Hồ Phu Như Ngọc


Nhiệt độ lạnh như băng, không khí ngưng kết, phía sau vành tai, tiếng động như có như không, khiến cho toàn bộ cơ thể của tôi căng chặt lên.

Một bộ xương tay lạnh lẽo, từ cổ chậm rãi đi xuống, có chút lạnh lẽo, chạm thẳng tới thắt lưng, tôi muốn giãy giụa, nhưng toàn thân dường như bị trúng thuật định thân(*), không nhúc nhích được.

(*) Thuật làm cho người ta đứng yên, không động đậy, như bị điểm huyệt trong phim.

Ngay sau đó, dưới thân chợt lạnh, trong đầu nhất thời có cái gì giống như nổ tung, tôi không tự chủ được mà kêu lên: "Đau quá, buông tôi ra!""Ngậm miệng của cô lại, những điều này là cô đáng nhận!" Âm thanh lạnh lùng vang lên, tôi làm thế nào cũng không kêu được ra tiếng! !.

Bị tra tấn không ngừng nghỉ, thẳng cho đến hừng đông, các bạn cùng phòng lục đục rời giường, mắt tôi rưng rưng nước mắt, không muốn nhúc nhích.


Trong năm ngày, mỗi buổi tối đến, tôi đều sẽ trải qua sự ngược đãi thảm khốc như này.

Tôi sờ soạng vào ngực, quả nhiên, khối phật bài Cửu Vĩ Hồ kia lại quay trở về rồi!! ! Nếu cho tôi một cơ hội khác để lựa chọn, tôi nhất định sẽ không đi đến bệnh viện thẩm mỹ làm phẫu thuật Laser, càng sẽ không bị ma xui quỷ khiến mà thỉnh về một khối phật bài như vậy để đeo trên người.

Từ nhỏ, tôi đã biết bản thân mình không giống với những người khác, ở trên thái dương trái của tôi, có một vết bớt màu đen, trên vết bớt được bao phủ bởi một lớp lông xù ngắn, giống như mảng lông của động vật nào đó dính lên.

Theo tuổi tác ngày càng tăng, vết bớt này cũng càng lúc càng lớn, có xu hướng lấp đầy toàn bộ khuôn mặt.

Bời vì vậy nên từ nhỏ tôi đã chịu đựng bất cứ sự trào phúng, nhưng khi tôi gặp nam thần Trần Hiểu Phong của tôi, thì loại cảm giác áp lực về vết bớt này, cuối cùng cũng bộc phát!Tôi muốn xoá vết bớt chết tiệt này!Vì thế, sau khi hỏi thăm nhiều nơi, tôi đã chọn một bệnh viện thẩm mỹ ở trung tâm thành phố, đối phương hứa hẹn son sắt mà đảm bảo, trong thời gian nửa ngày, có thể xoá tận gốc vết bớt trên mặt của tôi bằng phương pháp phẫu thuật laser mà không cần phải nằm viện, không dùng thuốc, không để lại di chứng.

Sau khi trải qua phẫu thuật laser, vết bớt thật sự bị xoá bỏ, chỉ để lại một vết đỏ lớn, bác sĩ thẩm mỹ nói rằng, vết đỏ sẽ lột da và biến mất sau một tuần.

Tối hôm đó trở lại ký túc xá, tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt ngạc nhiên của bạn cùng phòng, mười chín năm tuổi nhục, cuối cùng cũng biến mất, cái loại kích động này, không thể nào dùng lời để diễn tả được, tôi hận là không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt Trần Hiểu Phong, nói với anh ấy, tôi thích anh rất lâu rồi.

Nhưng chờ đến khi tỉnh dậy, khuôn mặt vốn dĩ đã bóng loáng của tôi bỗng bị phủ kín vết bớt màu đen, phía trên có lông ngắn màu đen, trong tiếng hô to "quái vật" của bạn cùng phòng, tôi bọc khăn trùm đầu tông cửa chạy ra.

Tại một giây đó, tôi dường như đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, tôi tuyệt vọng và phẫn nộ rất nhiều, nó thôi thúc tôi phải vọt tới bệnh viện thẩm mỹ để yêu cầu bọn họ cho tôi một lời giải thích.

Bác sĩ thẩm mỹ cũng sợ hãi trước bộ dáng này của tôi, bọn họ luống cuống tay chân gọi điện cho giám đốc của họ.


Người giám đốc kia đến, nhìn thấy mặt tôi thế này liền chắc chắn nói: "Cô ngô, cô có thể là đã bị thứ gì đó không sạch sẽ bám vào!""Đừng có lấy lời quỷ thần ra doạ gạt tôi, sau khi làm phẫu thuật tại bệnh viện các người thì tôi mới xảy ra chuyện, các người phải cho tôi một lời giải thích!" Tôi thịnh khí lăng nhân(*) nói.

(*)Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.

Giám đốc lắc lắc đầu lại nói: "Cô Ngô à, tôi đã làm trong ngành này hơn hai mươi năm, có tình huống dạng nào mà tôi chưa thấy qua đâu, bộ dáng này của cô, rõ ràng là bị quỷ ám, nhưng đừng có lo lắng quá, tôi có biện pháp giúp cô giải quyết.

"Tôi nghi ngờ nhìn giám đốc, anh ta bảo tôi tạm thời đừng nóng nảy, nói xong liền đi gọi điện thoại, một lúc sẽ có kết quả.

Tôi nghĩ dù gì bệnh viện thẩm mỹ này cũng mở cửa làm ăn ở chỗ này, anh ta có chạy cũng không thoát, hiện tại tôi đã thành ra bộ dạng này, chỉ có thể để bác sĩ chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Khoảng hơn một giờ sau, khi tôi sắp mất kiên nhẫn vì chờ đợi thì người giám đốc kia đã quay trở lại, với một thứ giống như sợi dây chuyền lông, anh ta đi đến trước mặt tôi: "Cô Ngô à, đây là tôi từ bạn bè của tôi chia ra ba nghìn nhân dân tệ, giúp cô thỉnh về một cái phật bài Cửu Vĩ Hồ của Thái Lan, cô đeo lên thử xem nào.


""Phật bài? Anh đừng có mà lựa tôi, đây chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền lông thôi sao?"Tôi rống giận, "Ở bản địa Thái Lan không hề có hồ ly, sao có thể sùng bái với Cửu Vĩ Hồ, anh gạt người có thể gạt chuyên nghiệp một chút không?"Giám đốc từ chối cho ý kiến: "Cô Ngô à, tôi biết bây giờ mặc kệ là tôi nói gì đi nữa thì cô cũng sẽ không tin tưởng, nhưng cô còn có lựa chọn nào tốt hơn không? Cô cứ đeo thử phật bài này một lần, nếu mà không có hiệu quả, bất kể lúc này cô cũng có thể đến đây tìm tôi để đòi bồi thường mà, đúng không?"Lúc đó tôi thật sự là cùng đường rồi, ma xui quỷ khiến, tôi đã nhận lấy phật bài Cửu Vĩ Hồ kia, cẩn thận mà đánh giá một lần.

Phật bài này rất là đẹp, ngoại hình kiểu như dây chuyền lông phổ biến nhất hiện nay, mặt dây chuyền bên ngoài trong suốt có vẽ lên một người diêm dúa, không phân biệt được nam hay nữ, phần thân dưới là chín cái đuôi cáo màu đen, mặt phía sau, có hai cái ống nhỏ, bên trong ống có chứa chất lỏng không rõ là gì, chung quanh phủ lông tơ màu đen mềm mại, ở trong góc, có một từ nho nhỏ "minh".

Tôi không dám quay trở về ký túc xá vì sợ làm bạn cùng phòng sợ hãi, tôi bọc khăn trùm đầu đứng ở ngoài một khách sạn nhỏ để thuê phòng, đầu bị trùm ở trong khăn một ngày cũng không dám thò đầu ra.

Không biết là do lộn xộn tới lui nên mệt mỏi hay vẫn là do bị đói đến hôn mê, tôi mơ mơ màng màng liền ngủ, trong lúc ngủ, tôi cảm thấy được có một cái bóng đen ngồi ở bên cạnh mép giường của tôi, người đó từng chút từng chút một vuốt ve má của tôi.

"Mười chín năm rồi, kết cục cô vẫn rơi vào trong tay của tôi, đã đến lúc cô phải trả nợ tôi rồi!"Editor: AlissaĐăng ngày 28/3/22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận