Hồ Sơ Bí Ẩn

Trời đang buổi đêm, trừ phi là gọi xe, bằng không trên đường không có lấy một chiếc taxi. Mà bây giờ tôi cũng chẳng muốn đi taxi.

Bên đường, tôi tìm được một chiếc xe đạp công ích, bèn leo lên đạp thẳng đến thôn Sáu Công Nông.

Gió khuya hắt vào khá lạnh, cảnh vật yên lặng cũng khiến tôi nổi da gà.

Để chiếc xe đạp ở bãi để xe ngay cổng, tôi chạy bộ vào trong khu dân cư.

Lúc này, bác bảo vệ trong phòng trực cổng đã gật gù. Chiếc điện thoại để trên bàn đang phát một bài nhạc xưa. Lúc đến gần, có thể nghe thấy giọng nữ ca sĩ u buồn vang ra từ ô cửa sổ. Trời đang nửa đêm, cảnh tượng này có hơi ghê ghê.

Đến tòa lầu số 6, lúc tôi lấy chìa khóa mở cửa, cửa sắt phát ra âm thành rất lớn, đèn hành lang của cả tòa lầu đều bật sáng. Tôi ngay tức khắc bị một phen khiếp vía, lúc đóng cửa lại cố gắng thật cẩn thận. Thế nhưng cái loại cửa sắt chống trộm này không biết là do thiết kế ẩu, hay là cố tình làm như vậy, mà lúc khóa lại nó vẫn cứ phát ra tiếng ồn rất lớn.

Theo tôi thì chắc là nguyên nhân đầu, chứ cửa sắt lớn ở tòa lầu mà nhà tôi đang sống không hề có vấn đề này. Từ trước đến giờ, lúc mở cửa tôi chưa bao giờ gây ra tiếng động lớn như vậy.

Đèn cảm ứng tiếng động đều đã bật sáng, khiến việc di chuyển lên cầu thang trở nên thuận tiện hơn.

Lúc đến lầu ba, những chiếc đèn cảm ứng ấy đã hết thời gian cài đặt, thình lình sụp tắt, khiến tôi giật nảy một lần nữa.

Tầm nhìn ngay lập tức tối sầm lại, đến cả ánh trăng cũng không nhìn thấy.

Tôi mở điện thoại lên, dựa vào ánh sáng màn hình yếu ớt soi đường.

Từng bước từng bước lên đến tầng 6, cảm nhận được âm khí lượn lờ trong không gian, tôi mới thấy nhẹ lòng trở lại.


Là âm khí bình thường của phòng nghiên cứu, chắc không có gì nguy hiểm.

Tôi rút chìa khóa mở cửa phòng nghiên cứu.

Âm thanh này tôi không cách nào làm chủ được, tôi cũng không biết cái âm thanh mở cửa này có điểm đặc biệt nào không, có phải nó chịu ảnh hưởng từ phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị hay không, mà âm thanh ấy cứ như chích vào tim, chọc vào trong màng nhĩ, khiến người ta không khỏi nổi da gà.

Tiếng “két” lúc mở cửa càng làm tăng thêm không khí khủng bố hơn.

Tôi vốn đã quen với môi trường trong phòng nghiên cứu, nhưng bây giờ, cảm giác nổi da gà trước đó vẫn cứ xuất hiện thêm lần nữa.

Tôi bật đèn pin điện thoại lên, tiến vào bên trong.

Phòng khách không có người, cũng không có bóng của ai.

Đi vào trong, lúc đóng cửa lại, âm thanh vang lên vô cùng quái lạ.

Tôi men theo dãy hành lang đi vào, phòng làm việc không có ai, phòng ngủ cũng vậy, bây giờ tôi đang đứng trước dãy hành lang tối đen.

Tôi di chuyển tay mình, dùng đèn pin điện thoại như một chiếc đèn, quét một lượt toàn bộ dãy hành lang.

Cuối dãy hành lang vẫn là bức tranh và chiếc chuông được treo, chỗ đó không có bóng của Diệp Thanh. Dù cho tôi đã di chuyển điện thoại, để ánh sáng dịch qua một bên, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì ở rìa của vùng sáng cả.

Hai căn phòng bên trái và bên phải của dãy hành lang cũng không một bóng người.


“Diệp Thanh?” Tôi kêu lên, nhưng không có ai trả lời.

Anh ta không có ở đây? Đã rời đi, hay tạm thời biến mất khỏi phòng nghiên cứu?

Tôi đoán không ra.

Trở lại phòng khách, tôi ngồi xuống một chiếc ghế sofa, nhìn chiếc ghế trống trơn trước mắt, ngẫm một lát, tôi chợt nghĩ đến một tình huống đáng sợ.

Nếu, người giết chết gã tài xế không phải là Diệp Thanh, mà là một thứ khác thì sao?

Nếu suy đoán ban đầu của tôi không sai, tên tài xế này đã khiến Diệp Thanh bị thương và Diệp Thanh hy vọng tôi có thể thông qua cảnh mộng giết chết tên đó trước, để thay đổi cái quá khứ kia?

Thân thể tôi đã vã mồ hôi lạnh. Nếu thật là vậy, thì tôi đã thất hại thảm hại và hoàn toàn không giúp được Diệp Thanh!

Tôi đứng dậy, đi lòng vòng trong phòng nghiên cứu. Tâm trạng hoang mang không hề vì thế mà lắng xuống, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, tôi vội vã gọi điện cho Ngô Linh.

Đang bấm số, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Có ai đó đang lên lầu.

Tôi khựng lại động tác gọi điện, lập tức xông đến, mở cánh cửa vào của phòng nghiên cứu ra.


Tiếng bước chân đã đến hành lang, mỗi lúc một gần, nhưng từ đầu đến cuối tôi lại chẳng thấy ai cả.

Tiếng bước chân dừng lại, hình như có ai đó đang đứng trước mặt tôi.

Lúc tôi định lên tiếng hỏi, thình lình nhận thấy có một nguồn lực rất mạnh, kéo cả người tôi ra khỏi phòng nghiên cứu.

Một luồng gió lướt qua thân thể tôi, tôi vẫn định quay người lại nói gì đó, thì cánh cửa đã bị đóng sầm lại.

Trong lúc đang ngơ ngác, thì tiếng chuông lại vang lên văng vẳng đã khiến tôi định thần trở lại.

Tiếng chuông hệt như đang bị bỏ trong một chiếc rương kín, réo rắt mà trầm đục.

Âm khí xung quanh cuồn cuộn theo tiếng chuông.

Khi nhận ra cái thứ đang bị nhốt sau cánh cửa đang gây rối, tôi vội vàng chạy nhanh xuống lầu.

Lúc xuống, tôi vẫn chưa thể làm chủ được bước chân mình. Đèn cảm ứng từng cái một bật sáng theo sự di chuyển của tôi. Lúc đến tầng trệt thì đèn ở tầng năm đã tắt. Nhưng tiếng động do mở và đóng cổng sắt đã khiến cho đèn cảm ứng âm thanh ở các tầng đồng loạt bật sáng. Chỉ mỗi tầng 6, vẫn tối đen như mực. Một sự tồn tại hoàn toàn riêng biệt.

Tôi ngước đầu nhìn lên cửa sổ tầng 6, chẳng thể nhìn thấy gì. Quay qua nhìn lên tòa nhà bên cạnh, thông qua ô kính cửa sổ mờ mờ, cũng chẳng phát hiện được gì cả.

Người đó… không, con ma đó chắc là Diệp Thanh nhỉ?

Tôi sờ vào cánh tay bị túm lấy khi nãy một lát.

Sức con ma đó rất mạnh, động tác cũng cực kì nhanh.


Nếu là Diệp Thanh, thì chắc anh ta đã bình phục rồi.

Nếu vậy thì tôi đã thành công rồi sao? Cái bóng xuất hiện sau cùng trong cảnh mộng, cũng là cái thứ đã giết chết gã tài xế, chính là hồn ma của Diệp Thanh sao?

Vậy thời điểm trong cảnh mộng, là trước khi Diệp Thanh gặp chuyện? Hay là, sau khi giết chết gã tài xế, Diệp Thanh đã làm gì đó để mình bình phục trở lại?

Tôi nghĩ đến khả năng sau cùng thì bước chân liền khựng lại.

Trong khoảnh khắc ý nghĩ đó xuất hiện, thì trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu nội dung kinh điển của phim ma, phim kinh dị. Một con ma ăn “sống” một con ma… Kế đó, tôi nhớ đến cảnh tượng của ba con ma trong quán gà rán. Cảnh tượng hai con ma nữ ăn sống con ma là chủ tiệm gà rán, bây giờ hiện ra trong đầu tôi rõ mồn một.

Vừa nghĩ đến chuyện Diệp Thanh có thể đã làm một việc tương tự, tôi liền cảm thấy hoảng hồn.

Một mặt là do cảnh tượng của ba con ma ở quán gà rán trước kia đã quá gớm ghiếc; một mặt là vì hành vi này không giống cách xử sự thường thấy của Diệp Thanh.

Anh ta lại mất tự chủ nữa rồi sao?

Nhớ lại bộ dạng bị thương nặng của anh ta lúc trước, thì nếu tình trạng mất tự chủ có xuất hiện, hình như cũng chẳng có gì lạ.

Tôi từ trong khu dân cư đi ra, khi đi ngang qua phòng trực cổng, vẫn còn nghe thấy giọng ca u buồn của nữ ca sĩ đó. Bác bảo vệ này hình như đặt chế độ tự lặp lại cho bài hát này.

Tôi đến trước cổng lấy xe đạp, chậm rãi đạp về nhà.

Suốt một đêm, tôi hoàn toàn chẳng ngủ ngon. Sáng nay còn phải chú ý đến các bản tin, nhưng không thấy tin có ai đó phát hiện xác chết lúc sáng sớm. Có lẽ là không xảy ra chuyện gì, hoặc nếu có thì không được đăng báo, cũng không bị người ta phát tán lên mạng xã hội.

Xem một lượt các tin nhắn em gái gửi tối hôm qua theo thông lệ, biết nó vẫn như cũ, đi chơi rất vui. Tôi tiện tay gửi một biểu tượng chào buổi sáng, xem như bù cho lời chúc tối hôm qua. Nó đi du lịch theo đoàn, đám bạn học tụi nó đã bao trọn một tour, nhưng hành trình vẫn rất chặt, cần dậy sớm. Tôi vừa gửi tin nhắn qua thì nó đã trả lời ngay.

Tôi lên xe buýt đi làm, còn nó lên xe của đoàn để đến một điểm du lịch mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui