Hổ Phụ

Tưởng Chính Bắc muốn buông tay Tưởng Thần ra, nhưng người nằm trên giường lại theo phản xạ mà nắm chặt lấy tay hắn. Tưởng Chính Bắc tâm tình có chút phức tạp, hắn ôm Tưởng Thần vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại hống cậu ngủ. Tưởng Thần trong lúc ngủ vẫn luôn nắm chặt tay Tưởng Chính Bắc không cho hắn rời đi. Tưởng Chính Bắc biết Tưởng Thần không phải không có cảm giác với hắn, hoặc có thể nói Tưởng Thần có tình cảm với hắn. Nhưng cậu vẫn chưa biết tình cảm đó là gì. Cậu vẫn chưa hiểu về tình yêu, cũng không biết phân biệt giữa ái tình và thân tình.

Nếu như là trước kia, Tưởng Chính Bắc nhất định sẽ cao hứng vì phát hiện này của mình. Nhưng khi nhìn thấy Tưởng Thần rơi lệ, trái tim hắn liền mềm nhũn, hắn thực sự yêu Tưởng Thần, yêu đến nỗi không thể kềm chế được bản thân mình. Nhưng Tưởng Chính Bắc không muốn cậu như vậy, hắn hy vọng cậu nhận thức tình cảm này trong vui vẻ hạnh phúc. Đối với hắn mà nói, tình yêu phải là sự lãng mạn chứ không phải là sợ hãi rơi lệ.

Tưởng Chính Bắc hít một hơi, hắn cúi người nằm bên cạnh Tưởng Thần đang ngủ say. Rõ ràng là một vật nhỏ yếu ớt, thế nhưng cậu lại có thể gắt gao nắm chặt lấy hắn.

*

Trong phòng làm việc, Tưởng Chính Bắc mở ra email vừa nhận. Trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn làm cho hắn lần nữa cảm thấy đau đầu.

“Lâm Tĩnh ngày hôm qua đến bệnh viện thăm ông Tưởng.”

Từ sau khi điều tra được Lâm Tĩnh trở về thành phố A, Tưởng Chính Bắc vẫn luôn phái người dò la hành tung của cô. Hắn sợ Lâm Tĩnh nhất thời cao hứng mà chạy đến trường học của Tưởng Thần gặp cậu. Nhưng không ngờ Lâm Tĩnh lại đến thăm cha hắn đầu tiên. Lão gia tử đã sớm biết chuyện Lâm Tĩnh trở về nước. Trước đó ông còn tâm tâm niệm niệm muốn hắn tìm Lâm Tĩnh trở về. Thậm chí còn nói cho Tưởng Thần địa chỉ của Lâm Tĩnh. Hiện giờ hai người lại gặp nhau, không biết cha hắn sẽ giở trò quỷ gì ở phía sau.

Đem email xoá khỏi hộp thư, Tưởng Chính Bắc dựa người lên ghế. Chuyện Lâm Tĩnh trở về đã làm cho hắn có chút nóng nảy. Nếu không chuyện tối ngày hôm qua cũng sẽ không xảy ra. Lỡ như hiện giờ lại có chuyện gì đó liên quan đến Lâm Tĩnh.. hai mắt của Tưởng Chính Bắc tối lại.

*

“Ahhh! Rốt cuộc cũng đã thi xong! Kiểm tra bất ngờ thật đúng là không có nhân tính mà!” Thanh âm được giải thoát trong phòng học liên tiếp được phát ra. Tưởng Thần nằm trên bàn ngơ ngác nhìn bảng đen. Trong đầu cậu vẫn còn nhớ đến chuyện tối qua, cùng khuôn mặt anh tuấn của ba ba khi cậu tỉnh dậy vào sáng sớm. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tưởng Chính Bắc, cậu đã biết ba ba mình rất đẹp trai. Trước kia cậu sẽ không cảm thấy e dè khi nói ra lời khen ngợi này. Nhưng hiện giờ không hiểu sao cậu lại không thể mở lời, trong lòng cậu cảm thấy có chút thẹn thùng.

Người bạn ngồi cùng bàn nhíu mày nhìn vẻ mặt biến hoá không ngừng của Tưởng Thần. Hắn đang nghĩ tới chuyện đối phương ngày hôm qua đồng ý cùng hắn đi chơi bóng, thì đột nhiên bị một đám nữ sinh vây xung quanh đánh gãy.

“Tưởng Thần, Kha Thiên, tối nay hai người có làm gì không? Hôm nay là sinh nhật của tiểu Vũ, cô ấy muốn mời mọi người cùng đi chơi.”

“Chúng tôi… tôi..” Tưởng Thần mở miệng nói. Cậu nghĩ đến chuyện nếu mình hiện giờ trở về nhà ở cùng với ba ba thì nhất định sẽ lại cảm thấy xấu hổ. Không bằng cùng mọi người đi ra ngoài chơi. Hơn nữa cậu cũng đã lâu không cùng bọn họ ra ngoài.

“Đi đi mà, hai người các cậu không bao giờ chịu tham gia hoạt động của lớp, coi chừng bị cô lập đó.”

“Ah? Thật sao?” Cho là mình bị mọi người cô lập, Tưởng Thần cảm thấy chấn kinh một chút.

Nữ sinh vỗ vai bạn mình, cô cười nói với Tưởng Thần, “Đừng nghe cậu ấy nói bậy, cậu là nhân vật vừa tài giỏi vừa đẹp trai trong lớp chúng ta thì làm sao có thể bị cô lập chứ. Nữ sinh trong lớp ai mà không mong ước ngồi cùng bàn với cậu ah’.”

Nữ sinh trưởng thành sớm hơn nam sinh, huống hồ Tưởng Thần lại trưởng thành chậm hơn những nam sinh khác. Hiển nhiên cậu không hề biết diện mạo cùng khí chất của mình giống như chim hạc đứng giữa bầy gà. Tưởng Chính Bắc giúp Tưởng Thần thoát khỏi sự tự ti, nhưng hắn lại không nói cho cậu biết, cậu và những thiếu niên khác có gì bất đồng. Trong đầu Tưởng Thần chỉ nghĩ, cậu chỉ cần giống với mọi người là được rồi.

“Quyết định như vậy đi, đây là địa chỉ, các cậu lát nữa đến nha.”


“Vậy.. Kha Thiên?” Tưởng Thần nhìn sắc mặt không tốt của Kha Thiên có chút khó xử.

Nữ sinh quét mắt liếc nhìn Kha Thiên, ánh mắt cô rõ ràng hàm chứa ý tứ. “Chỉ cần cậu đi thì cậu ta khẳng định cũng sẽ đi thôi.”

Vì thế Tưởng Thần vội vàng gửi tin nhắn cho Tưởng Chính Bắc, hôm nay con sẽ về nhà trễ, con bị bạn học kéo đến phòng hát karaoke gần trường.

Cởi bỏ đồng phục, cả đám chạy đi giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương. Tưởng Thần ngồi trước mặt Kha Thiên, “Cậu cảm thấy không được tự nhiên ah’?”

Kha Thiên quét mắt nhìn cậu, thanh âm lãnh đạm nói, “Cậu mới là người không được tự nhiên hơn tôi đó.”

Tưởng Thần cong khoé môi nở nụ cười, “Tuy là hiện giờ có chút không được tự nhiên. Nhưng mà tôi rất muốn đi chơi cùng mọi người.”

Kha Thiên cổ quái nhìn Tưởng Thần. Tính tình trời sinh của Kha Thiên rất lãnh đạm, hắn rất thông minh cho nên khá khinh thường những người bạn học ở xung quanh. Hắn gần như cũng không thích kết bạn. Nhưng cho đến cấp hai, khi Tưởng Thần vừa chuyển đến Nhất Trung, cậu đã ngồi cùng bàn với hắn. Khi đó Tưởng Thần giống như vương tử mỗi ngày đều được xe hơi cao cấp đưa đón. Vì thế ngay từ đầu cậu dường như đã là câu chuyện cho các nữ sinh bàn tán sau giờ tan học. Cộng thêm việc Tưởng Thần không thường nói chuyện, nên Kha Thiên đã theo bản năng của mình nghĩ Tưởng Thần là một tiểu thiếu gia quá được bảo vệ.

Nhưng trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy tranh vẽ của Tưởng Thần, tài năng đó của cậu làm cho hắn cảm thấy ấn tượng. Kha Thiên rất ít khi khâm phục người khác, và Tưởng Thần lại là một trong số đó. Thế nhưng điều này cũng không khơi gợi sự tò mò của Kha Thiên đối với Tưởng Thần.

Thứ xúc tác thực sự chính là một lần bọn họ đến ngoại ô vẽ cảnh vật. Tưởng Thần đã không chút do dự mà đem áo khoác đắt tiền của mình cho một người bạn học cả người dính đầy nước bùn mượn. Khi đó biểu tình của Tưởng Thần rất cẩn thận, giống như cậu sợ đối phương sẽ từ chối. Hắn vẫn luôn cho rằng Tưởng Thần không có bạn bè là bởi vì liên quan đến thân thế của cậu. Một tiểu thiếu gia ra vào đều có xe hơi đưa đón. Nhưng chuyện lần đó làm cho Kha Thiên nhìn ra được Tưởng Thần thật sự rất muốn có bạn bè.

Không rõ vì cái gì Kha Thiên lại nguyện ý đi thoã mãn chút huyễn tưởng về tình bạn của Tưởng Thần. Hắn nguyện ý làm bạn với cậu, cho nên khi đó hắn đã đem chiếc áo khoác còn dư lại của mình cho Tưởng Thần mượn. Khi đó hắn thậm chí còn chủ động đi tới gần một người xa lạ. Hết thảy những chuyện này đối với Kha Thiên mà nói là hoàn toàn khác biệt. Mặc dù Tưởng Thần không hề hiểu điều đó.

Hai người ở chung thật nhẹ nhàng, Tưởng Thần cũng không có yêu cầu gì với bạn bè. Cậu hầu như đều đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn. Nhưng có đôi khi Kha Thiên bảo cậu sau giờ tan học ở lại trường cùng hắn chơi bóng, nhưng Tưởng Thần đều từ chối hắn. Sau đó hắn thường nghe cậu đề cập đến hai chữ “ba ba”.

Kha Thiên không chỉ một lần gặp qua ba ba của Tưởng Thần. Người đàn ông đó đích thực khí vũ hiên ngang, đối xử với Tưởng Thần cũng vô cùng tốt. Nhưng Kha Thiên không thích người đàn ông đó. Quan điểm của gia đình hắn chính là muốn giáo dục con mình học cách sống tự lập. Còn cha của Tưởng Thần lại hoàn toàn tương phản, hắn khiến cho Tưởng Thần quyến luyến hắn, sùng bái hắn. Rời khỏi hắn sẽ không có cách nào sống được.

Ba năm vốn có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng lại không thể thay đổi hình thức ở chung của Tưởng Thần và ba ba của cậu ta. Thậm chí hai người bọn họ lại càng ngày càng thân mật hơn. Kha Thiên nhìn người đàn ông cúi đầu hôn Tưởng Thần. Ánh mắt của người nọ không hề có tình cảm đơn thuần của một người cha dành cho con mình. Nhớ đến đây Kha Thiên cảm thấy có chút mờ mịt.

“Tưởng Thần, mau tới đây cùng mọi người hát một bài đi.” Tiểu Vũ đột nhiên đem mirco đưa cho Tưởng Thần. Tưởng Thần có chút thẹn thùng, cậu không biết nhiều ca khúc. Phần lớn cậu thường nghe nhạc trong máy tính của Tưởng Chính Bắc. Có một lời nhạc [ Em là giấc mộng đẹp nhất trong trái tim anh. Ai cũng không thể làm cho em đau khổ. Anh muốn mang niềm vui, mang hết tất cả mọi thứ cho em. Anh muốn được làm ngọn gió dịu dàng nhất của em. Muốn được ôm em trong vòng tay mỗi khi em khóc, sẵn sàng là người cười cùng em khi em hạnh phúc.] cậu thật sự rất thích cho nên nhớ rất kỹ.

“Tôi muốn hát bài Luyến Tiếc.”

Bạn học chung của cậu rất nhanh đã chỉnh được bài hát. Khúc nhạc dạo đầu rất nhẹ nhàng, đây là một bản tình ca dịu dàng. Tưởng Thần có một giọng nói trong trẻo, thanh âm của thiếu niên mang theo sự ấm áp làm rung động người nghe. Khiến cho phòng karaoke náo nhiệt điên cuồng ban đầu trở nên yên tĩnh như đêm khuya.

Tiểu Vũ đưa cho Kha Thiên một ly nước trái cây, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, “Cậu ấy thật đặc biệt, đáng tiếc lại không thuộc về chúng ta.”

Kha thiên liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình.


“Cậu trừng tôi cũng vô ích thôi. Nếu thích người ta thì cậu theo đuổi đi.” Tiểu Vũ uống một hơi nước trái cây, cô ngắm nhìn Tưởng Thần dưới ánh đèn màu rực rỡ. “Thật không biết cậu ấy đã từng yêu ai chưa. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy vì chuyện gì mà cuống cuồng cả.”

Ánh mắt của Kha Thiên vì những lời này của tiểu Vũ mà càng thêm âm trầm.

Sau khi Tưởng Thần hát xong ca khúc, cậu đem mirco đưa cho bạn học của mình. Trở về chỗ ngồi, cậu nhấn nút màn hình điện thoại liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tưởng Chính Bắc hơn nửa tiếng trước. Tưởng Thần không dám chần chờ, cậu ra ngoài tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại cho hắn. Tuy rằng trước đó Tưởng Thần đã gửi tin nhắn cho Tưởng Chính Bắc, nhưng không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy có chút chột dạ.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói của Tưởng Chính Bắc xuyên qua điện thoại có chút lạnh như băng. “Con ở đâu?”

“Ba ba, con đang cùng bạn học chúc mừng sinh nhật.”

“Ba hỏi con hiện giờ đang ở nơi nào?”

“Con…” Tưởng Thần nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Tưởng Chính Bắc. Cậu luống cuống ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, “Nơi này con cũng không biết…”

“Con đi hát karaoke?”

Tưởng Thần gật đầu, “Chúng con đang ở trong một quán karaoke gần trường học. Hôm nay là sinh nhật của tiểu Vũ nên cả lớp đến chúc mừng.”

“Con nhìn đồng hồ xem hiện tại là mấy giờ rồi.”

Tưởng Thần sửng sốt một chút nhìn lại đồng hồ trên điện thoại mình, đã gần mười giờ tối.

“Nhưng mà bạn học của con vẫn chưa về… Ba ba con muốn chờ sau khi bữa tiệc kết thúc để cùng mọi người về nhà…”

“Vì sao?”

“Bởi vì.. tất cả mọi người vẫn chưa đi…” Trong lòng Tưởng Thần biết mình không phải vì nguyên nhân này. Cậu đang trốn tránh ý nghĩ điên cuồng sâu bên trong nội tâm mình. Có lẽ gần đây cậu đã quá thân cận với ba ba, chỉ cần cách xa ba ba vài ngày. Cái cảm giác bối rối tê dại này nhất định sẽ biến mất. Cậu và ba ba sẽ có thể khôi phục lại trạng thái trước kia.

“Con nhớ mở di động, lát nữa ba sẽ đến đón con.”

“Không cần đâu ba ba, con tự mình về nhà.”

Cách điện thoại Tưởng Thần không thể nhìn thấy hàng lông mày đang cau chặt cùng bàn tay nắm lại thành quyền của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Thần hiện giờ đang trốn tránh mình?! Nhận thức được điều này khiến cho Tưởng Chính Bắc thiếu chút nữa ném di động trong tay mình. Không được! Không thể như thế, hắn phải bình tĩnh! Tưởng Chính Bắc hít sâu một hơn. Hắn phân tích tình huống hiện giờ. Tối hôm qua khi vừa mới bắt đầu mọi chuyện vẫn hoàn hảo. Sau đó đến lượt hắn mát-xa cho Tưởng Thần, bởi vì cố ý kích thích điểm mẫn cảm của Tưởng Thần, cho nên thân thể cậu khẳng định đã sinh ra phản ứng xa lạ với hắn. Hay là do Tưởng Thần cảm thấy bản thân cậu đã sinh ra phản ứng không nên có với cha ruột mình mà cảm thấy sợ hãi?


Nhưng đến cuối cùng hắn định rời đi thì Tưởng Thần liền sợ hãi kéo hắn lại. Cho nên con hắn hiện giờ chỉ là muốn yên tĩnh suy nghĩ?

“Vậy được, con trở về nhớ cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn ba ba.”

Dừng một chút, thời điểm Tưởng Thần chuẩn bị cúp điện thoại Tưởng Chính Bắc đột nhiên nói, “Tiểu Thần, ba biết con đã trưởng thành nên muốn có một thế giới riêng. Muốn làm quen bạn bè đồng trang lứa, cùng bọn họ đi chơi. Những điều này không sai, ba chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của con thôi. Thật xin lỗi, ba vừa nãy nói chuyện có chút tức giận.”

Tưởng Thần nghe Tưởng Chính Bắc giải thích với mình. Trong lòng cậu ngay lập tức sinh ra cảm giác có lỗi. “Thật xin lỗi ba ba, là do con ham chơi.”

“Con không có lỗi, bạn con đang chờ con đó, mau vào với bọn họ đi.”

Lúc cả hai sắp cúp điện thoại, đột nhiên Tưởng Thần nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô truyền đến từ bên kia đầu dây. Cậu khẩn trương hỏi, “Ba ba! Ba hiện giờ ở đâu vậy?! Ba đang ở bên ngoài sao?”

Tưởng Chính Bắc trầm mặc một lúc mới dùng thanh âm nghe có vẻ thoải mái nói với cậu. “Ba vừa rồi chạy xe ra ngoài tìm con, không sao đâu, ba biết con an toàn là được rồi. Ba hiện giờ đang chuẩn bị về nhà.”

“Ba ba..”

“Sao vậy?”

“Con đang ở quán karaoke gần cổng sau trường học, ba đến ngã tư đường quẹo trái.”

Sau khi cúp điện thoại, khoé môi của Tưởng Chính Bắc cong lên nở thành một nụ cười khoái trá. Xem ra thỉnh thoảng làm như mình yếu thế mới là con đường tắt thông minh. Tưởng Chính Bắc xoay tròn vô-lăng chuyển hướng, hắn lái đến nơi có mục tiêu của mình.

Lúc Tưởng Thần trở lại phòng karaoke, Kha Thiên đang hát một ca khúc. Giọng hát mang theo chút trầm thấp khàn khàn của hắn không giống như Tưởng Thần. Thanh âm đó bị tiểu Vũ ví như sự quyến rũ của ma quỹ đến từ địa ngục. Kha Thiên hát xong ca khúc liền lập tức trở về vị trí ngồi của mình, dáng vẻ của hắn như người đi ngàn dặm. Tiểu Vũ đi tới hỏi Tưởng Thần, “Vừa rồi cậu đi gọi điện thoại cho ai mà lâu vậy?”

“Là ba ba của tôi.”

Vẻ mặt của Kha Thiên như đã đoán trước được.

“Thật xin lỗi tiểu Vũ, ba ba của tôi đã đến đón tôi rồi, tôi phải về nhà đây.”

“Như vậy ah’…” Tiểu Vũ nhìn Kha Thiên ngồi một bên ôm cánh tay không nói lời nào liền đẩy hắn một cái, “Nếu như vậy để Kha Thiên đưa cậu ra ngoài đi, dù sao cậu ấy ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm.”

“Không cần phiền như vậy đâu, tiểu Vũ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Tưởng Thần đem món quà đưa cho tiểu Vũ, sau đó cậu xách balô đeo lên lưng rời đi. Kha Thiên vẫn bất động ngồi trên ghế sô-pha như trước. Tiểu Vũ nhìn hắn như thế liền nhịn không được nói, “Cậu làm sao vậy? Cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm bắt.”

“Cơ hội tốt?” Kha Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Sao lại không tốt chứ? Cậu ở trước mặt cha của Tưởng Thần biểu hiện tốt một chút. Về sau nói không chừng cậu còn có thể đăng đường nhập thất, đó không phải cơ hội tốt sao?”


Có lẽ đối với một gia đình bình thường mà nói đây đúng là một cơ hội tốt. Nhưng đối với cha của Tưởng Thần thì.. Kha Thiên không muốn nói thêm.

Khi Tưởng Thần đi ra ngoài Tưởng Chính Bắc đã đậu xe trước cửa quán karaoke. Một nhóm học sinh trung học vốn đã khiến cho người khác chú ý. Cho nên khi người quản lý nghe Tưởng Chính Bắc nói đến đón con trai, ông cũng không để ý thêm. Chờ đến khi đối phương thấy Tưởng Thần đeo balô đi ra liền cười nói. “Cậu bạn nhỏ, cha của cậu đến đón cậu sao?”

“Vâng.”

“Những học sinh trung học luôn khiến cho gia trưởng mình lo lắng ah’. Nhìn cha cậu tan tầm muộn như vậy mà còn đến đón cậu, thật vất vả ah’.”

Tưởng Thần cúi đầu không đáp lại đối phương, vất vả sao? Hai ngày trước mình còn nói vì không để cho ba ba vất vả mà muốn san sẻ việc nhà với ba ba. Thế mà hiện giờ mình lại hại ba ba đứng trước gió lạnh chờ đón mình về nhà. Tách ra sẽ tốt gì chứ, mình làm như vậy quả là ngây thơ. Rõ ràng người khiến cho ba ba vất vả nhất lại là mình.

“Tiểu Thần.” Thấy Tưởng Thần một mình đi ra, Tưởng Chính Bắc liền mỉm cười đi đến chỉnh lại quần áo cho cậu, “Lạnh không?”

Tưởng Thần lắc đầu, cậu ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc.

“Làm sao vậy? Có phải vì ba đến đón con về nhà nên khiến cho con mất hứng? Nếu con muốn ở lại chơi với mọi người thì ba đợi con ở bên ngoài.”

Tưởng Chính Bắc xoay người như muốn đi, Tưởng Thần từ phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn. Hai người nhất thời đứng im tại chỗ. Giọng nói rầu rĩ của Tưởng Thần từ phía sau truyền đến, “Ba ba, con chỉ muốn ba ba.”

“Tiểu ngốc nghếch.”

Tưởng Chính Bắc cởi áo khoác của mình khoác lên người thiếu niên ở phía sau lưng. Hắn vươn tay nâng cằm Tưởng Thần, cúi đầu hôn lên môi cậu. Ấm áp mềm mại, đúng là hương vị mà Tưởng Chính Bắc khát vọng từ lâu.

“A.. ô… ba ba?” Hô hấp của Tưởng Thần lần nữa bị đoạt đi sạch sẽ. Cũng giống như lần trước cậu không thể phân rõ cảm xúc này là gì. Là thích hay là yêu? Tưởng Thần không dám xác định.

“Tiểu Thần, ba yêu con.”

Trái tim của Tưởng Thần đột nhiên hẫng mất một nhịp, rồi lại càng đập nhanh hơn, tựa như từng hồi trống đánh vào trái tim cậu. Thật muốn hỏi.. thật muốn biết.. ba ba nói yêu mình là tình yêu nào…

“Ba ba, con cũng yêu ba ba.”

Tưởng Thần không rõ yêu của cậu có ngang bằng với yêu của Tưởng Chính Bắc hay không. Nhưng Tưởng Thần biết mình yêu Tưởng Chính Bắc. Cho dù là tình yêu nào cũng đáng giá cho cậu nói với Tưởng Chính Bắc những lời này.

Nghe câu nói của con mình như một lời thông báo, Tưởng Chính Bắc vui vẻ nhéo mũi Tưởng Thần, đem cả người cậu ôm vào trong lòng đưa lên xe.

Mà Kha Thiên bởi vì lo lắng cho Tưởng Thần cố ý ra ngoài xem thử hiện giờ đang đứng sững sờ tại chỗ.

________________________________

Bác Tưởng Chính Bắc gian manh quá =.,=, Thần Thần ơi em bị cáo già dụ rồi =)). Hôm nay là sinh nhật ta, cho nên ta nghỉ phép đây!! Chủ nhật bù lại cho mọi người sau *hôn gió*

Đây là ca khúc mà Tưởng Thần hát, ai thích thì nghe thử :”> là nhạc phim~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui