những thứ ấy còn tồn tại, thì thế giới này sẽ thật là náo nhiệt đấy.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Không có khả năng vẫn còn tồn tại lắm. Trừ khi chúng đều đã thay hình đổi dạng, bằng không thì cũng đã bị bắt để làm vật nghiên cứu thí nghiệm từ lâu rồi.” Tí Còi chậm rãi nói: “Sinh vật tàn bạo nhất trên thế giới này vẫn là con người thôi.”
Điểm này chúng tôi không hề phản đối.
Trong tình hình hiện nay, cái câu nói “Loài người là hung bạo nhất” ít nhiều gì cũng mang lại một chút an ủi, có thể tự ám thị trong lòng mình rằng, những loài quái vật hung mãnh ấy, rốt cuộc cũng đã chết dưới tay con người, chứ không phải chúng đã tiêu diệt loài người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...