Vào năm thứ hai đại học, trưởng lớp được mọi người trong ban đề cử vào làm thành viên của hội sinh viên. Tần Kiêu cũng theo đó vào ban tuyên truyền. Hắn vừa vào ban tuyên truyền, Tưởng Thần và toàn bộ người trong ký túc xá ai cũng không được bình yên. Nếu là bạn cùng ký túc xá với Tần Kiêu nhất định sẽ bị hắn lợi dụng triệt để không hề có lý do.
Đương nhiên không giống với trưởng lớp làm những công việc lặt vặt ở hội sinh viên. Tần Kiêu vừa vào ban tuyên truyền liền ngay lập tức được bầu làm phó hội trưởng. Chưa kể hắn cũng không nghe theo ban chỉ huy, lại quá mức ngông cuồng nghênh ngang. Nên cuối cùng hội trưởng ban tuyên truyền đành phải bỏ gánh giữa đường mặc kệ mọi chuyện. Tần Kiêu đắc ý dạt dào ở ban tuyên truyền vênh mặt hất hàm sai khiến mọi người.
Năm nay là kỷ niệm trường đại học J thành lập được 100 năm. Lãnh đạo nhà trường rất coi trọng lần kỷ niệm này. Hội trưởng hội sinh viên mỗi ngày đều cố ý gọi các hội trưởng được bổ nhiệm của mỗi ban đến hội họp để đề ra ý tưởng. Cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành xong kế hoạch.
“Không ngờ Tưởng Thần lại hợp với tây trang màu trắng như vậy!” Trưởng lớp vui vẻ hớn hở vây xung quanh Tưởng Thần. Lão đại Tần Kiêu ở phía sau bĩu môi bất mãn.
“Có cái gì đáng xem chứ?! Công việc trong hội sinh viên cậu làm xong chưa?!”
Trưởng lớp đẩy mắt kính nhỏ giọng nói, “Một lát nữa mới mở màn mà, tôi vừa nãy đã mang hết đạo cụ tới đây rồi.”
Tần Kiêu nhíu mày, “Bọn họ kêu cậu dọn đồ hả?”
“Đúng vậy, dù sao cũng không đủ người nên ai cũng giúp đỡ một tay. Hội trưởng nói tối nay sau khi kết thúc lễ kỹ niệm sẽ mời mọi người đi ăn cơm.”
“Thật mất mặt mà! Một bữa cơm là mua chuộc được cậu rồi sao?”
Trưởng lớp nghe câu nói của Tần Kiêu liền cảm thấy xấu hổ. Tưởng Thần cười vỗ vai y. Đúng lúc này vài nam nữ xinh đẹp trẻ tuổi đi về phía Tần Kiêu. Trưởng lớp còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy tình huống như vậy đành im lặng đứng bên cạnh Tưởng Thần.
“Bọn họ hình như không phải là sinh viên trường chúng ta.” Cách ăn mặc của những người này nhìn sao cũng không giống sinh viên trường đại học J.
Trưởng lớp bật cười hì hì, “Mọi người đều nói tôi tầm mắt hạn hẹp, sao ngay cả cậu cũng không biết bọn họ ah’. Đây là ban nhạc mới của công ty Tần Kiêu, nghe nói bọn họ được đánh giá rất cao.”
“Ngôi sao ah’?”
“Bốn mắt lại đây.” Tần Kiêu vẫy tay với trưởng lớp, ý bảo y đi về phía hắn. Trưởng lớp có chút do dự nhưng vẫn rời khỏi Tưởng Thần đi qua đó. “Tôi đi trước, cậu làm gì làm đi.”
“Ừ.” Tưởng Thần không có hứng thú với những ngôi sao này, nên cậu tiếp tục chuyên chú nhìn bản nhạc của mình.
Hai mắt ngó qua ngó lại, Tưởng Thần có chút không yên lòng bỏ bản nhạc xuống. Vài hôm trước cậu có nói với Tưởng Chính Bắc rằng trường đại học J sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường. Mặc dù Tưởng Thần không nói với Tưởng Chính Bắc là cậu sẽ tham gia biểu diễn. Nhưng trong lòng cậu vẫn hy vọng hắn có thể tới. Thế nhưng cho đến bây giờ ba ba vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu. Nghĩ tới đây, Tưởng Thần liền thở dài. Đoán chừng đêm nay ba ba sẽ không tới.
Buổi lễ kỹ niệm bắt đầu đúng bảy giờ rưỡi.
Mở màn cho buổi lễ là vũ đạo bóng rổ độc đáo. Thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của các sinh viên. Màn biểu diễn của Tưởng Thần ở giữa. Cậu còn được xếp thêm vài tiết mục ở những màn sau, tất cả đều được đánh giá rất đặc sắc.
Thời điểm Lục Hàn đi tới, Tưởng Thần vẫn còn đang xuất thần ngồi ở phía sau. Lục Hàn cầm bánh mì đưa cho cậu, “Cả buổi chiều cậu chưa ăn gì rồi, ăn cái này đi.”
“Cảm ơn.”
“Thế nào? Khẩn trương sao?”
Tưởng Thần khẽ gật đầu, “Có chút.”
Sau khi màn biểu diễn mở đầu kết thúc, cậu mới phát hiện bên dưới sân khấu có tới gần mấy ngàn sinh viên, không khẩn trương mới là lạ.
“Cậu thoải mái đi, dù sao mấy người ngồi dưới kia đâu phải ai cũng biết thưởng thức đàn piano. Cậu tuỳ tiện đàn một chút đánh lừa bọn họ là được rồi.”
Tưởng Thần ha hả bật cười.
“Đúng rồi, có người đến ký túc xá tìm tôi không?”
“Không ah’, có chuyện gì sao?”
“Ah.. không có việc gì..”
Lục Hàn cười ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay của hắn lướt qua phím đàn piano, tuỳ tiện đánh vài cái. Âm thanh tuyệt vời bỗng vang lên làm cho Tưởng Thần kinh hãi lắp bắp. Cậu kinh hỉ nhìn hắn, “Cậu cũng biết chơi đàn piano sao?”
“Khi còn bé bị người trong nhà bắt học một chút.” Lục Hàn nhướng mày, “Cậu có muốn hợp tấu một khúc nhạc với tôi không?”
“Hiện giờ sao?”
“Ừ.”
Vừa dứt lời Lục Hàn liền bắt đầu đánh một khúc dạo đầu, Tưởng Thần cũng phụ hoạ theo hắn. Không đầy một lúc hai người đã vui vẻ cùng nhau hợp tấu.
Sau khi một khúc kết thúc, Lục Hàn vỗ vai Tưởng Thần, “Còn khẩn trương không?”
“Hết rồi, cảm ơn cậu.”
Đằng sau bức màn, vẻ mặt của Tưởng Chính Bắc mất tự nhiên mà tối lại. Nhân viên công tác đi bên cạnh hắn thật cẩn thận nói. “Tưởng tiên sinh, xin mời đi bên này.”
“Được.”
Tưởng Thần quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đi ngang qua. Cậu có chút sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, nếu đối phương tới đây nhất định sẽ nói với mình.
“Cậu nhìn gì vậy?”
“Ah, không có gì.”
Rốt cuộc đến phiên Tưởng Thần biểu diễn. Cậu hít sâu một hơi, lẩm bẩm vài câu liền đi lên sân khấu. Ánh đèn chiếu thẳng lên người cậu. Bộ tây trang màu trắng khéo léo tôn lên khí chất độc nhất vô nhị của Tưởng Thần. Dưới đài vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tưởng thần thở dài một hơi. Thời điểm cậu mở to hai mắt liếc nhìn về phía hàng ghế người chủ trì, cậu liền ngây dại…
Ba ba?!
Ba ba đến?!
Tưởng Chính Bắc ôm cánh tay ngồi ở hàng ghế người chủ trì. Khuôn mặt sắc sảo của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn thản nhiên gật đầu về phía Tưởng Thần.
Tưởng Thần ngồi trước đàn piano vô cùng kích động. Phát hiện Tưởng Chính Bắc đến đây, hắn còn ngồi dưới hàng ghế nhìn cậu. Tưởng Thần bỗng trở nên vui vẻ nở nụ cười. Khúc nhạc dịu dàng bị cậu đàn đến tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía. Thẳng cho đến khi thanh âm cuối cùng chấm dứt, Tưởng Thần mới híp mắt nhìn về phía Tưởng Chính Bắc. Phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, cậu liền xấu hổ trốn mất.
Sau khi xuống sân khấu, Tưởng Thần liền lấy di động ra viết tin nhắn cho Tưởng Chính Bắc, “Ba đến đây sao lại không nói với con?”
Tưởng Thần vừa nhấn gửi tin nhắn, cửa phòng thay quần áo bỗng bị đẩy ra. Cậu quay đầu lại liền nhìn thấy Tưởng Chính Bắc hai tay đút túi đứng ở trước cửa.
“Ba ba!” Tưởng Thần cười nhào vào trong lòng Tưởng Chính Bắc, “Ba không phải ngồi ở dưới sân khấu sao? Sao lại vào đây?”
“Ba đến để xem con có làm bậy ở sau lưng ba hay không.”
“Ba ba, ba nói bậy bạ gì đó…”
Tưởng Chính Bắc nâng cằm người trong lòng lên, nhẹ nhàng cắn lên môi cậu. Tưởng Thần cả kinh cuống quít đẩy hắn ra. “Ba ba, nơi này là trường học!”
“Thế thì làm sao bây giờ?! Ba hiện giờ rất muốn bảo bối ah’.”
Tưởng Chính nói xong liền nắm lấy tay Tưởng Thần để lên nơi nào đó giữa hai chân hắn. Bị hắn gây sức ép khuôn mặt của Tưởng Thần liền đỏ bừng như bị thiêu đốt. Cậu ngay lập tức rút tay khỏi nơi đó. “Không được đâu ba ba.. một lát nữa nơi này sẽ có rất nhiều người.. ba nhịn một chút đi…”
Tưởng Chính Bắc nhướng mày, xem ra vật nhỏ này quyết tâm không để ý đến mình, muốn đẩy mình ra. Nghĩ như thế, nhị thiếu gia nhà họ Tưởng liền bắt đầu nghiêm túc, hắn bỗng khiêng người trong lòng lên.
“Ba ba?! Ba muốn làm gì ah’?”
Tưởng Chính Bắc cười cười, bàn tay hắn vỗ lên cái mông căng tròn của Tưởng Thần. “Ngoan nào, con còn nói lớn tiếng như vậy coi chừng bạn học con kéo tới đây ah’. Như thế thì không tốt đâu.”
Lễ kỷ niệm thành lập trường đại học được tổ chức ở bãi cỏ sân vận động. Đằng sau sân vận động có một cái kho cũ ít người lui tới. Bình thường cho dù là ban ngày cũng không có ai đến huống hồ là hiện giờ. Tưởng Chính Bắc khiêng Tưởng Thần đi tới đó, sau khi đến nơi hắn mới thả cậu xuống.
“Ba ba…”
Một tay của Tưởng Chính Bắc giữ lấy gáy của Tưởng Thần, tay còn lại ôm lấy thắt lưng cậu. Hắn cúi đầu hôn lên môi Tưởng Thần. Bên ngoài tối đen một mảnh, Tưởng Thần dựa vào trong lòng Tưởng Chính Bắc. Cậu bị hắn hôn đến hô hấp dồn dập, trên mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Nhưng bởi vì là ở bên ngoài, Tưởng Thần càng thêm khẩn trương hơn vừa rồi, “Ba ba, đừng.. ba ba..”
Tưởng Chính Bắc rời khỏi cánh môi của Tưởng Thần nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Nơi này là bên ngoài ah’…”
“Một lát nữa ba còn phải trở về đọc diễn văn. Bảo bối, chúng ta nắm chặt thời gian đi.” Tưởng Chính Bắc nói xong cũng không chờ Tưởng Thần phản bác. Hắn liền vươn tay tiến vào bên trong bộ tây trang màu trắng của Tưởng Thần dò xét. Hắn cởi bỏ áo khoác của cậu, ném qua một bên, “Ầy, tây trang màu trắng thật phiền toái.”
“Vậy đừng làm ba ba…”
“Con cởi đi.”
“Dạ?!”
Bàn tay của Tưởng Chính Bắc thuần thục cởi nút áo sơ mi của Tưởng Thần, “Con cởi hết đi, nếu không sẽ làm dơ ah’.”
Tưởng Thần cả kinh, hai mắt cậu trợn tròn kích động lắc đầu. “Không được! Không được!”
“Ngoan, nghe lời ba, đừng nói lớn tiếng.” Ngón tay của Tưởng Chính Bắc lướt qua thắt lưng của Tưởng Thần, kích thích điểm mẫn cảm của cậu. Hai cánh môi của hắn cũng dán lên môi Tưởng Thần, cướp đi lý trí của cậu. “Yên tâm đi, sẽ không có ai tới đây đâu.”
“Ba ba..” Tưởng Thần dịu ngoan ôm lấy Tưởng Chính Bắc, cậu thật sợ tây trang của mình bị vò nát. Tưởng Chính Bắc chỉ mới cởi áo khoác, gió lạnh đã lướt qua làn da của cậu, “Lạnh quá ba ba..”
“Thả lỏng nào, lát nữa sẽ không lạnh. Ba ngay lập tức làm cho con nóng lên.”
Cánh tay trắng mịn của Tưởng Thần gắt gao ôm lấy vai của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc đem cậu ôm vào trong lòng. Một tay hắn ôm chặt lấy Tưởng Thần, một tay không ngừng vuốt ve khắp người cậu. Cảm thấy người trong lòng bắt đầu nóng lên, Tưởng Chính Bắc mới vừa lòng nhướng mày.
“Bảo bối khẩn trương sao?”
“Dạ..”
Khoé miệng của Tưởng Chính Bắc cong lên, “Khẩn trương đến nỗi nơi này đều cứng lên, con đúng là đứa trẻ hư hỏng.”
“Không có..” Tưởng Thần chôn đầu vào trong lòng Tưởng Chính Bắc bất mãn phản bác, “Đều là do ba cương quyết muốn… Nơi này thật là tối… lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sao?…”
“Sẽ không bị ai nhìn thấy. Ngoan, mở chân ra, vòng qua thắt lưng của ba đi.”
Tưởng Thần đem hai chân mình mở ra, khiến cho hậu huyệt cùng song cầu của cậu trực tiếp ma sát lên quần áo của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Thần không kìm nén được liền rên rĩ một tiếng, “..Ưhm…”
Hai chân cậu muốn khép lại, nhưng hành động này chỉ càng thêm vòng chặt lấy thắt lưng của Tưởng Chính Bắc.
Hắn cười gian xảo, cắn lên lỗ tai cậu, “Xem ra tiểu Thần rất muốn ba.”
“…Ah…”
Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy vật nhỏ ở phía trước của Tưởng Thần. Hắn dùng ngón tay gảy lên cái miệng nhỏ của nó. Cảm nhận sự run rẫy vụn vặt của Tưởng Thần, tâm tình của hắn càng thêm khoái trá, “Muốn bắn sao?”
“Muốn…”
“Vậy tiểu Thần phải làm thế nào đây?”
Bị cảm giác muốn bắn tinh kích thích cơ thể đến tê dại. Cậu ghé vào bên tai Tưởng Chính Bắc nói, “Xin ba ba… để cho con bắn đi.. ba ba, con xin ba…”
Bàn tay to của Tưởng Chính Bắc vẫn nắm lấy vật nhỏ đang run rẫy của Tưởng Thần, hắn nói. “Bảo bối, con có biết không?! Toàn bộ cơ thể của con đều là của ba. Cảm giác của con, mọi thứ của con đều thuộc về ba, con có biết không?”
“… Ah.. a a.., con biết..”
“Về sau không cho phép con quá thân cận với sinh viên nam trong trường học.”
“.. Con không có… ba ba, con không có…”
Tưởng Chính Bắc cười cười, ngón tay của hắn đột nhiên chọc lên eo cậu. Tưởng Thần hiện giờ đã lên đến đỉnh điểm, cậu một chút phòng thủ cũng không có liền bắn tinh lên chiếc áo sơ mi trắng của Tưởng Chính Bắc.
“Làm dơ rồi.”
“Đừng lo cái đó, con trước hết quan tâm cái này của ba đi.” Tưởng Chính Bắc đem cự vật đang dâng trào của hắn, cách một lớp quần ma sát lên tiểu huyệt của Tưởng Thần. Cảm giác phóng thích vẫn còn xâm chiếm thân thể của Tưởng Thần, khiến cho cậu mẫn cảm thất thanh kêu lên.
“Nhìn thấy cái này cứng lên như vậy con có thích không?”
Tưởng Thần đỏ mặt lắc đầu, “… Con không có..”
Cách đó không xa, trên sân khấu đột nhiên bùng nổ những tiếng reo hò kích động lòng người. Tưởng Chính Bắc ngẩng đầu nhìn đồng hồ nhíu mày, “Bảo bối, xem ra chúng ta không còn nhiều thời gian lắm, muốn hét lên thì cắn quần áo của ba đi.”
Tưởng Chính Bắc kéo khoá quần, đem tính khí thô to của hắn ra ngoài. Cự vật nóng như lửa tiếp xúc với làn da mẫn cảm phía sau của Tưởng Thần, khiến cho cậu nhịn không được run lên. Tưởng Chính Bắc khẽ cười, cậu không thể làm gì khác hơn đành luống cuống dựa vào lòng hắn. Tính khí chậm rãi tiến vào tiểu huyệt của Tưởng Thần. Nương theo tư thế cơ thể, cự vật thật thuận lợi chọc sâu vào bên trong cậu.
Tưởng Chính Bắc giữ chặt lấy thắt lưng của Tưởng Thần, hắn chậm rãi đem người trong lòng thả xuống dưới. Đem tính khí tiến sâu vào nơi chưa từng chạm đến trước đây. Khiến cho Tưởng Thần thiếu chút nữa hét lên, “… Đừng.. ba ba.. sâu quá…”
Tính khí bị vách tràng ấm áp bao quanh, Tưởng Chính Bắc mãnh liệt tăng nhanh tốc độ đâm chọc. Mỗi lần đâm vào rút ra đều va chạm đến điểm mẫn của của Tưởng Thần. Người trong lòng hắn dần mất đi sức lực. Tưởng Thần yếu ớt bắt lấy người Tưởng Chính Bắc, nhưng tiểu huyệt ở phía sau lại theo từng cú đâm chọc của hắn mà khi thì thắt chặt khi thì thả lỏng. Vách tràng bao bọc lấy tính khí của Tưởng Chính Bắc làm cho hắn thoải mái đến cực điểm. “Bảo bối, con thật là tuyệt vời! Phía dưới vẫn luôn cắn chặt ba không buông.”
“Ưhm.. a a…” Tưởng Thần vô lực chỉ còn biết rên rĩ.
“Bảo bối, con giỏi quá, ba muốn bắn vào bên trong con.”
“Không… đừng.. con không thể mặc quần áo..”
Tưởng Chính Bắc tâm tình sung sướng nhướng mày. Động tác ở phần hông của hắn vẫn không ngừng gia tăng tốc độ, “Bảo bối, bảo bối của ba…”
“Ba ba… đừng… A!”
Một cổ chất lỏng nóng bỏng cuối cùng vẫn tiến nhập vào bên trong cơ thể của Tưởng Thần. Sau khi phóng thích xong, Tưởng Chính Bắc lẳng lặng ôm lấy cậu. Tưởng Thần muốn xuống dưới đất nhưng lại bị Tưởng Chính Bắc giữ lấy. “Đừng nhúc nhích, như thế này một lúc đã. Bên trong con thật nóng ah’.”
“Ba ba.. không còn thời gian…” Tưởng Thần vặn vẹo thân người, muốn hắn buông cậu ra. Nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn nắm chặt lấy thắt lưng cậu, “Đừng lộn xộn, con còn nhúc nhích nữa thì hai chúng ta thật sự bị muộn đó.”
“…”
Thấy Tưởng Thần đã ngoan ngoãn, Tưởng Chính Bắc vươn tay xoa lên tóc cậu, “Tiểu Thần hôm nay thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn ba ba.”
“Thật ra ba đã nhận được thư mời của trường con lâu rồi. Nhưng ba muốn cho con một kinh ngạc, nên mới không nói với con. Nhưng mà xem ra Tưởng Thần không nhớ đến ba ah’.” Lại còn ở phía sau sân khấu hợp tấu với kẻ khác, đã thế còn cười vui vẻ như vậy.
“Không có ba ba! Con vẫn luôn chờ ba..”
“Thật không?”
Tưởng Thần gật đầu. Cậu cúi đầu chơi đùa nút áo sơmi của Tưởng Chính Bắc. “Con còn tưởng ba bận công việc nên không đến…”
Tưởng Chính Bắc nhéo mũi Tưởng Thần, “Chuyện của con là chuyện ba để bụng nhất.”
“…” Tưởng Thần đỏ mặt, cậu ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, cắn nhẹ lên cổ hắn, “Con cũng quan tâm ba ba nhất!”
Thời điểm Tưởng Thần trở lại hậu trường, Lục Hàn đang tìm cậu khắp nơi. Thấy cậu đi đến hắn liền sốt ruột hỏi, “Cậu đi đâu vậy? Gọi điện thoại cậu cũng không bắt máy?”
“Tôi vừa mới gặp ba tôi, nên cùng ông ấy nói chuyện một chút..”
“Ah, tôi thấy chú Tưởng đang ở trên sân khấu đọc diễn văn. Tình cảm cha con hai người thật tốt.”
Tưởng Thần đỏ mặt, cậu mất tự nhiên chỉnh lại tây trang của mình.
Trên sân khấu, mặt của Tưởng Chính Bắc không đổi sắc hướng về phía mọi người truyền đạt những thành công mà hắn đã đạt được. Nhìn thấy Tưởng Thần từ phía sau hậu trường đi ra, hắn bỗng hướng về phía cậu nở nụ cười. Vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước. Nhưng Tưởng Thần biết, người này chỉ có một mình cậu, trong lòng cậu cũng theo đó mà tràn ngập thoả mãn.
Người đàn ông xuất sắc đó là người yêu cậu hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Và hắn cũng là người mà cậu yêu nhất trong cuộc đời này.
________Toàn văn hoàn_________
Xong hết rồi nha bà con cô bác :((~~ cuối cùng ta cũng làm xong một bộ nữa!! *khóc vì mừng rỡ*
Chân thành cảm ơn những ai đã cmt cổ vũ cho ta trong thời gian quá *hôn gió*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...