Hộ Quốc Chiến Thần
Sau khi hồi phục ở đó hơn mười năm, những Bạch Vu sợ rằng Hắc Vu sẽ lại tìm đến và làm hại con cháu của bọn họ nên đã lên đường tìm đến một nơi bí mật để xây dựng một thiên đường thực sự thuộc về họ, hoàn toàn bỏ lại sự truy sát của Hắc Vu.
Và đây cũng chính là lai lịch về nơi ở bí mật của Vu tộc.
Đáng tiếc những Bạch Vu ở lại đất người Miêu đã không đợi được những tộc nhân đi xây dựng nơi ở bí mật của Vu tộc quay về, mà chỉ lưu lại truyền thuyết về nơi ở bí mật của Vu tộc trong ký ức của họ.
Từ đó trở đi, bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập với người dân bản địa.
Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, huyết thống của Vu tộc thượng cổ ngày càng mỏng manh.
Chỉ có gia đình Diêm Thiền là còn có thể miễn cưỡng duy trì huyết mạch của gia tộc.
Sau khi nghe Diêm Thiền kể lại, Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đều thở dài.
Không ngờ rằng Vu tộc thượng cổ không chết dưới sự tấn công của kẻ thù mà là bại vì nội chiến liên miên, kết quả như vậy thực sự rất tàn khốc.
Thở dài một hồi, Lâm Vũ lại nói: “Vì vậy cô nghĩ rằng những người đi thành lập nơi ở bí mật đã bị Hắc Vu tìm thấy, rồi ở đây lại xảy ra một trận chiến bi thảm sao?”
“Ừm!
Diêm Thiền khế gật đầu: “Em nghĩ nơi này trở nên như thế, có lẽ là do trận chiến bi thảm đó.”
“Không phải chứ?” Đôi mắt Tiền Vạn Kim bỗng mở to, anh ta không thể tin được nói: “Sức mạnh của những người đó chắc chắn rất khủng khiếp mới có thể biến nơi này thành thế này! Đây không phải là cuộc chiến của những vị thần chứ?”
€ó thể đánh đến mặt đất cháy xém và nứt nẻ, sức mạnh đó chẳng phải ngang bằng với một vị thần sao?
Không một phàm nhân nào, kể cả một cường giả cũng không thể có sức mạnh như vậy được.
Thay vì tin rằng vùng đất cháy xém này là do cuộc chiến giữa Bạch Vu và Hắc Vu gây ra, thì nghĩ rằng nơi này bị ném bom hủy diệt còn đáng tin hơn.
“Wu tộc thượng cổ chân chính có thể xưng là thần linh!”
Diêm Thiền kiêu ngạo nói: “Thần không phải là những người có thực lực quá mạnh mẽ, người bình thường không thể sánh được sao! Ví dụ như Lâm Vũ, trong mắt người khác, anh ấy không phải giống thần sao?”
“Cái này...”
Tiền Vạn Kim nói không nên lời.
Nghĩ kỹ một chút thì thực sự là như vậy.
Trên đời không chắc sẽ có một vị thần linh.
Khi sức mạnh của bạn vượt qua sự hiểu biết của mọi người, bạn chính là một vị thần!
Bởi vì thần vốn dĩ là do con người tự phong lên!
“Trước đây cô nói với tôi thực lực của Vu tộc có thể sánh ngang với thần linh, tôi vẫn là không tin, bây giờ nghe cô nói như vậy thì tôi có chút tin rồ
Lâm Vũ cũng đồng ý với lời của Diêm Thiền.
Khi mới bước vào Bắc Cảnh, những cao thủ ở đó trong mắt hắn không phải giống như những vị thần hay sao.
“Cho nên đừng cho rằng mình là thiên hạ vô địch.”
Diêm Thiền nghiêm túc nói với Lâm Vũ, nhưng ngay sau đó cô ta đã mỉm cười: “Nếu một ngày nào đó huyết mạch Vu tộc thượng cổ của em thức tỉnh rồi đột nhiên trở thành cao thủ vô song, lúc đó sẽ bắt anh thành áp trại phu nhân. À không, phải là áp trại tướng công!”
Lâm Vũ nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại.
Tiền Vạn Kim không khỏi bật cười.
“Chờ một ngày nào đó cô có bản lĩnh đấy rồi lại nói tiếp.”
Lâm Vũ búng tay trái vào trán cô ta.
Có trời mới biết trong đầu cô ta suốt ngày nghĩ đến cái gì.
Diêm Thiền bị đau, vừa xoa trán vừa bĩu môi nói: “Anh cứ đợi đi! Nếu ngày đó. đến, bây giờ anh ức hiếp em thế nào, sau này em cũng sẽ ức hiếp anh thế đó.”
Lâm Vũ mím môi cười, cũng không coi trọng lời cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện thêm một vài bộ xương tương tự. Không có ngoại lệ, tất cả đều không hoàn chỉnh.
€ó thể tưởng tượng nơi này đã xảy ra trận chiến khốc liệt đến mức nào. Đang đi, Lâm Vũ đột nhiên dừng lại.
“Sao không đi tiếp?” Diêm Thiền nghiêng đầu hỏi.
“Nhìn kia kìa!” Lâm Vũ giơ tay chỉ về phía trước cách đó không xa.
Nhìn theo hướng ngón tay của hẳn, cô ta nhìn thấy hai dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Khuôn mặt của Diêm Thiền tối lại.
Đúng như dự đoán, bọn họ bị lạc rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...