Trần Học Hải bây giờ đã hiểu, hai người này đều không phải người bình thường.
Nếu hai người này có ý đồ xấu thì bọn họ vốn chẳng thể thoát được.
Lâm Vũ không hề để ý lời nói của Trần Dao, mỉm cười nhìn Trần Học Hải: “Tôi khá hứng thú với những di tích mà ông nói. Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi. Nếu như ông có tin tức gì mới, có thể liên hệ với chúng tôi; có lẽ chúng tôi có thể giúp đỡ được ông! Còn nếu như chúng tôi có bất kỳ tin tức nào về miếng ngọc Âm Dương còn lại, chúng tôi cũng sẽ liên hệ với ông.”
“Được!” Trần Học Hải nhanh chóng đồng ý.
Lạc Trường Phong cho họ số điện thoại của mình mà không cần Lâm Vũ phân phó.
Trần Học Hải lưu số điện thoại, đột nhiên vỗ đầu nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết hai người tên gì.”
“Lâm Vũ.” “Lạc Trường Phong.” Khi Trần Học Hải nghe thấy tên Lâm Vũ cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng khi nghe đến tên Lạc Trường Phong, ông đột nhiên sửng sốt.
Thấy ông ta khác thường, Trần Dao lập tức quan tâm hỏi: “Ông nội, ông làm sao vậy?”
Trần Học Hải từ từ tỉnh táo lại, cười nói: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tên của Lạc tiên sinh có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi."
“Có nhiều người cũng tên này mà, nghe thấy cũng không có gì đặc biệt.” Trần Dao bĩu môi, hoàn toàn không để ý lời của ông nội. Lâm Vũ cùng Lạc Trường Phong nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói rõ ràng.
Thấy bên ngoài trời đã sáng, Lâm Vũ lại hỏi Trần Học Hải: “Bây giờ ông muốn rời đi hay định nghỉ ngơi trước rồi mới đi?”
“Tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tt rần Học Hải liền trả lời. “bược!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu, nhìn Lạc Trường Phong: “Để đề phòng, hãy phái người đưa bọn họ đến sân bay.”
Mặc dù lúc ở chợ Quỷ Sương bọn họ đều giả trang, bây giờ lại thay đổi quần áo, nhưng không đảm bảo sẽ không ai nhận ra.
Càng ít rắc rối thì càng tốt.
“Không cần!" Trần Dao lập tức cự tuyệt, hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn làm gì! Không phải là muốn cướp...
“Dao Daol”
Trần Học Hải nhanh chóng cắt đứt lời, giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, rồi mới xin lỗi hai người họ: “Con bé còn trẻ, không hiểu chuyện. Mong hai cậu đừng để ý.”
“Không sao đâu.” Lâm Vũ thản nhiên cười, liếc nhìn vẻ mặt oán hận của Trần Dao: “Nếu chúng tôi muốn cướp ngọc Âm Dương, không cần phải phiền phức như vậy!”
“Lâm tiên sinh nói phải.”
Trần Học Hải cười khổ nói: “Vậy làm phiền các cậu rồi.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Vũ khẽ mỉm cười: “Tôi cũng không muốn hai người xảy ra chuyện, tôi còn hy vọng ông sẽ tìm được nhiều manh mối về di tích hơn nữa.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trần Học Hải gật đầu cười, sau đó nhắc nhở: “Lương Trung Nguyên có lẽ biết về di tích, cậu cũng có thể đi hỏi thăm thử.”
“Ừ!” Lâm Vũ mỉm cười gật đầu. Cho dù Trần Học Hải không nhắc nhở, bọn họ cũng định đi hỏi ông ta. Nhưng hắn vẫn chưa quyết định.
Không biết nên trực tiếp hỏi hay để Lạc Trường Phong phái người đi nghe ngóng.
Trong lúc chờ người tới, Lâm Vũ cùng Trần Học Hải lại trò chuyện một lúc.
Nhờ vào Trần Học Hải, hắn cũng học được một ít kiến thức về việc thẩm định tính xác thực của đồ cổ.
Trời sáng hẳn, người cũng đã đến.
Nhìn chiếc xe rời đi, Lâm Vũ quay đầu nhìn Lạc Trường Phong đứng bên cạnh: “Anh nghĩ chúng ta nên trực tiếp hỏi Lương Trung Nguyên về di tích hay bí mật phái người đi dò hỏi.”
Lạc Trường Phong suy nghĩ một chút, trả lời: “Vẫn nên để thuộc hạ phái người bí mật điều tra. Trực tiếp hỏi, Lương Trung Nguyên phỏng chừng sẽ không nói ra sự thật, hơn nữa còn bứt dây động rừng.”
Lâm Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo ý anh đi.”
Sự lo lắng của anh ta không phải là vô lý.
Lương Trung Nguyên không phải là đèn dầu sắp cạn.
Tốt hơn nên thận trọng một chút.
“Núi Côn Lôn thì sao? Có cần phái người đi tìm di tích trước không?” Lạc Trường Phong lại hỏi.
“Tạm thời không cần!”
Lâm Vũ lắc đầu nói: “Bây giờ phạm vi quá rộng, tìm như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể, lãng phí nhân lực, đợi có thêm manh mối đã!”
“Vâng!” Lạc Trường Phong đồng ý.
Lâm Vũ xoay người đi đến quán ăn sáng cách đó không xa: “Đi thôi, ăn chút gì đi, sau đó gọi Đăng Nghĩa, không biết bên đó tình hình thế nào rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...