Những con số đã biến thành đồng hồ đếm ngược, sau mỗi một giây đều đếm ngược.
Chiếc xe không còn bị quấy rối nữa, sau khi rẽ trái ở một ngã tư, lại đi qua hai cái nữa, chuyển qua quẹo phải.
Tốc độ chiếc xe biến hóa theo hình parapol, sau khi đến một ngã tư tiếp theo thì dừng lại.
Tôi cảm nhận được mồ hôi đang ướt đẫm trên người gã tài xế.
“Không đúng… lẽ ra đã tới rồi chứ… nhầm rồi, đi nhầm rồi…” Gã tài xế lẩm bẩm một mình, ánh mắt di chuyển đến màn hình hiển thị trên hộp điều khiển.
Chuỗi số bây giờ là: “00: 17”
“Không… không…” Gã tài xế hoảng hốt kêu lên, rồi thình lình thò tay đẩy cánh cửa bên ghế tài xế.
Cánh cửa không hề khóa, nhưng gã ta lôi cách nào thì nó cũng không nhúc nhích.
“Không! Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!” Gã tài xế lớn tiếng kêu gào, rồi dùng cùi chỏ thúc vào mặt kính cửa xe. Gã tháo dây an toàn ra, một nửa người nằm trên ghế, dùng cả hai chân đạp mạnh vào ô kính.
Thử đủ mọi cách, nhưng mặt kính cực kì chắc chắn. Gã ta làm cách gì cũng chẳng đập vỡ được nó.
Gã thở hổn hển, miệng không ngừng chửi rủa.
Thời gian đếm ngược là: “5”.
Tôi nghe thấy tiếng khóc và cảm nhận được gã đang khóc.
“Không không không… không muốn…” Gã ta ấn điên cuồng các công tắc trên bộ điều khiển, lúc thì radio bật lên, chốc chốc thì đèn bật lên. Nhưng duy nhất chuỗi con số đó là không bị ảnh hưởng gì.
Năm giây cuối cùng vèo một cái đã hết.
Tất cả đã trở về số không.
Chuỗi con số; “00: 00” hệt như một lời tuyên án tử hình.
Gã tài xế nín thở.
Tách một cái, đèn trong xe bật sáng.
Đèn trong buồng lái đã bật, đèn sau thùng xe cũng được bật lên.
Gã tài xế trợn to mắt.
Những con số 0 ấy bây giờ đã phát sinh biến hóa, trở thành những con số của sóng radio lúc dò đài. Từ “14.2” nhảy lên “129.2”, rồi đột ngột hạ thấp xuống rồi dừng lại ở “72.5”.
Trên loa phát ra những âm thanh khác nhau, tiếng người nói méo mó, tiếng hát, tiếng “rè rè”. Sau khi các con số đó dừng lại, những âm thanh cũng quy về tiếng “rè rè”.
Những âm thanh này hệt như sóng radio bị nhiễu, khiến quá trình trình phát gặp trục trặc.
Tiếp sau đó, cần gạt nước bắt đầu chuyển động bằng một tốc độ rất nhanh, đồng thời âm thanh soạt soạt cũng được thay thế bằng tiếng nhạc rock mạnh mẽ. Cần gạt nước hệt như những cánh tay của các fan cuồng nhạc rock đang huơ lên điên loạn trong những sự kiện âm nhạc.
Gã tài xế bịt tai, đau khổ nhắm mắt lại.
Những âm thanh ồn ào đến mức chiếc xe phải rung lên chợt biến mất.
Gã tài xế mở mắt ra, nhìn thấy một cánh tay nhăn nheo di chuyển trên chuỗi nút bấm của hộp điều khiển.
Radio bị tắt, những con số trên màn hình hiển thị biến thành: “4:19”.
Cánh tay già nua đó rụt lại.
Ánh mắt gã tài xế di chuyển theo cánh tay đó, nhìn thấy một chiếc quần màu tím và một chiếc áo thêu màu đỏ, giữa áo có thêu một chữ “Thọ”.
Cánh tay đó kéo dây an toàn dưới ghế cài vào. Sợi dây an toàn màu đen đè lên, vừa khéo cắt chữ “Thọ” ra làm hai.
Ánh mắt của gã tài xế di chuyển lên trên, bắt gặp khuôn mặt của một cụ già. Da mặt cụ nhăn nheo, tóc bạc phơ, màu da mặt được đánh phấn tương tự như màu tóc. Bà cụ ngoài đánh phấn ra, còn có son môi đỏ nữa. Đôi môi khô đét ửng đỏ, lúc mở ra, để lộ hàm răng đều đặn trắng toát như khuôn mặt.
“Anh bạn trẻ, phiền cậu tiện đường đưa tôi đến nhà hỏa táng nhé.” Bà cụ mỉm cười nói.
Gã tài xế run rẩy quay người lại, đặt hai tay lên vô lăng.
“Anh bạn trẻ, cậu chưa thắt dây an toàn kìa.” Bà cụ lại lên tiếng.
Gã tài xế rùng mình một cái, đờ đẫn thắt dây an toàn của mình lại.
Chiếc xe đã nổ máy trở lại.
Đèn trên xe vẫn chưa tắt.
Xe không còn quẹo cua nữa, mà cứ thế chạy thẳng.
Thời gian là 4 giờ 30, ngoài phạm vi của đèn xe, còn có thêm một nguồn sáng nữa.
Vật phát sáng vuông vức đó hình như là một tấm bảng hiệu, thiết kế na ná như các hộp đèn ở các cửa hàng, nhưng bên trên lại đề chữ: “Nhà hỏa táng”.
Chiếc xe dừng bên cạnh cái hộp đèn ấy.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, anh bạn trẻ.” Bà cụ cười híp mắt, nói.
Bà cụ đẩy cửa xe, thong thả bước xuống.
Có mấy bóng người đi ra từ vùng tối sau hộp đèn. Những người đó mặc đồng phục màu lam, khuôn mặt vô cảm đi ngang qua một bên hông xe, hệt như không nhìn thấy bà cụ.
Lúc bà cụ đi ngang qua hộp đèn, thân thể trở nên nửa trong suốt, rồi cứ thế mà đi vào vùng tối.
Cửa sau thùng xe bị mở ra, người ta leo vào trong thùng xe, lục đục một trận.
Trọng lượng thùng xe bỗng nhiên nhẹ hẫng, cửa sau bị đóng lại.
Những người đó không nói năng gì, lúc xuất hiện trong tầm nhìn của gã tài xế, thì họ đang vác quan tài.
Gã tài xế thở phào một hơi, sửa soạn khởi động máy rời đi.
Lúc mấy nhân viên đó đi ngang quan hộp đèn, ánh đèn chiếu lên cỗ quan tài.
Hoa cúc bên trên ô cửa nhỏ không biết đã biến mất tự bao giờ. Cánh cửa bất ngờ mở ra, để lộ khuôn mặt của người bên trong.
Người đó đang trợn to mắt, sắc mặt trắng nhợt, lúc ánh đèn chiếu vào thì trở nên hơi xanh lại.
Bấy giờ gã tài xế cũng trợn to mắt lên.
Bóng gã chiếu lên trên mặt gương chắn gió đằng trước, khuôn mặt của gã, giống khuôn mặt trong cỗ quan tài y như đúc.
Những nhân viên đang vác quan tài tiện tay đóng ô cửa đó lại, cùng cỗ quan tài biến mất vào trong bóng tối.
“Không!!” Gã tài xế hét lên một tiếng, mở cửa xe, nhảy xuống.
Lúc đôi chân gã tiếp đất, thì hộp đèn liền biến mất.
Trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng của chiếc xe tang.
Gã tài xế đi đến mép ngoài cùng của vùng sáng từ ánh đèn xe thì bất chợt khụy xuống.
Tâm trạng tuyệt vọng của gã sộc vào đầu tôi, cuộn trào như sóng biển.
Ý thức của tôi bất chợt mơ hồ, rồi thình lình nhận ra mình đã quay trở lại trong chiếc xe đang lắc lư tiến về phía trước.
Trên chiếc xe tang tàn tạ đầy những lổ thủng, những con số màu đỏ trên màn hình hiển thị đã biến từ “3: 15” sang “3: 16”. Đèn sau thùng xe đang sáng, qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy, bên trong thùng trống hoắc, không còn quan tài nữa.
Cửa sau thùng xe không biết đã bị mở ra từ khi nào, cùng với sự rung lắc của chiếc xe, cánh cửa liên tục hết đóng rồi mở, phát ra những âm thanh va đập.
Gã tài xế ho vài tiếng, lại nôn ra máu tươi.
Sự tuyệt vọng trong lòng gã giống hệt lúc nãy.
Đây là nỗi tuyệt vọng của cái chết.
Đùng một cái, cửa sau thùng xe đóng lại, lần này không còn mở ra nữa, đèn trên thùng xe cũng đã tắt.
Chiếc xe đi vào một đường hầm tối om, ngoài ánh sáng của đèn xe ở phía trước thì chẳng còn nhìn thấy gì cả.
Tay tài thể thở dốc một hơi, hệt như vừa thoát khỏi một kiếp nạn, tạm thời được an toàn.
Ngay lúc này, máu từ trước ngực của gã phọt ra, bắn tun tóe lên trên kính chắn gió, tạo thành một vệt đỏ lớn.
Gã tài xế hét lên một tiếng, ghì tay xoay vô lăng một vòng, ngay lập tức chiếc xe thoát khỏi vùng tối, xuất hiện trong một không gian khác.
Hình như đây là dãy hành lang của một siêu thị cao tầng. Bấy giờ chỉ có ánh đèn thoát hiểm leo lắt, lờ mờ soi sáng xung quanh.
Gã tài xế muốn quay đầu lại, nhưng đã hết sức, chỉ có thể khẽ nhướn mắt lên, nhìn vào gương chiếu hậu.
Trong thùng xe tối om.
Thân thể gã chợt co giật mấy cái, rồi bất ngờ bắn ngược ra sau, va vỡ tấm sắt mỏng dính sau lưng, rớt vào trong thùng xe.
Trong tầm mắt gã chỉ còn nhìn thấy một cánh cửa kính, còn những nơi khác bóng tối đã ngự trị hoàn toàn.
Ngay sau đấy, ô cửa nhỏ bé đó đã bị một bóng người che mất.
Tôi và tài xế đang kết nối với nhau, nên chớp mắt đã cảm nhận được một cơn đau buốt óc của linh hồn.
Cơn đau khiến tôi bừng tỉnh, nhận ra mình đang nằm trên giường, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ của đèn báo trên laptop.
Trời vẫn chưa sáng, bên ngoài tối đen, bốn bề yên ắng.
Tôi nhổm dậy trên giường, lấy điện thoại coi giờ, 3 giờ 19 phút sáng.
Nếu thời gian không sai, thì trong giấc mộng vừa rồi, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng gã tài xế bị giết.
Tôi quay qua nhìn laptop vẫn chưa tắt máy, đổi từ chế độ chờ sang hoạt động.
Trên màn hình vẫn đang hiển thị giao diện phần mềm trình phát file ghi âm.
Trên bàn phím laptop, bộ hồ sơ vẫn giữ nguyên trạng thái trước lúc tôi đi ngủ, nằm một cách ngay ngắn.
Tôi vội vàng thu dọn tất cả, vội vã chạy ra khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...