Hộ Quốc Chiến Thần
Trong nháy mắt bốn người xông lên trước, Lâm Vũ lại đột nhiên sửng sốt. Chiêu thức của bốn người này không giống như võ sĩ boxing chui!
Tư thế của họ hơi giống với cổ võ, nhưng hiển nhiên là học nghệ không tinh nên chỉ dở dở ương ương.
Nhìn thấy bốn người đã đến gần mà Lâm Vũ vẫn đứng đó bất động, đám người càng xôn xao.
"Không phải bị dọa sợ rồi đó chứ?”
"Vừa rồi tôi thấy anh ta chắp hai tay sau lưng, còn tưởng rằng là cao thủ nữa!"
"Ai, thì ra chỉ mạnh miệng mà thôi..." Đám người không ngừng lắc đầu thở dài. Thậm chí đã có thể tưởng tượng đến cảnh Lâm Vũ bị đánh cho hộc máu.
Quách Dung Dung sốt ruột đến độ sắp rớt nước mắt, hét lớn lên: "Sói con, em còn ngẩn ra làm gì! Mau tránh đi!"
Ngay khi tiếng nói của Quách Dung Dung vừa dứt thì nắm đấm của bốn người đã gần như cùng đánh vào người Lâm Vũ.
Mặt Quách Dung Dung lập tức trắng bệch ra, suýt đứng thẳng không nổi, nước mắt chảy xuống.
Quách Dung Dung không dám nhìn cảnh kế tiếp nữa mà đau khổ nhắm mắt lại.
Ngay khi cô ấy nhắm mắt thì bên tai lại đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu đau đớn.
Đó... Không phải là tiếng của Lâm Vũ!
Quách Dung Dung đột nhiên mở to mắt.
Trên sàn đấu, Lâm Vũ còn chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, Tứ Đại Kim Cương lại ngã xuống đất không dậy nổi, miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu, xương bả vai sưng vù cả lên, hiển nhiên cánh tay đã bị gấy xương rồi.
Quách Dung Dung sửng sốt, tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt.
Ai cũng hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như đang nhìn thấy quỷ.
Năm đấm của Tứ Đại Kim Cương cùng giáng vào người Lâm Vũ, người ta còn chưa đánh trả mà bọn họ đã tự chơi phế mình rồi?
Sao lại có chuyện khôi hài như vậy? Diễn kịch cũng không diễn như thế? Đây là gặp phải Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam sao?
Nếu không phải biết đến uy danh của Tứ Đại Kim Cương thì bọn họ còn tưởng rằng đây là bốn tên ăn hại nữa!
Tứ Đại Kim Cương không ngừng kêu rên, hiển nhiên đã mất đi khả năng tái chiến.
Lâm Vũ cũng không làm khó bọn họ mà đi xuống đài, giương mắt nhìn về phía quản lý: “Bây giờ tôi có thể dẫn bọn họ đi chưa?"
Đón lấy ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng quản lý đột nhiên run lên rồi liên tục gật đầu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Lâm Vũ không dài dòng nữa mà dẫn bọn họ rời đi dưới ánh mắt hoảng sợ chăm chú của mọi người.
Bốn người Quách Dịch vẫn còn ngơ ngác há hốc miệng, đến khi ra khỏi sàn boxing mà họ vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Quách Dung Dung tức giận hung ác đá một chân vào mông Quách Dịch, nổi giận nói: "Còn không mau cảm ơn Lâm Vũ?”
Lúc này rốt cục Quách Dịch cũng tỉnh táo lại, ôm chặt lấy Lâm Vũ mà kích động kêu to oa oa: “Anh, sao anh làm được vậy? Từ nay về sau anh chính là thần tượng của tôi!"
"Thần tượng của em không phải là quân chủ Bạch Hổ Ninh Loạn sao?" Quách Dung Dung âm thầm buồn cười, lại vô tình vạch trần anh ta.
Lâm Vũ nghe vậy lại rất hiếu kì: “Thần tượng của anh là Ninh Loạn?"
“Trước kia là vậy, sau này sẽ là anh!" Quách Dịch kích động không thôi, thiếu chút nữa đã bái Lâm Vũ làm sư phụ.
Nhìn dáng vẻ của Quách Dịch, Quách Dung Dung lập tức giận không chỗ phát tiết.
Sau khi túm bọn họ lên xe, Quách Dung Dung lại không ngừng cảm ơn Lâm Vũ.
Lâm Vũ không để cô ấy khách sáo với mình, nhưng hắn rất hiếu kỳ về việc Quách Dịch coi Ninh Loạn là thần tượng.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Vũ, Quách Dung Dung mới giải thích: "Thần tượng cái gì chứ, nó chỉ cảm thấy Ninh quân chủ người ta uy phong lẫm liệt, năm mộng cũng muốn giống như Ninh quân chủ! Vì nhìn thấy Ninh quân chủ mà nó còn muốn đến quân đoàn Bạch Hổ nhập ngũ nữa, người trong nhà khuyên thế nào nó cũng không nghe, kết quả người ta căn bản không muốn nó, nó còn không bước vào cửa được nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...