Hộ Quốc Chiến Thần
"Diêu Khải Minh!"
Lê Ly bỗng nhiên cao giọng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diêu Khải Minh: "Tôi cảnh cáo anh, đừng nổi điên ở đây! Tôi đã nói rồi, bọn họ là người mà anh không thể đắc tội! Mau cút khỏi đây đi, nếu không, sẽ có lúc anh phải khóc đó!"
Cô ấy thực sự không biết hôm nay Diêu Khải Minh bị làm sao.
Cô ấy đã cảnh cáo rồi nhưng anh ta vẫn nhất quyết muốn gây rắc rối với anh em Lâm Vũ.
Quan trọng là, người ta còn không có trêu chọc gì anh ta!
Anh ta thực sự nghĩ rằng người cha trong giám hiệu trường của mình là tuyệt vời lắm sao?
Trong lòng Lê Ly biết, chỉ cần Lâm Vũ nói một câu, toàn bộ trường học của bọn họ sẽ phá sản, huống chỉ là Diêu gia!
'Tên ngốc này còn không chịu nhìn xem anh ta đã xúc phạm ail
“Còn dám làm tôi khóc à?”
Diêu Khải Minh tỏ vẻ khinh thường: "Nếu muốn vào trường của chúng tôi, được thôi! Chịu cầu xin tôi một cách đàng hoàng, tâm trạng của tôi vui vẻ thì có thể sẽ thương xót cho cô ta vào trường của chúng tôi."
Đám người Lâm Vũ thật sự không đụng chạm gì tới Diêu Khải Minh.
Nhưng Lê Ly càng bảo vệ đám người Lâm Vũ thì trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.
Anh ta muốn cho Lê Ly thấy người mà cô ấy đã cố gắng bảo vệ sẽ phải hèn mọn như thế nào trước mặt anh ta!
Lâm Vũ tạm thời không muốn để ý đến Diêu Khải Minh, quay đầu hỏi Lê Ly: "Anh ta thật sự có quyền lực như vậy sao? Nếu cha anh ta không đồng ý, em gái tôi không thể nhập học phải không?"
Lê Ly vô cùng giận dữ liếc nhìn Diêu Khải Minh và bất đắc dĩ gật đầu: "Cha anh ta nằm trong ban giám hiệu của trường học, có một phiếu quyền phủ quyết."
"Vậy sao?”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng: "Cho nên, chỉ cần tôi trở thành ban giám hiệu trường học, thì không ai có thể ngăn cản em gái tôi nhập học?"
"Cái gì?" Lê Ly hét lên và kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.
Sửng sốt hồi lâu, Lê Ly mới lắp bắp hỏi: "Anh... không phải anh muốn mua lại trường học của chúng tôi đó chứ?"
Điên rồi!
Hắn thực sự muốn mua một trường đại học chỉ để cho em gái mình theo học!
Đã từng thấy người ta cưng chiều em gái, nhưng chưa bao giờ thấy ai cưng chiều em gái mình như thế này!
Diêu Khải Minh cũng sửng sốt trước lời nói của Lâm Vũ.
Một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi tỉnh táo lại, khinh thường nhìn Lâm Vũ, cười lớn nói: "Anh có dám chém gió thêm để thành bão luôn không? Người như anh mà còn muốn làm giám hiệu trường học sao? Sao không xả một vũng nước. tiểu để soi lại mình đi!"
"Tôi cũng muốn khoe khoang hơn nữa, nhưng lại sợ anh không chịu được." Lâm Vũ nhàn nhạt cười nói.
“Không chịu được?”
Diêu Khải Minh chế nhạo và nói: "Nếu anh làm giám hiệu trường học, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh!"
"Được! Nhớ kỹ lời anh nói đó!"
Lâm Vũ mỉm cười, lấy điện thoại di động ra bấm số: "Trong vòng ba phút, mua trường nghệ thuật Giang Bắc!"
Sau khi ra lệnh đơn giản, Lâm Vũ cúp điện thoại.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Vũ, Diêu Khải Minh không nhịn được cười: “Cái gì mà ba phút, tôi cho anh thời gian ba ngày, nếu anh có thể mua được trường học của chúng tôi, tôi không chỉ quỳ xuống dập đầu với anh mà còn gọi anh là chat"
Cổ phần của trường nằm trong tay cha anh ta.
Gia đình bọn họ không thiếu tiền, trường học cũng phát triển càng ngày càng tốt, chỉ cần cha anh ta không ngốc thì không thể nào bán đi cổ phần của mình
trong trường.
Chỉ cần cha anh ta không gật đầu, cho dù toàn bộ cổ đông trong ban hội đồng quản trị có đồng ý bán trường cũng vô ích!
"Tôi không cần đứa con trai như anh." Lâm Vũ khinh thường cười cười: "Quá ba phút, coi như tôi thua!"
"Đủ ngông cuồng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...