Hộ Quốc Chiến Thần
Nam Cung Linh dẫn hai người con cháu của Nam Cung thế gia đi nhận người.
Trên đường đi tới Lân Thủy Cư, trong lòng mấy người đều không khỏi hoài nghi.
Lâm Vũ muốn thả những người bị bắt kia thì cứ thả ra là được rồi, mấy người đó cũng đâu phải là không biết đường về nhà, sao lại còn phải cần bọn họ đi đón chứ?
Không lẽ mấy người đó đã bị huấn luyện tới mức nằm liệt giường rồi?
Mấy người bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhưng lại không dám hỏi Lâm Vũ.
Không lâu sau, họ đi theo Lâm Vũ tới Lân Thủy Cư.
Sau khi bố trí cho Ninh Loạn xong, Lâm Vũ mới trầm mặt dẫn theo ba người kia đi nhận người.
Cửa phòng vừa mở ra, người của Nam Cung thế gia bị bắt đều nhốt ở bên trong.
Trên người hoàn toàn không bị thương.
Ngay cả Nam Cung Tình cũng không có chút xước xát nào. Nhưng bọn họ lại mang dáng vẻ như sống dở chết dở. Thậm chí, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.
“Ông hai! Cứu với!”
“Chú hai!”
Nhìn thấy Nam Cung Linh dẫn người tới, mấy đứa con cháu lập tức trào nước mắt, đám người Nam Cung Thuật cũng kích động vô cùng.
Trong lòng Nam Cung Linh giật thót, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ: “Bọn chúng như này là...
“Không có gì, chỉ là mấy ngày rồi không được ăn cơm thôi.”
Lâm Vũ chậm rãi nói.
Đây là cách mà hắn nghĩ ra.
Đám con cháu với sự dẫn đầu của Nam Cung Tình quả thực quá ồn ào. Đánh ngất cả cũng không phải cách tốt.
Nếu bọn họ đã nhiều sức lực như vậy thì cứ cho bọn họ nhịn đói vài hôm. Nghe thấy lời này của Lâm Vũ, vẻ mặt Nam Cung Linh lập tức nhăn nhó. Con người sống trên đời là phải ăn.
Không ăn một bữa đã đói hoa mắt rồi.
Mấy ngày trời không ăn, chả trách mà bọn chúng suy nhược tới mức này. Nam Cung Tình năm ở đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông hai, mau giáo huấn cái tên chó má kia để trả thù cho chúng cháu đi! Không, đỡ cháu lên, cháu muốn tự mình xử lý...
“Hỗn láo!”
Nam Cung Linh quát một tiếng, vẻ mặt đanh thép nhìn Nam Cung Tình: “Dám vô lễ với gia chủ à? Còn không mau chào hỏi gia chủ!”
Gia...gia chủ?
Lời của Nam Cung Linh vừa dứt, mấy người lập tức nhìn nhau.
Ông ấy già nên lẩm cẩm rồi sao?
Đây rõ ràng là kẻ bắt cóc mà, sao ông ấy lại nhận nhầm thành Nam Cung Bác vậy?
Mắt kém rồi phải không!
Đón nhận cái nhìn sững sờ của mọi người, Nam Cung Linh lập tức nghiêm mặt nói: “Quên nói cho mọi người biết, kể từ hôm nay, cậu ta chính là gia chủ của Nam Cung thế gia.”
Nghe được lời này của Nam Cung Linh, mọi người lại lần nữa sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi.
Lúc này, Nam Cung Thuật mới kịp phản ứng, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng, nghiến răng nói: “Chú hai, chú câu kết với người ngoài, muốn đoạt quyền ư?”
“Cái gì gọi là câu kết người ngoài! Đây là chuyện mà ông của cháu tự mình tuyên bố đấy!”
Nam Cung Linh hung hăng lườm hắn ta một cái: “Thôi, bây giờ chú cũng không nói rõ với mấy đứa được, cứ ra chào tân gia chủ trước đi đã, trở về rồi chú từ từ giải thích với mấy đứa sau.”
“Không cần.”
Lâm Vũ không kiên nhấn, phất tay: “Mau dẫn người đi đi! Đừng làm phiền tới tôi!”
Nói xong, Lâm Vũ cũng không dài dòng, trực tiếp xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...