Ngày 8 tháng 11 năm 2015, phỏng vấn Hồ Sơn. File ghi âm 09320151108.wav.
“Xin chào ông Hồ, chuyện của anh Kha, chắc ông đã biết rồi.”
“Ừ…”
“Chúng tôi muốn hỏi một chút chuyện, trước đây anh Kha có xin nghỉ phép dài hạn, và cũng có một quãng thời gian không chạy ca đêm nữa. Nhưng lần này đột nhiên lại đổi ca, còn nửa đêm chạy ra ngoại ô, có nguyên nhân gì đặc biệt không ạ?”
“Tôi… không biết…”
“Ý ông là…”
“Trước đó một ngày Kha Hùng Văn trả phép, phòng điều hành vẫn còn lưu thông tin lại. Tôi cũng đã có hỏi thăm Trịnh Quân, là người đổi ca với cậu ta. Trịnh Quân nói chỉ đổi ca bình thường thôi. Tôi cũng không biết vì sao…. Cậu ta đã gặp cái thứ đó đúng không? Cũng đã biết chuyện của Long Đào và Lưu Tiểu Niên phải không? Sao lại… Chuyện cậu ta xin nghỉ phép dài hạn tôi cũng có biết. Cả lương cũng không lấy, sao đột nhiên lại… Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Ngày 9 tháng 11 năm 2015, phỏng vấn vợ của người ủy thác là Thẩm Hy. File ghi âm 09320151109.wav.
“Xin chào chị Thẩm.”
“…”
“Không biết anh Kha có nói về chúng tôi với chị chưa. Lúc sống, anh Kha có đến ủy thác chúng tôi điều tra và xử lý sự kiện quái dị mà anh ta gặp phải.”
“Kết quả là anh ấy chết rồi.”
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được anh Kha.”
“Hic…”
“Chị Thẩm, lần này chúng tôi đến gặp chị, vì muốn hỏi chị tại sao hôm đó anh Kha lại đi làm? Đúng ra anh Kha phải làm theo những đề nghị của chúng tôi, tránh làm những chuyện có thể gây ra nguy hiểm cho bản thân.”
“Đúng, anh ấy nên ở nhà. Anh ấy có kể tôi nghe chuyện anh ấy gặp phải, cũng có kể về các cô và nói quãng thời gian gần đây, trong công ty anh ấy đã bỏ mạng những mấy người. Tôi đã kêu anh ấy xin thôi việc rồi. Cùng lắm thì không lái taxi nữa, lái loại xe khác, hoặc đổi qua công việc khác, sao cũng được. Hai chúng tôi vẫn chưa có con cái, sinh hoạt phí cũng chẳng có bao nhiêu. Bất quá thì sống cực một chút… ai mà chẳng có lúc khó khăn chứ? Tôi… tôi với anh ấy đã bàn bạc cả rồi, anh ấy cũng đồng ý rồi … Hu hu… Anh ấy… đã hứa rồi mà…”
“Thế tại sao hôm đó, anh Kha lại trả phép và đổi ca với đồng nghiệp?”
“Tôi không biết nữa… Hôm đó tôi đi làm, lúc về thì chẳng thấy anh ấy đâu. Tôi có gọi điện nhưng không gọi được, chẳng biết là đã đi đâu nữa. Lúc đó tôi thật sự sợ lắm… Tôi đến tìm đồng nghiệp của anh ấy, mới biết là anh ấy đi lái xe rồi… Lúc đó… lúc đó tôi đã cảm thấy… chắc chắn anh ấy không phải tự nguyện đâu, anh ấy bị hại chết, nhất định đã bị hại chết… Các người đúng ra phải bảo vệ anh ấy chứ? Anh ấy đã thuê các người, thì các người phải bảo vệ anh ấy chứ! Tại sao anh ấy lại chết? Tại sao! Hu hu hu…”
Ngày 15 tháng 11 năm 2015, liên hệ với Đinh Nhất để triệu hồn Đinh Hoa, kết quả: thất bại.
Ngày 18 tháng 11 năm 2015, xác nhận Trang Linh tử vong, vì xuyên ngang đường, gây ra tai nạn.
Ngày 20 tháng 11 năm 2015, xác nhận tài khoản DH996 gần đây không có ai sử dụng. Xác nhận không thể tìm được Đinh Hoa ở đường Bằng Bách, đường Hải Trung và khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển.
Ngày 23 tháng 11 năm 2015, xác nhận nghi thức triệu hồn người ủy thác thất bại.
Ngày 24 tháng 11 năm 2015, dừng điều tra. Kết quả sự kiện: không tìm ra manh mối để truy tìm Đinh Hoa, không thể tìm được linh hồn của người bị hại. Sự kiện này được cho vào phân loại: “Chưa hoàn thành”. Các từ khóa quan trọng: “Taxi”, “Đinh Hoa”. Nếu tìm được tung tích của Đinh Hoa hoặc xuất hiện người bị hại khác, sẽ tiến hành điều tra trở lại.
…
Đúng như tôi dự đoán, bộ hồ sơ này là một sự kiện chưa hoàn thành. Hơn nữa nó cũng hệt như sự kiện “giao hàng mỗi ngày”. Thanh Diệp chưa kịp sờ đến, thì đã bị đứt manh mối.
Tôi không kịp suy tư nhiều về manh mối của vụ này, hồ sơ cũng chưa sắp xếp lại, đã lập tức nằm lên giường.
Tôi không ngủ ngay, nhưng chưa đến mười lăm phút, ý thức của tôi đã bắt đầu mờ dần.
Tôi nghe thấy tiếng gió vù vù, cả tiếng động cơ xe đang chạy.
Tôi biết, tôi đã vào cảnh mộng rồi.
Mở mắt ra, tôi thấy ngay ô kính chắn gió ở phía trước xe, đồng thời qua khóe mắt, thoáng nhìn thấy đồng hồ tính cước, chứng tỏ đây là một chiếc taxi, và vị trí hiện tại của tôi là ghế lái.
Tôi định di chuyển thân thể để quan sát tình hình, nhưng thân thể tôi không động đậy được.
Điều này khiến tôi kinh hoảng.
Không thể động đậy được, có nghĩa là tôi bị nhốt trong thân thể của người tôi nhập vào, chuyện này rất bất tiện.
Đối tượng tôi nhập vào đang chớp mắt, nhìn lên gương chiếu hậu.
Trên gương, ghế sau có một cậu thiếu niên đang ngồi. Cậu thiếu niên tầm 16, 17 tuổi. Ăn mặc đậm chất học sinh, áo khác thể thao và quần bò, bên cạnh còn đặt một chiếc ba lô. Cậu ta đang cúi đầu xuống xem điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt cậu ta. Trời khuya, nguồn sáng như vậy hắt lên diện mạo cậu ta, nhìn vào có chút u ám đáng sợ.
Đối tượng tôi nhập vào rời mắt khỏi gương chiếu hậu, đến một ngã tư đánh vô lăng quẹo trái.
Động tác này khiến tôi kịp nhìn thấy tấm thẻ tài xế đặt bên dưới tấm gương chắn gió của chiếc xe.
Ảnh trên thẻ là một khuôn mặt lạ hoắc, tên là Lưu Tiểu Niên.
Điều này khiến tôi khá bất ngờ.
Ngay sau đó, tôi nhận ra cảnh vật xung quanh đã có biến đổi.
Tôi đang ở trên một con đường sầm uất. Đêm đã khuya, nhưng cung đường này vẫn rất náo nhiệt, đèn nê ông và các bảng hiệu đèn led nhấp nháy khắp nơi, khiến cho con đường này không cần đèn đường vẫn sáng choang.
Không ít các cửa tiệm ven đường đang mở nhạc, đồng thời vang ra tiếng khách khứa huyên náo, khiến cho nơi này trở nên vừa ồn ào vừa hỗn loạn.
Tôi có thể nhìn thấy một cửa hàng ở phía đối diện, chắc là một quầy bar, chiếm diện tích cũng không nhỏ.
Tôi chưa kịp nhìn rõ tên quán bar và tên đường trên bảng hiệu, thì ngay lập tức có một chiếc taxi chầm chậm chạy đến trước mặt, đỗ lại.
Đối tượng tôi nhập vào mở cửa sau của chiếc xe, ngồi lên, rồi đặt chiếc túi xách lên trên đùi.
Cậu ta đang ngồi ở ghế sau của ghế phụ, không thể nhìn thấy thẻ tài xế của người lái xe, nhưng có thể nhìn thấy được diện mạo qua kính chiếu hậu.
Lại là một người lạ.
Tôi không biết tài xế này là ai, nhưng lại biết rõ con ma mà mình đang nhập vào là ai. Và tôi cũng biết rất rõ, thời gian của giấc mộng đã nhảy cóc, bây giờ không còn là mùa hè nữa, mà là mùa thu.
Điều mà tôi vẫn chưa rõ chính là, Diệp Thanh muốn tôi làm gì.
Anh ta bảo tôi xem bộ hồ sơ số 093, chắc là muốn tìm con ma này, và bây giờ tôi đã tìm được rồi.
Tôi đang nhập vào người của Đinh Hoa.
Mục đích của Diệp Thanh là muốn tôi ngay bây giờ tiêu diệt Đinh Hoa sao? Anh ta bị Đinh Hoa làm cho trọng thương ư?
Nếu là như vậy, thì tôi chỉ cần giải quyết Đinh Hoa trước, thay đổi giai đoạn quá khứ này, thì Diệp Thanh sẽ không bị thương nữa.
Trên phương diện logic có thể nói như thế, nhưng tôi vẫn hơi ngần ngại.
Vì tôi nghĩ không ra, làm sao Đinh Hoa lại có thể khiến Diệp Thanh bị thương được. Tôi cảm thấy âm khí trên người Đinh Hoa không nặng, ý thức của cậu ta rất mờ mịt, có thể nói là một đám hỗn độn, hoàn toàn không có thần chí. Một con ma như vậy mà có thể làm hại Diệp Thanh được sao? Hay là, trải qua lần sự kiện đó, qua đi sáu bảy mốc thời gian thì Đinh Hoa đã trở thành một con ác ma mạnh mẽ?
Lối tư duy này chỉ duy trì trong một hai phút ngắn ngủi, thì tôi nghe thấy đằng trước vang lên tiếng nói.
“Vẫn đi khu Huy Thành Hoa Uyển đúng không?”
Giọng nói của tài xế run rẩy dữ dội, nhưng vẫn cố gắng nói cho trọn vẹn một câu.
“Vâng.” Tôi nghe thấy Đinh Hoa trả lời, ánh mắt của cậu ta đang nhìn chăm chú lưng của tài xế.
“Sau khi đến nơi, cậu sẽ tha cho vợ của tôi, đúng không?” Tài xế lại nói.
“Vâng.” Lại là giọng của Đinh Hoa, nhưng ý thức của cậu ta vẫn rất hỗn độn.
Tôi sửng sốt.
Lời tài xế đó có ý gì?
Vợ?
Chiếc xe đã khởi động.
“Đừng đến tìm cô ấy nữa, cầu xin cậu, đừng tìm cô ấy nữa…” Người tài xế nghẹn ngào nói, cho xe lăn bánh trên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...