Thời điểm Tưởng Thần từ trong nhà của giáo sư Dương đi ra, cậu nhìn bầu trời âm u mù mịt liền cảm thấy không thoải mái mà nhíu mày. Tưởng Thần không thích mùa đông, dường như tất cả mọi chuyện không tốt cậu từng trải qua đều xảy ra vào mùa đông. Tưởng Thần theo bản năng mà sinh ra kháng cự với mùa này.
Hôm nay khi giáo sư Dương phân tích tranh vẽ lại ho khan. Ông đã lớn tuổi nên khó tránh khỏi bị bệnh tật đeo bám. Nhưng cảm giác ảm đạm bất lực này khiến cho Tưởng Thần cảm thấy áp lực. Nhìn sống lưng luôn thẳng của ông vì ho khan kịch liệt mà phải khom xuống. Tưởng Thần trong lòng liền nhớ đến người ông ở nông thôn của cậu. Sinh mệnh của một con người sao lại mỏng manh như vậy? Một lần ngã xuống thì không có cách nào đứng lên.
Tưởng Thần nắm thật chặt chiếc khăn quàng cổ, cậu ngẩng đầu nhìn thân ảnh của người đàn ông đang đứng cách đó không xa. Chiếc áo khoác màu đen của Tưởng Chính Bắc bị gió lạnh thổi bay lên, ngón tay của hắn đang kẹp điếu thuốc lá, ánh lửa tàn thuốc cùng làn khói nghi ngút dần bị dập tắt. Tưởng Chính Bắc thấy Tưởng Thần từ bên trong đi ra liền tắt điếu thuốc lá, hắn vẫy tay về phía cậu.
Tưởng Thần không chỉ một lần cảm thấy mình may mắn. Ba ba của cậu còn trẻ như vậy, còn mạnh khoẻ như thế. Rất nhiều người không thể tin rằng ba ba lại có một người con trai lớn như cậu.
Tưởng Thần hai ba bước chạy chầm chậm đến bên cạnh Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc nhận lấy giá vẽ từ tay cậu. Hắn thuận thế mở cửa xe đem người nọ đưa vào trong. Trên xe đã mở điều hoà, trong chớp mắt cả người Tưởng Thần đã tràn ngập hơi ấm.
“Ba ba, trong xe ấm áp như vậy sao ba còn đứng ở bên ngoài?”
Tưởng Chính Bắc mỉm cười, “Trời hôm nay tối đen, hiện giờ đèn đường cũng chưa sáng lên nên ba sợ con không thấy ba.”
Trong lòng Tưởng Thần thoáng chốc cảm thấy cảm động, nhưng cậu vẫn nói, “Lần sau ba ba đừng như vậy, con có thể nhận ra xe của ba ba.”
“Được rồi, ba nghe lời con.”
Nghe Tưởng Chính Bắc nói như vậy, khoé miệng của Tưởng Thần cong thành một nụ cười khó trông thấy. Dường như bắt đầu từ buổi tối hôm đó cậu càng ngày càng thích quản ba ba.
“Ah! Ba ba mua hoa sao?” Nhìn chỗ ngồi phía sau đặt một lẵng hoa màu trắng Tưởng Thần hơi kinh ngạc, ba ba mua hoa làm gì?
“Bây giờ chúng ta đến thăm ông nội.”
“Thân thể của ông nội thế nào ba ba? Không tốt lắm sao?”
Tưởng Chính Bắc trầm mặc một hồi, hắn xoay người lại sắc mặt có chút u tối mà nói với Tưởng Thần, “Tiểu Thần, ba có một chuyện muốn nói với con.”
“Ba làm sao vậy?” Tưởng Thần nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tưởng Chính Bắc, trong lòng cậu đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Bệnh của ông nội rất nghiêm trọng, không phải là viêm phổi bình thường.”
Tưởng Chính Bắc chỉ nói một nửa, hắn cũng không biết nên nói như thế nào. Đành phải để cho Tưởng Thần tự mình lý giải. Tưởng Thần chớp chớp hai mắt, cậu cúi đầu nhìn đồ vật trước mặt. Ngón tay cậu mất tự nhiên mà gảy lên chiếc ghế đệm. “Thật nghiêm trọng sao?”
“Phải.”
“Ba ba vì sao hiện giờ mới nói cho con biết?” Trước kia Tưởng Chính Bắc cũng chưa từng nói bệnh tình của ông nội cho cậu biết. Vì sao ba ba hôm nay lại đột nhiên nhắc đến? Ba ba lại còn mua hoa, hiển nhiên đã có chuyện xảy ra. “Ông nội hiện giờ không ổn sao?”
Tưởng Chính Bắc trầm mặc một lát mới hồi đáp cậu, “Ông muốn gặp con.”
“… con hiểu rồi.”
Có ngu ngốc đến đâu Tưởng Thần cũng biết sinh mệnh của ông nội cậu đã như ngọn đèn dầu trước gió. Tưởng Chính Bắc không muốn nói ra nhưng cậu cũng có thể hiểu được. Cho dù trước kia ba ba cùng Tưởng gia xảy ra mâu thuẫn, nhưng ông nội nói cho cùng vẫn là cha của ba ba. Tưởng Thần nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Đèn ne-ong đủ màu sắc làm cho cảnh đêm ở thành phố càng thêm rực rỡ. Dưới những hình ảnh nhộn nhịp này thế nhưng lại là sự tịch mịch sâu sắc.
Thân thể của Tưởng lão gia tử đã hoàn toàn bị căn bệnh ung thư phá huỷ. Tưởng Chính Đông đứng lên nhẹ nhàng mở cửa, hắn nhìn Tưởng Chính Bắc và Tưởng Thần nói, “Đến là được rồi, em vào nhìn cha đi, nhớ đừng cho cha nói nhiều quá. Bác sĩ nói thân thể cha hiện giờ rất đau”
Tưởng Chính Bắc nắm lấy tay Tưởng Thần gật đầu.
Gần hai tháng không gặp, thân thể của lão gia tử hoàn toàn không còn bằng trước kia. Lần trước khi hắn đến thăm ông, ông còn có thể ngồi dậy ăn được vài thứ. Hiện giờ ngay cả việc mở miệng cũng có chút khó khăn. Tư thế cả người ông có chút kỳ quái cúi về phía trước. Thân thể khoẻ mạnh ban đầu hiện giờ chỉ còn da bọc xương. Tưởng Thần đi tới nắm chặt lấy tay của lão gia tử, cậu ngồi xổm bên giường. “Ông nội.”
Tưởng lão gia tử vươn tay vuốt tóc của Tưởng Thần, “Con đã đến rồi.”
“Ông nội, ông đừng nói, bác hai nói thân thể của ông sẽ đau.”
Ánh mắt của lão gia tử đã sớm không còn tiêu cự, ông nhìn chằm chằm Tưởng Thần một hồi lâu sau đó thì thào lẩm bẩm. “Chính Bắc, cha biết con hận cha, hận cha bỏ rơi mẹ con. Hận cha từ nhỏ đã đối xử lạnh lùng với con. Cha quả thật không bằng con, nhìn con chăm sóc cho Tưởng Thần cha cảm thấy bản thân mình không phải là người cha tốt…”
Tưởng Thần sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tưởng lão gia tử lại nhìn nhầm cậu thành ba ba. Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc đang đứng ở đối diện giường. Sắc mặt của hắn vẫn âm lãnh như trước, nhưng đuôi lông mày luôn cao ngạo của hắn hiện giờ đã rủ xuống. Hai mắt Tưởng Chính Bắc nhìn chằm chằm lão nhân nằm trên giường. Tưởng Thần biết hắn đang đau khổ trong lòng, nhưng theo tính cách của ba ba, ba ba nhất định sẽ không biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài.
“Ba ba?”
Tưởng Chính Bắc đưa tay ngăn cậu lại, hắn đem ngón trỏ đặt ở trên môi làm động tác im lặng, Tưởng Thần lại chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tưởng lão gia tử vẫn còn lẩm bẩm, “… Khi con đi học cha không cho con đánh nhau, cũng không cho phép con chơi với những đứa bạn không đứng đắn. Mẹ của con quen biết với những người không rõ ràng.. cha không muốn con lại phạm phải vết xe đổ của bà ấy…”
Ký ức của lão gia tử giống như có chút hỗn loạn. Trong chốc lát ông nhắc đến Tưởng Thần, trong chốc lát lại nói về chuyện khi Tưởng Chính Bắc còn nhỏ. Bởi vì Tưởng Chính Đông trước đó đã tiến vào nói không nên để lão gia tử nói nhiều. Tưởng Chính Bắc thấy cha mình vẫn tiếp tục lẩm bẩm liền ghé vào lỗ tai ông nói, “Cha, cha đừng nói nữa, con không hận cha.”
“…”
“Cha, con cảm ơn cha.” Cho dù là Tưởng Thần hay là Tưởng Thị, Tưởng lão gia tử đều đã hao hết tâm huyết cho hắn vượt xa cả Tưởng Chính Đông. Đối mặt với một người cha như vậy, Tưởng Chính Bắc căn bản không có lý do gì để hận ông.
Tưởng lão gia tử lờ mờ mở to hai mắt nhìn Tưởng Chính Bắc. Ông cả đời này bướng bỉnh cố chấp, đem toàn bộ tinh lực của mình ném vào sự nghiệp. Ông là một người lãnh đạo tốt nhưng chưa chắc lại là một người cha tốt, là một người chồng tốt. Tưởng lão gia tử nắm lấy tay Tưởng Chính Bắc gật đầu nói, “Được.. được…”
Rạng sáng hơn hai giờ, Tưởng lão gia tử ly khai trần thế. Tưởng Thần đang ngủ mơ thì bị tiếng gào khóc đánh thức. Tưởng Chính Bắc đưa lưng về phía cậu ngồi ở đầu giường. Hắn cảm giác được Tưởng Thần tỉnh dậy liền quay đầu nhìn cậu. Biểu tình trên khuôn mặt hắn vẫn như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng Tưởng Thần vẫn cẩn thận phát hiện được khoé mắt hắn đã dần ảm đạm. “Ba ba?! Ông nội…”
Tưởng Chính Bắc đắp chăn lại cho cậu, “Ba biết.”
“Ba.. không đi nhìn ông nội lần cuối sao…”
Tưởng Chính Bắc ngẩng đầu nhìn con hắn, “Không nhìn, ba không muốn nhớ kỹ vẻ mặt khi chết của ông ấy.”
Lời nói này làm cho trái tim của Tưởng Thần đau nhói. Cậu vươn tay nắm lấy mu bàn tay của Tưởng Chính Bắc. Lại bị bàn tay lạnh như băng của đối phương kích thích, “Ba ba, sao tay của ba lại lạnh như vậy chứ? Ba vừa rồi không có ở trong phòng sao?”
“Ba mới vừa đi ra ngoài một lát.”
“Ba ba, con thật lo cho ba.” Đôi lông mày thanh tú của Tưởng Thần khẽ cau lại, Tưởng Chính Bắc cười nhạt dùng đầu ngón tay mình gãi gãi mũi cậu, “Con lo lắng vớ vẩn gì ah’, ba không sao hết.”
“Ba ba.” Tưởng Thần ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, vùi đầu vào hõm vai của hắn. Cậu biết mình lúc này không nên khóc, nhưng cậu lại cảm thấy trong lòng mình thật đau đớn. Cậu căm hận tử vong.. không chỉ một lần..
“Được rồi, lớn rồi còn khóc nhè, nếu bị người khác thấy họ sẽ cười con đó.” Vuốt cái mũi của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc nói đùa.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chờ đến bình minh.”
Bệnh của lão gia tử kéo đến nhanh như núi sập. Bác sĩ đã nhiều lần thông báo bệnh tình của ông rất nguy kịch để mọi người trong nhà chuẩn bị hậu sự. Vì thế những đồ vật cần thiết trong đám tang bà Tưởng đã đặt mua từ trước. Sáng sớm ngày hôm sau là đám tang của Tưởng lão gia tử. Tưởng lão gia tử, người đã từng oai phong lẫm liệt trong giới thương nghiệp vì bệnh mà ly khai trần thế. Tin tức này chiếm không ít giấy mực của báo chí. Những người dân trong thành phố đều xem tin tức này. Một người như vậy qua đời kỳ thật đối với bọn họ mà nói không có bất luận ý nghĩa gì.
Ngày chôn cất lão gia tử thật ảm đạm, gió thổi lạnh đến thấu xương. Tưởng Thần và Tưởng Chính Bắc đều mặt một bộ tây trang màu đen. Đứng ở phía trước chính là Tưởng Chính Đông, sắc mặt của hắn đầy bi thương. Công tác mấy ngày hôm nay đã vượt xa trọng trách hắn phải gánh vác. Nhưng hiện tại hắn vẫn như cũ, đứng thẳng lưng ở phía trước mà đọc diễn văn. Là một nhà lãnh đạo doanh nghiệp cũng là một người đứng đầu trong gia đình, hắn đã làm vô cùng hoàn hảo.
Những trình tự liên tiếp được diễn ra, hiện giờ trời đã gần tối. Trên đường trở về Âu Tề tiến đến gần nói với Tưởng Chính Bắc, “Thư Lãng nói trời ở bên kia đột nhiên đổ tuyết lớn, có thể cậu ấy sẽ đến trễ.”
Tưởng Chính Bắc không yên lòng gật đầu.
“Anh hai của cậu xem ra rất không đơn giản. Trước kia luôn cảm thấy hắn là một người nho nhã, hiện giờ đã có chút cảm giác của bá chủ rồi.” Âu Tề thấy Tưởng Chính Bắc không có tinh thần, nên y cũng không tiếp tục nói gì thêm.
Ngược lại Tưởng Thần đi bên cạnh đột nhiên nói, “Ba ba, con không biết con đã để ô ở đâu rồi.
“Ô?”
“Dạ, ba ba chờ con một chút, con đi tìm ô.”
Tưởng Thần vừa nói vừa chạy trở về, Tưởng Chính Bắc đành phải đứng lại đó chờ cậu.
Bởi vì thời tiết âm trầm, Tưởng Thần sợ tuyết sẽ rơi nên sáng sớm cậu đã cố ý mang ô theo. Nhưng không nghĩ tới lúc rời khỏi đây lại quên mang theo. Khi Tưởng Thần chạy trở về, xung quanh ngôi mộ đã không còn nhiều người. Tưởng Thần rất nhanh đã tìm thấy ô, trước khi rời đi cậu khom người cúi chào trước bia mộ của Tưởng lão gia tử. Sau đó cậu vội vàng xoay người rời đi. Bầu trời hiện giờ đã gần tối, không khí quỷ dị như vậy làm cho cậu có chút sợ hãi.
Tưởng Thần không nghĩ tới mình vừa đứng lên chạy một hồi lại đụng phải người đi bên cạnh. Đối phương thân thể mềm mại bị cậu đụng phải cũng không phát ra tiếng kêu. Tưởng Thần nói xin lỗi, cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Là một người phụ nữ mặc đồ đen, trên tay cô cũng cầm một cây dù. Nhưng trong khoảng khắc khi đối phương ngẩng đầu lên, Tưởng Thần gần như sững sờ đứng im tại chỗ, khuôn mặt này… rất quen thuộc..
“Thật.. thật xin lỗi, cháu không phải cố ý.”
Người phụ nữ kia nhẹ nhàng nở nụ cười gật đầu về phía Tưởng Thần, “Không sao, cũng do cô không cẩn thận.”
“Cô.. cô là…”
“Cô là Lâm Tĩnh.” Người phụ nữ cười thật tao nhã, thanh âm mềm mại không nhanh không chậm nói. Cái nhìn của người phụ nữ này cực kì giống cậu.
“…” Tưởng Thần mở miệng nhưng không biết nên gọi người này là gì. Bà ấy nhận ra mình sao? Bà ấy liệu có biết mình là ai hay không?
Người phụ nữ nở nụ cười, ánh mắt ra hiệu cho Tưởng Thần nhìn về phía sau, “Ba của con hình như đang chờ con.”
“Ah! Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
“Nhưng mà…” Trước khi đi Tưởng Thần vẫn cố lấy dũng khí nói rằng, “Con là Tưởng Thần.”
Người phụ nữ cười nói, “Cô biết.”
Tưởng Thần triệt để ngây ngẩn cả người. Bà ấy biết mình là Tưởng Thần? Bà ấy biết mình là con của bà ấy? Vậy vì sao bà ấy không nhận mình là con?
Tưởng Chính Bắc đi tới ôm lấy thắt lưng của Tưởng Thần, hắn gật đầu với Lâm Tĩnh, “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Biểu tình trên mặt của Lâm Tĩnh rất tự nhiên, câu nói của cô giống như một người vừa đi xa trở về chào hàng xóm của mình.
“Cô tới đây là để…?”
“Đến cúng bái ông Tưởng, dù sao ông ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu, “Nếu như vậy lần sau có thời gian chúng ta gặp lại. Tôi và tiểu Thần hôm nay có chút việc.”
“Cũng tốt, anh có cần tôi đưa số điện thoại di dộng không?”
Tưởng Chính Bắc nở nụ cười, “Cô đã không còn giống như trước kia.”
“Anh cũng đã thay đổi.” Lâm Tĩnh quét mắt nhìn thái độ thân mật của Tưởng Chính Bắc và Tưởng Thần. Quả nhiên giống như lời nói của Tưởng lão gia tử. Tưởng Chính Bắc rất thích Tưởng Thần, như vậy cũng khiến cho cô an tâm, “Không nói nữa, hai người hẳn là có việc bận.”
“Ừ.”
Tưởng Chính Bắc cũng không muốn ở lại nơi này thêm. Nhìn vẻ mặt của Tưởng Thần hắn đã hoàn toàn đoán ra được cậu biết đối phương là ai. Hắn nên sớm nghĩ tới lão gia tử qua đời Lâm Tĩnh nhất định sẽ xuất hiện. Ngay trong lúc hắn còn chưa kịp chuẩn bị bất luận điều gì thì Tưởng Thần và Lâm Tĩnh lại gặp nhau. Chuyện kế tiếp phát triển như thế nào Tưởng Chính Bắc cũng không dám xác định.
Ngồi trong xe, hai người đều có tâm sự. Cuối cùng vẫn là Tưởng Thần nhịn không được hỏi trước. “Ba ba, đó là.. mẹ con sao?”
Tưởng Chính Bắc nhíu mày, hắn nắm chặt vô-lăng một chút rồi ngay lập tức buông lỏng ra, “Giật mình lắm sao?”
Kỳ thật Tưởng Thần cũng không quá giật mình, lúc trước ông nội đã nói cho cậu biết mẹ cậu đã về nước. Là do cậu vẫn luôn không muốn xem địa chỉ ở phía sau tấm ảnh kia. “Ba ba cũng biết chuyện mẹ trở về sao?”
“Biết một chút.”
“Vậy ba và mẹ vẫn luôn liên lạc với nhau sao?”
Tưởng Chính Bắc quay đầu liếc mắt nhìn Tưởng thần. Hắn phát hiện ánh sáng mập mờ trong đôi mắt cậu. Tưởng Chính Bắc không biết Tưởng Thần đang suy nghĩ gì trong đầu. Vì đề phòng cậu hiểu lầm, hắn liền lắc đầu nói, “Không có, ba gần đây cũng mới biết thôi.”
Nghe Tưởng Chính Bắc nói như vậy, trong lòng của Tưởng Thần vẫn rối bời như trước. Cậu không phải không thích mẹ mình, mà ngược lại có đôi khi cậu cũng sẽ tưởng tượng mẹ cậu đang ở bên cạnh cậu. Thế nhưng về phương diện khác.. sau khi dần dần nhận ra tình cảm của mình, cậu biết.. cậu yêu ba ba cậu. Cho nên cậu không muốn bất kỳ kẻ nào cướp đi người ba ba thuộc về cậu. Nếu cậu bị bắt buộc phải lựa chọn giữa mẹ và ba ba, cậu hiển nhiên sẽ chọn ba ba.
Bởi vì không có bất kỳ người nào có thể quan trọng hơn người đàn ông này.
_______________________________
Mấy chương sau càng ngày càng dài, tại sao ah ah ah!! *ngẩng đầu nhìn trời*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...