“Là con ma đó nói ra sao?”
“Đúng, chính là nó! Chẳng biết nó đã xuất hiện trên ghế sau từ bao giờ. Hệt như trong phim kinh dị, hành khách thình lình xuất hiện trên ghế sau xe taxi. Tôi sợ đến muốn chết điếng, lập tức đạp thắng, xoay vô lăng, va phải chiếc xe bên cạnh. Chiếc xe ấy chạy không nhanh, lại cách tôi cũng gần, nên không sao cả… Nhưng… lúc xe tôi dừng lại, vừa nhảy xuống xe, tôi bị gã tài xế đó lôi lại. Cậu bé đó thì đang ngồi ở ghế sau, hình như đang nhìn tôi, cũng có thể là không phải… vì tôi chỉ nhìn thấy được nửa khuôn mặt nó thôi… Gã tài xế kia trì kéo không cho tôi đi, bắt phải rút giấy tờ ra, chụp hình và bồi thường cho anh ta. Mà mấy thứ đó đều đang trên xe, tôi lại đâu có dám quay lại xe lấy. Sau đó thực sự không còn cách nào khác, tôi mới đi lấy.”
“Con ma đó vẫn còn ngồi trên xe suốt?”
“Đúng, nó ngồi trên đó suốt… xung quanh có rất nhiều người đang nhìn tôi… Tôi thật sự hết cách rồi, phải trở lại xe… Lần này tôi không dám bỏ chạy nữa, mà lái đến khu Huy Thành Hoa Uyển. Đến nơi nó liền xuống xe. Tôi nhìn thấy cậu ta đi vào trong khu dân cư đó, vừa quẹo một cái là mất.”
“Lần này không trả tiền xe ư?”
“… Trả… trả rồi. Tôi không biết là từ lúc nào… Hôm đó tôi không đếm tiền, nhưng tôi còn nhớ trong ví của mình không có tờ 100 tệ, tờ duy nhất thì đã đưa cho gã tài xế kia rồi. Nhưng hôm sau tôi thấy trong ví lại mọc đâu ra một tờ 100 tệ… có lẽ còn có một số tiền lẻ nữa… Hôm đó tôi không làm hóa đơn, cũng chẳng thấy nó trả tiền, nhưng lại xuất hiện tờ 100 tệ trong ví…”
“Anh có hỏi thăm đồng nghiệp của mình không? Họ có gặp tình huống nào tương tự không?”
“Tôi… tôi không dám hỏi… không dám nhắc đến chuyện đó, cả vợ tôi cũng không dám kể. Tờ 100 tệ đó, cả mớ tiền lẻ tôi đều làm từ thiện hết, đút vào thùng công đức trong chùa, cả cái ví cũng vứt luôn.”
“Thế sau đó có gặp lại cậu ta nữa không?”
“Ực. Có… Tôi không còn cách nào… Tôi đã không còn đến đường Bằng Bách nữa, cũng chẳng dám chạy đến khu Huy Thành Hoa Uyển, cả những tuyền đường có đi ngang qua lúc chở cậu ta, tôi cũng chẳng dám đi. Nhưng lúc chạy ca đêm, cứ đến giờ là ghế sau xe thường… Phù… Thế là tôi không chạy ca đêm nữa. Hơn năm giờ là nghỉ làm về nhà. Tôi cũng đã chuẩn bị đổi việc rồi. Nhưng… nhưng cả ban ngày, tôi cũng bắt đầu nhìn thấy nó. Tôi nhìn thấy cậu ta đứng bên đường… lúc đầu tôi cứ ngỡ mình bị hoa mắt. Lúc lái xe, nhìn thấy bên đường có một đứa bé đang đứng, cũng tầm tuổi đó, ăn mặc cũng na ná. Sau đó, lúc đợi đèn đỏ lại nhìn thấy… tôi mới thật sự chắc chắn. Chính là cậu ta! Không phải trên đường Bằng Bách, cũng chẳng phải các tuyền đường trước đây có đi ngang qua, mà là giữa ban ngày ban mặt, tôi cũng bắt đầu nhìn thấy nó rồi! Tôi thật sự… thật sự sắp điên mất… Tôi đổi việc, không lái xe nữa, không lái nữa mà làm nghề khác. Dù vậy, tôi vẫn cứ nhìn thấy nó trên đường. Nó không hề đến gần tôi, luôn luôn giữ một khoảng cách, nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy nó, đều đứng ở bên đường. Hình như nó đang đón xe, nhưng nó lại nhìn tôi… tôi… tôi… chịu hết nổi rồi…”
“Anh Kha, xin anh hãy bình tĩnh lại. Anh có thể cung cấp thông tin tài khoản của anh trên phần mềm gọi xe Phi Phi kia cho chúng tôi không? Nếu được, mong anh cố gắng nhớ lại, thời gian cụ thể mà anh nhìn thấy nó thay đổi. Có khả năng cậu ta vốn dĩ là người sống và đã gặp phải tai nạn trong thời gian đó. Chúng tôi cần xác định thân phận của cậu bé.”
“Được… được… Mật khẩu tài khoản thì tôi quên rồi, nhưng tôi dùng số di động của mình để đăng kí. Thời gian… tôi thật sự không nhớ rõ. Trong hóa đơn gọi xe chắc là có đấy, tôi cũng không chắc lắm…”
“Lúc anh nhận thấy cậu ta thay đổi, anh có để ý thấy có chuyện gì xảy ra ở đường Bằng Bách hay khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển không? Khoảng thời gian đó, hai địa điểm ấy có phát sinh tai nạn chết người gì không?”
“Không biết, tôi không nhớ. Chắc chẳng có chuyện gì lớn đâu. Mỗi ngày tôi đều có nghe radio giao thông và tin tức, nếu có tin gì mới là được phát ngay.”
“Vâng. Chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra từ phần mềm đó, đồng thời cũng sẽ kiểm tra camera giám sát đặt trên đường, xác định thân phận đứa bé đó trước, rồi mới tính tới bước tiếp theo.”
“Được được…”
“Trong khoảng thời gian này, anh có thể đeo bùa hộ thân do chúng tôi chế tạo, xem thử có hiệu quả không.”
“Bùa hộ thân?”
“Đúng vậy. Đây là bùa hộ thân có tác dụng xua đuổi tà ma. Lúc gặp phải ma, nó sẽ tỏa nhiệt. Nếu bùa hộ thân không sao, thì thực lực của con ma đó vô cùng có hạn, anh cũng không cần phải lo lắng thái quá.”
“Được, vậy thì tốt quá.”
Ngày 10 tháng 10 năm 2015, lấy được bản danh sách hóa đơn trên phần mềm Phi Phi của người ủy thác, tiến hành rà soát trên kho số liệu của người dùng phần mềm xe tốc hành Phi Phi. Đính kèm: ảnh cắt từ màn hình của bản hóa đơn.
Ngày 11 tháng 10 năm 2015, điều tra các file video từ camera giám sát ở tuyến đường từ Bằng Bách đến khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển. Chưa tra ra được video trong khoảng thời gian người ủy thác nhận được hóa đơn gọi xe. Hiện chỉ có nội dung được camera ghi được trong khoảng thời gian nửa năm trở lại đây, tạm thời chưa phát hiện được gì.
Ngày 14 tháng 10 năm 2015, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201510141753.mp3.
“A lô, xin chào anh Kha.”
“Vâng, xin chào! Tôi đã dùng thử mấy ngày rồi! Cái bùa hộ thân ấy!”
“Vâng, hiệu quả ra sao?”
“Rất tốt, hữu dụng lắm! Lúc tôi đi ra ngoài, bùa hộ thân đã tỏa nhiệt một lần. Tôi đã nhìn thấy nó… đang đứng ở bên vỉa hè đối diện, cũng nhìn tôi giống hệt trước đây… nhưng hình như… có xúc cảm hơn lúc trước.”
“Xin hỏi biểu cảm của cậu ta như thế nào?”
“Rất… rất giận? Chắc là giận… vì khoảng cách cũng hơi xa, tôi không thấy rõ lắm… nhưng chắc là giận đấy.”
“Sau đó, anh còn gặp phải cậu ta nữa không?”
“Hết rồi. Sau lần đó, thì không thấy nữa, bùa hộ thân cũng không tỏa nhiệt nữa.”
“Được, tôi hiểu rồi. Chúng tôi đang rà soát thân phận của con ma đó, sau khi xác định được, sẽ thông báo cho anh biết bước đi tiếp theo.”
“Được, cảm ơn mọi người.”
“Không cần khách sáo.”
Ngày 17 tháng 10 năm 2015, đến khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển điều tra. File video 09320151017.wav.
… Rè… rè…
“… Chắc không có đâu. Không nghe nói con cái nhà ai chết cả.”
… Rè… rè…
“… Tòa nhà số bốn có đứa trẻ chết đấy… À, không đúng, đứa bé đó đang học tiểu học mà. Các cậu hỏi là người học cấp hai hoặc cấp ba phải không? Vậy thì không có đâu.”
Rè… rè…
“… Chúng tôi chưa hề nghe thấy bên quản lý khu dân cư báo là có trẻ em mất tích, cũng chẳng có nhà nào có đám ma… Nếu có đám ma, đưa tang, đốt vàng mã này nọ, thì chắc chắn chúng tôi phải biết chứ. Nhưng gần đây chỉ có một người già qua đời thôi.”
“Hai năm trước cũng không có sao ạ?”
“Không. Trẻ em tầm tuổi thiếu niên thì thường đâu có chết được chứ? Ý tôi là nếu tuổi đó mà chết, thì chỉ do bệnh hay tai nạn thôi. Mà chuyện như thế không hề nghe thấy.”
“Vâng ạ, cảm ơn ông.”
Ngày 23 tháng 10 năm 2015, xác nhận được khách hàng đã đặt xe thành công với người ủy thác có tên là DH966, thời gian đăng kí là ngày 7 tháng 1 năm 2013, chưa đăng kí thông tin cá nhân. Số điện thoại là 138XXXXXXXX, số này hiện chưa đăng kí chính chủ và đã ngừng hoạt động.
Ngày 25 tháng 10 năm 2015, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201510250842.mp3.
“Chào anh Kha…”
“Tôi… Ực… đồng nghiệp của tôi, đồng nghiệp đổi ca trước đây của tôi… chết… chết rồi… Tai nạn giao thông, chết do tai nạn giao thông…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...