Gass trông thấy Tưởng Thần đứng im không nói lời nào, thầm nghĩ hay là mình đã doạ người này sợ rồi?! Y liền vỗ vai Tưởng Thần trấn an, “Thật ra cũng không có gì đâu, tôi chỉ đùa thôi.”
“Làm gì có chuyện đùa như thế…” Tưởng Thần bất đắc dĩ mỉm cười.
“Không phải hiện giờ tôi đã bị bắt về rồi sao.”
Tưởng Thần khi này mới nhớ tới lúc Gass leo xuống xe chạy trốn, cha nuôi của y đã phái vệ sĩ bắt y lại. Sau đó cậu vội vàng về nước cũng không có thời gian liên lạc với y. Xem ra không lâu sau đó Gass đã bị cha mình bắt được. “Anh cũng đừng như vậy, cha của anh sẽ tức giận.”
Gass nói một câu đầy thâm ý, “Nếu ông ta tức giận thì tốt rồi.”
Tưởng Thần nhìn gương mặt nghiêng của Gass. Cậu luôn cảm thấy y có rất nhiều bí mật trên người, nhưng lại thiếu đi một cái la bàn dò đường để khám phá những điều ẩn sâu bên trong đó. Đôi khi Gass làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
“Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi, tháng sau là sinh nhật tôi, anh nhớ đến.”
Gass cười tủm tỉm nhận lấy, “Cậu quả nhiên là người dịu dàng nhất.”
“Anh lại nói lung tung gì ah’.” Tưởng Thần cầm đĩa bánh ngọt trên bàn tiếp tục lấp đầy bụng mình. Hai mắt Gass chăm chú nhìn cậu. Cuối cùng y bị đôi mắt phượng ở cách đó không xa hung hăn liếc nhìn, y liền bĩu môi nghĩ, cô gái kia làm như con nít, thật không thú vị. Gass vỗ vai Tưởng Thần nói, “Aizz, cậu nói xem những mỹ nhân bên kia có phải đang nhìn tôi không?”
Tưởng Thần theo ánh mắt của y nhìn qua đó. Quả nhiên có một cô gái xinh đẹp đang giơ chén rượu mỉm cười với Gass, này… “Hình như là đang nhìn anh đó, hai người biết nhau sao?”
Gass nghe Tưởng Thần hỏi liền cười ha hả. “Cậu thật ngốc.”
Tưởng Thần khó hiểu nhưng lại cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa. Cậu nhìn Tưởng Chính Bắc cùng vài người nói chuyện, đột nhiên cậu bắt gặp ánh mắt của cha nuôi Gass đang liếc nhìn cậu. Tưởng Thần cảm thấy cả người mình chấn động. Ánh mắt của đối phương thật doạ người ah’! Cậu khẽ nhích lại gần phía sau Tưởng Chính Bắc.
Tưởng Chính Bắc từ phía sau nắm chặt lấy tay cậu. Hắn dùng ngón tay xoay tròn trêu chọc lòng bàn tay Tưởng Thần, làm cho cậu càng ngày càng ngứa.
Trước đó, bởi vì chuyện của Diệp Phong mà Thư Lãng đã triệt để trở mặt với gia đình mình. May mắn y vốn không bị Thư gia không chế. Ngược lại, Diệp Phong đã giải thích chuyện của hai người cho anh hai và chị dâu hắn nghe từ lâu. Trong lòng anh hai và chị dâu Diệp Phong đều nghĩ thầy Thư là một người vô cùng tốt. Nhưng hiện giờ y lại biến thành “em dâu” của bọn họ, làm cho bọn họ luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Thư Lãng cũng biết hai người họ cần có thêm thời gian, nên y đành khuyên Diệp Phong không nên gấp gáp.
Tưởng Thần quay đầu lại phát hiện Gass đảo mắt một cái đã không thấy. Cậu liền kéo tay Tưởng Chính Bắc nhỏ giọng nói, “Ba ba, con ra ngoài một lát.”
“Con đi đâu?”
“Con ra ngoài hít thở không khí một chút.” Dĩ nhiên cậu không thể nói mình muốn đi tìm Gass.
Tưởng Chính Bắc lúc này mới gật đầu, “Trở về nhanh một chút.”
Âu Tề nhướng mày nói với Tưởng Chính Bắc, “Cậu đúng là ông bố quản chặt con! Làm cho tiểu Thần một chút tự do cũng không có. Tiểu Thần con mau đi chơi đi, chú ở đây trông chừng ba con.”
Tưởng Thần đỏ mặt buông lỏng tay Tưởng Chính Bắc đi ra ngoài.
Toà biệt thự này Tưởng Thần vẫn còn nhớ đôi chút. Cậu dạo quanh một vòng nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Gass. Tưởng Thần dự định đến hoa viên phía sau xem thử. Cậu nhớ rõ trước kia khi cậu còn ở Tưởng gia, cậu thường cùng ba ba đến nơi đó ngắm sao. Hiện giờ không biết hoa viên đó như thế nào.
Phía trước đèn đuốc sáng trưng, nhưng hoa viên sau nhà lại không bật đèn. Chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào vườn hoa. Ánh sáng phản chiếu làm cho cảnh vật xung quanh như sáng bừng lên. Tưởng Thần đi hai ba bước trong hoa viên, đột nhiên cậu nghe thấy trong góc phát ra một thanh âm mỏng manh. Hiện giờ còn ai ở đây sao? Chân cậu đi về phía trước một bước, liền nghe thấy thanh âm rên rĩ của một người thanh niên. Tưởng Thần ngốc đến đâu cũng biết bọn họ đang làm gì, bước chân định bước của cậu liền lùi lại.
Sao lại có người làm chuyện đó ở đây chứ…
Tưởng Thần đỏ mặt lui trở về.
Tưởng Thần vừa đi, Gass liền buông tay đang che miệng mình ra. Mái tóc vàng óng vì chảy mồ hôi mà dán lên mặt y. Làn da trắng nõn cũng vì sử dụng lực mà hơi phiếm hồng. Đôi mắt y mở lớn nhìn người đàn ông phía trên.
Hạ thân của người kia vẫn tiếp tục những động tác kịch liệt. Nhưng trên mặt hắn lại không có bất kỳ biểu cảm nào, hắn lạnh lùng nói, “Cậu ta đi rồi.”
“Con hôm nay không có bỏ thuốc cho cha.” Cánh tay Gass vô lực khoát lên vai người đàn ông. Cả người y bị nâng lên, hậu huyệt phía sau bị tính khí thô to đâm vào. Gass cảm thấy khó chịu tới cực điểm, trong nhất thời không nói được lời nào.
Người đàn ông mắt lạnh nhìn y, “Muốn cho cậu ta biết sao?”
Gass không trả lời vấn đề này, y chỉ nói, “Cha thua, cha vẫn yêu con.”
Người đàn ông nhíu mày, động tác dưới thân liền tăng tốc, những câu nói còn lại của Gass biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Vì sao.. vì sao con không thể hạnh phúc như cậu ấy.. Vì sao cha lại muốn nhận nuôi con…”
Người đàn ông nhìn y, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, “Con còn một năm.”
Gass vô lực cười rộ lên.
Mệt mỏi quá, từ năm mười tuổi khi y nhìn thấy người đàn ông này, y đã cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí cho dù y đã thăm dò hắn hơn mười năm, nhưng rốt cuộc y vẫn không thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì trong lòng.
Tưởng Thần dự định rẽ vào một con đường khác để trở lại đại sảnh. Nhưng cậu vừa đi tới đó thì đột nhiên bị người ở phía sau bịt miệng. Trong lòng Tưởng Thần hoảng sợ, nhưng cho đến khi thân thể của đối phương kề sát cậu, cậu liền nở nụ cười, “Ba ba.”
Tưởng Chính Bắc buông tay nhướng mày nói, “Như vậy mà con cũng nhận ra sao?”
“Mùi trên người ba ba không giống với những người khác.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu, “Nghe nói giống đực sẽ để lại mùi trên người bạn phối ngẫu của nó. Trên người của tiểu Thần hiện giờ cũng có mùi của ba phải không? Để ba ngửi một chút xem.”
Tưởng Thần cuống quít đẩy hắn ra, “Ba ba, sẽ bị người ta nhìn thấy.”
Tưởng Chính Bắc ngăn tay cậu lại, đem mũi mình tới gần, “Sao lại đi lâu như vậy? Còn chạy đến nơi này?”
“Con định đến hoa viên ngồi một chút nhưng không nghĩ tới…”
“Huh?”
“Có người ở bên trong…”
Trông thấy hai má Tưởng Thần biến hồng, Tưởng Chính Bắc ngay lập tức đoán được nguyên do. Trong những bữa tiệc tụ hợp như thế này, không hiếm thấy những chuyện “đánh dã chiến”. Kỳ thật nhị thiếu gia hắn cũng đã từng nếm thử một lần. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của Tưởng Thần phỏng chừng sẽ không cho hắn làm gì.
“Ba ba chúng ta rời khỏi nơi này đi, lát nữa bọn họ đi ra thì sẽ rất xấu hổ.”
“Nhưng ba muốn con hôn ba một cái.”
“Nhưng mà..” Tưởng Thần chần chờ liếc nhìn hoa viên lại đảo mắt nhìn Tưởng Chính Bắc. Sau cùng cậu nhón chân hôn thật nhanh lên môi hắn, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Nụ hôn này của con cũng quá sơ sài ah’.”
Tưởng Thần đỏ mặt, “Về nhà con hôn ba ba.”
“Con lại thiếu ba thêm lần nữa.” Tưởng Chính Bắc từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, thanh âm trầm thấp nói, “Đến ngày đó ba muốn đòi lại toàn bộ.”
“… cũng không phải con bắt ba ba chờ đến ngày đó.”
Khoé môi mỏng của Tưởng Chính Bắc liền cong lên, “Tới ngày thành niên con sẽ biết. Ba còn tưởng tiểu Thần rất thẹn thùng, không lẽ ba đã nghĩ sai rồi sao? Thật ra tiểu Thần mới là người không thể chờ đợi được, mong muốn ba làm chuyện xấu với con?”
“Con không có…”
“Nhìn xem lỗ tai con đỏ lên rồi, cả người nhất định cũng đã đỏ bừng. Tiểu Thần chỉ cần thẹn thùng thì vật nhỏ kia cũng sẽ biến hồng. Ba hiện giờ thật muốn xem thử ah’.”
“Ba ba!” Tưởng Thần cả kinh lùi về phía sau, “Chúng ta về nhà làm có được không…”
“Về sau con còn chạy loạn ba sẽ lấy vòng trang sức khoá con lại.”
“Con không có…”
Tưởng Chính Bắc vuốt mặt cậu, “Cái người tên Gass đó có bối cảnh gia đình rất phức tạp. Con tốt nhất ít lui tới với cậu ta. Ba không phản đối con kết bạn, nhưng ba không muốn con gặp nguy hiểm gì.”
“Gass không phải là người xấu.”
“Cha nuôi cậu ta là lão đại của Hồng bang thuộc thế lực hắc đạo ở nước ngoài. Gass mười tuổi đã được người này nhận nuôi. Cậu ta cũng đã trốn nhà đi mười mấy lần, nhưng đều bị cha nuôi cậu ta bắt về. Ba trước đó nghĩ Gass không hoà thuận với gia đình. Nhưng hôm nay, ba thấy quan hệ của hai người bọn họ không cứng ngắc như vậy. Tóm lại hai cha con này rất kỳ lạ, con hiểu ý ba nói không?”
Tưởng Thần gật đầu, “Nhưng mà.. con cảm thấy Gass đã gặp chuyện gì đó, những tác phẩm anh ấy vẽ rất cô độc, cũng rất tuyệt vọng.”
“Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Giống như chúng ta vậy, con đừng quan tâm nhiều đến người ngoài. Sinh nhật con muốn tổ chức ở đâu? Có muốn mời bạn bè không?”
“Ba ba sắp xếp là được rồi, con cũng không có nhiều bạn bè. Chỉ có Kha Thiên và Gass…” Mà dường như ba cũng không thích hai người họ..
“Vậy mời bạn học con đến nhà ăn đồ nướng đi.”
“Ba không thích khói với mùi dầu mà.”
Tưởng Chính Bắc nhíu mày, “Quả thực ba không thích, nhưng ba nghe nói đồ nướng hiện giờ rất phố biến ở giới trẻ. Nếu như vậy thì bạn của con sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.”
“Còn Gass…”
“Con muốn làm sao thì làm.”
Ấn tượng của người khác đối với Tưởng Chính Bắc không phải lạnh lùng cũng là ngoan độc. Nhưng trong lòng Tưởng Thần, ba ba rất ôn nhu làm cho cậu mê muội. Ba ba không có một khuyết điểm nào, lại rất đẹp trai cao lớn, luôn bảo vệ chống đỡ cho cậu.
Sau khi Tưởng Thần phân phát thiệp mời cho bạn cùng lớp. Tất cả mọi người đều hưng phấn vây xung quanh cậu, “Mỗi ngày đâm đầu vào bài vỡ làm cho tôi muốn thắt cổ tử tự, hiện giờ rốt cuộc cũng có người mời đi ăn sinh nhật. Tưởng Thần, cậu đúng là thần linh kéo tôi thoát khỏi khổ ải mà!”
“Yên tâm đi yên tâm đi, tới lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Tưởng Thần nở một nụ cười nhàn nhạt.
Kha Thiên nhìn thiệp mời trong tay mình lại nhìn tin nhắn di động. Không ngờ hai người này lại sinh cùng một ngày. Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Tưởng Thần, “Kha Thiên, cậu nhất định phải tới đó.”
Kha Thiên gật đầu.
Sinh nhật của Tưởng Thần càng lúc càng tới gần. Hai mắt của Tưởng Chính Bắc cũng càng ngày càng phát sáng. Mỗi lần bị hắn nhìn chăm chú một hồi lâu, Tưởng Thần liền cảm thấy lưng mình phát sốt. Rõ ràng cậu ngày trước không hề ghét chuyện này, thậm chí còn có chút mong chờ. Nhưng bị ánh mắt đó của Tưởng Chính Bắc nhìn làm cho cậu có chút sợ hãi. Cậu luôn cảm thấy ngày đó mình sẽ bị hắn gây sức ép thật thảm.
Thở dài một hơi, Tưởng Thần buông bút vẽ trong tay. Rõ ràng trước đây đều là do ba ba nhẫn nhịn. Kết quả cuối cùng lại thành tai ương của mình.
Nhưng Tưởng Thần mỗi khi nghĩ đến mình và ba ba sẽ mau chóng hoà thành một. Trái tim cậu liền không ngừng đập mạnh.
Cuối tuần hai người đến siêu thị mua đồ chuẩn bị cho bữa tiệc nướng. Mỗi người cầm một bản danh sách những thứ cần mua. Tưởng Chính Bắc phụ trách việc đẩy xe, Tưởng Thần đi ở phía trước lấy đồ ăn. Đồ vật nào cậu không với tới, hắn liền vươn tay giúp cậu đi lấy. Nhìn hai người hoà hợp ở bên nhau trông vô cùng hạnh phúc.
“Con đang nghĩ gì vậy?”
“Dạ… bạn con nói bọn họ muốn ăn hẹ, cái này cũng có thể ăn được sao?”
Tưởng Chính Bắc tuỳ ý nói, “Nếu bạn con thích thi mua đi, con muốn ăn gì nữa không? Muốn mua thêm hải sản không?
Tưởng Thần lắc đầu, cậu chỉ vào một món khác, “Con muốn ăn mực ống.”
Tưởng Chính Bắc liền vươn tay cầm hai bao.
“Ba ba, ba muốn ăn gì?”
“Ba ăn con là đủ rồi.”
Vanh tai của Tưởng Thần nóng lên, “Nhưng mà ba ba cũng phải ăn cơm. Ba không thích đồ nướng, con nấu món khác cho ba được không? Hay ba ăn sủi cảo đi? Đến tối ăn thêm chút cháo cũng được…”
Tưởng Thần nói nửa ngày nhưng lại không thấy đối phương phản ứng gì. Cậu tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, thì phát hiện Tưởng Chính Bắc đang dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn cậu. Tưởng Thần sờ mặt mình, “Ba ba, sao ba lại nhìn con như vậy?”
“Trông tiểu Thần hiện giờ thật giống một cô vợ nhỏ.”
____________________
Ta đang chán đời ah’… haizz.. =.,=..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...