Điều khiến tôi bất ngờ là, Chu Tứ Hải vẫn còn đó, bộ dạng dáo dác nhìn quanh để canh phòng. Nhìn ông ta chẳng khác gì lúc trước cả.
Tôi không thấy trên người ông ta có âm khí hay thương tích gì.
Bên dưới hang lại vang lên tiếng động.
Gã hòa thượng kia đang bám vào một sợi dây thòng từ miệng hang xuống để leo lên.
Ba người kia đang gọi ông ta.
“Đại sư, ông có ý gì đây? Chúng tôi vẫn chưa xong việc mà…” Gã đàn ông mặt như tướng cướp hét lên.
“Việc của tôi đã xong rồi. Những pho tượng khác chớ có chạm vào đấy. Lấy được đầu tượng Phật, thì các cậu hãy đi ngay đi. Tiền bán đầu tượng cứ chiếu theo thương lượng ban đầu mà chuyển khoản cho tôi.” Gã hòa thượng vừa trả lời câu hỏi của tên kia, vừa tiếp tục đu dây leo lên.
Ông ta có vẻ không phải sức vóc kinh người gì, nhưng động tác thì vô cùng thuần thục.
Gã đàn ông bên dưới khá bực: “Đại sư, ông làm cái trò gì thế? Trước giờ hợp tác đều ngon lành cả mà…”
“Đó là do lúc đó chưa có được hàng ngon. Tôi đành giết thời gian cùng các cậu mà thôi. Bây giờ tôi có việc cần phải giải quyết. Các cậu tự làm tự ăn lấy đi nhé. Mà dẫu sao thì sắp tới tôi cũng chẳng giúp được gì.” Lúc này ông ta đã leo lên tới miệng hang, ba người bên dưới có lên tiếng chửi rửa thì ông ta cũng rất bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Chu Tứ Hải nhìn thấy ông ta liền lùi lại mấy bước, lặng im như thóc.
Gã hòa thượng nhìn lão, chắp tay, mỉm cười rồi nói “Tạm biệt!”.
Đương nhiên tôi cũng đi theo bên cạnh hòa thượng đó.
Thân thể ông ta nhìn vào chẳng có gì thay đổi. Luồng ánh kim kia đã biến mất ngay từ khi chui vào người ông ta.
Bây giờ tôi cũng chẳng nhìn ra nổi, ông ta đang thế nào.
Nhưng việc ông ta rời đi trước và cả những ý tứ trong lời nói của ông ta khi nãy, chắc có liên quan đến những luồng ánh kim đó. Bằng không, thì cũng liên quan đến đám khí đen bay khỏi người ông ta.
Tôi vừa đi sau lưng ông ta, vừa ngẫm nghĩ.
Bước chân của ông ra rất gấp, lại có vẻ rành rẽ ngọn núi này, thoáng một cái đã đến chân núi, đi vào Thanh Trà Trang.
Điều này càng khiến tôi cảm thấy rối rắm không hiểu.
Dù cho có thể đảm bảo ba kẻ chủ mưu kia không bị sa lưới, và tự tin cảnh sát sẽ không tìm ra mình và chứng cứ có liên quan đến việc đầu tượng Phật bị trộm, nhưng ông ta nghênh ngang đi vào Thanh Trà Trang như vậy, bản thân là một người khách lạ, ắt sẽ khiến người ta nghi ngờ chứ? Hơn nữa, có khả năng ông ta là người lạ duy nhất vào Thanh Trà Trang trong khoảng thời gian này, như thế càng đáng nghi hơn.
Nhưng lúc gã hòa thượng vào đến Thanh Trà Trang, tôi nhận ra nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
Bây giờ ở đây mọc đầy các cở sở đồng bộ hóa với dịch vụ du lịch.
Lúc người Thanh Diệp đến, chỉ có thể ở trọ trong một khách sạn kém chất lượng, tương đương với nhà nghỉ. Nhưng gã hòa thượng này đã đi thẳng vào một khách sạn kinh tế đa dịch vụ. Nhân viên ở quầy tiếp tân chỉ nhướn mắt nhìn một cái.
Mà trên đoạn đường ông ta đến đây, có không ít những người đi lại có bộ dạng của khách du lịch.
Đã nửa đêm, mà trong Thanh Trà Trang vẫn còn một con phố đêm náo nhiệt đến thế.
Đây là sự phát triển tột độ của ngành du lịch sao?
Vườn trà…
Tôi quay lại nhìn những hòn núi nhấp nhô san sát bên nhau trong màn đêm, chúng hình như chẳng mấy thay đổi. Có điều bây giờ đang đêm, nên tôi không biết trên những ngọn núi ấy, có còn phủ đầy trà xanh, hay đã trở thành những khu cảnh quan du lịch mất rồi.
Gã hòa thượng quét thẻ vào phòng, ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên giường suốt hai tiếng đồng hồ.
Tôi theo dõi ông ta suốt nửa giờ đồng hồ mà không nhìn ra cái gì, bèn bay qua các gian phòng bên cạnh.
Những gian phòng của khách sạn này đều đã cho thuê cả rồi, tôi trông thấy có vali, ba lô và cả du khách đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng.
Ở đây cũng giống như phần lớn các khách sạn ở các thành phố du lịch, phòng ốc đơn giản, du khách đa số là thanh niên và tây ba lô.
Màn hình máy tính ở quầy lễ tân hiển thị tình hình các phòng. Trên tám mươi phần trăm số phòng đã có người thuê.
Quầy lễ tân còn có một số mẫu quảng cáo, đề “Phố đêm ở Thanh Trà Trang”, “Dạo đêm ở Thanh Trà Trang”… Bày bán một số món đồ không liên quan đến đầu tượng Phật, cũng có làm một số món ăn từ trà xanh, xem như đặc sản.
Tôi đi loanh quanh một vòng trong phạm vi tối đa mà mình có thể, lòng hơi hoang mang.
Diện mạo của Thanh Trà Trang giờ đây khiến tôi hoàn toàn choáng ngộp.
Đây cũng là một chuyện rất thường tình, thành thị đang phát triển khắp nơi mà.
Thành phố Dân Khánh cũng đã trải qua sự phát triển để thay da đổi thịt, từ một thành phố nhỏ, sau mấy lần mở rộng, đã trở thành một đô thị loại lớn. Đặc điểm của thành phố cũng được định cách phát triển theo hướng kinh tế tài chính. Có điều, giai đoạn đó diễn ra lúc tôi chưa chào đời. Sự thay đổi của thành phố cách đây hai mươi mấy năm mà tôi được nhìn thấy, cũng chỉ là có thêm vào tòa nhà mang tính biểu tượng, dựng lên một đặc khu phát triển kinh tế và mấy khu sinh thái, đô thị xanh…
Thanh Trà Trang, so với những gì tôi đã được xem trong hồ sơ của Thanh Diệp, cũng đã trải qua một quá trình phát triển mang tính cải cách triệt để, thuộc về phạm trù biến đổi về chất.
Mà tôi thì gần như cùng lúc nhìn thấy sự tương phản lớn lao trước và sau của công cuộc thay đổi này, nhất thời vẫn chưa thích ứng được.
Mà không chỉ là chưa thích ứng…
Tôi trở lại gian phòng của gã hòa thượng, đứng trước ô cửa sổ nhỏ trong gian phòng, nhìn về ánh đèn nê ông cách đó không xa.
Tôi cảm thấy, nơi đây đang sản sinh một sự biến đổi hơi tiêu cực.
Không khí nơi này đã không còn yên tĩnh và thanh bình nữa rồi.
Là do chuyện gã hòa thượng đó đã làm trong hang động?
Tôi đang suy tư vấn đề này thì gã hòa thượng chợt thở dài một hơi.
Tôi giật mình, quay đầu lại thì nhận ra ông ta vẫn đang trong tư thế tĩnh tọa, thần sắc rất buồn bã.
Ông ta rút điện thoại mở màn hình lên.
Đèn trong phòng không bật, ánh sáng từ màn hình rọi lên, khiến khuôn mặt ông ta trở nên khá đáng sợ.
Ông ta nhìn sững màn hình điện thoại đang chế độ chờ khoảng 3 phút, đến lúc màn hình sụp tắt, lại mở lên, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng là tắt hẳn màn hình.
Gã hòa thượng đứng dậy đi vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng nước xả vang lên.
Buồng tắm trong phòng khách sạn rất chật, chỉ dùng kính mờ bao lại một góc căn phòng.
Ông ta tắm trong bóng tối, rồi nhanh chóng trở ra, nằm lên giường thật đoan chính, chuẩn bị ngủ.
Tôi nhìn ông ta mới mấy giây, không ngờ ông ta đã ngủ mất tiêu. Hơi thở đều đặn, không có chút dấu hiệu còn thức.
Cảnh mộng không hề thay đổi, không lẽ tôi cứ đứng mà nhìn ông ta ngủ cho đến sáng?
Còn mấy tên trộm đầu tượng Phật nữa. Nếu chúng không ở cùng với gã hòa thượng này, thì sau khi cảnh mộng kết thúc, tôi làm sao báo lại cho Trần Dật Hàm đây? Ghi nhớ diện mạo, sau đó đến nhờ họa sĩ vẽ tranh chân dung trong cục cảnh sát vẽ ra ư?
Ngay lúc tôi đang chần chừ, chợt nghe thấy một tiếng động vang lên từ phía xa, vội quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từng đợt từng đợt sóng cuộn lên, hình như là âm khí.
Là ma ư…?!
Tôi lập tức nhớ đến luồng kim quang bay ra từ tượng Phật, đi vào trong thân thể của gã hòa thượng, mà không khỏi ớn lạnh.
Sao mà nhanh vậy?
Dù đã mất đi sự phù hộ của tượng Phật, nhưng cũng không thể trùng hợp đến như vậy mà chết đi một người, còn biến thành ma chứ?
Sau lưng tôi có một vài tiếng động.
Gã hòa thượng đổi tư thế nằm ngửa sang nằm nghiêng, mở mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
“Tôi cứ ngỡ ông đi giải quyết cái tai họa ngầm đó rồi. Sao vậy? Ông không làm gì cả sao?” Gã hòa thượng lên tiếng hỏi.
Tôi ngớ người ra.
Đôi mắt của ông ta nhờ ánh trắng rọi vào nên hơi sáng lên, tròng mắt di chuyển từ cửa sổ qua người tôi.
Tôi khẽ lùi lại theo bản năng.
Vẻ mặt hòa thượng tỏ ra khá kinh ngạc, ngồi dậy trên giường, “Ý? Mi không phải vị tiền bối nào đó trong hang động à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...