Đã gần đến chính ngọ, Hà Tử Yến tiễn đám trẻ con ra ngoài lớp học, nhìn chúng nó lon ton bước chân nhỏ, tốp năm tốp ba chạy ào về phía thuyền đánh cá gọi cha mẹ kêu đói bụng. Y cười nhẹ một tiếng, xoay người về phòng thu dọn băng ghế, xếp gọn sách vở ngay ngắn chỉnh tề.
Thấy y tay năm tay mười thu thu dọn dọn, cáo con nhảy xuống khỏi vai y. Nó ve vẩy cái đuôi lông xù, ngửa đầu nhìn y làm việc, lại thủy chung đảo quanh chân y, theo y đi hết đầu nọ đến đầu kia gian phòng học nhỏ hẹp.
Hà Tử Yến nhìn thấy thì không khỏi buồn cười. Y không chút nghĩ ngợi, lại dặn dò cáo con bên chân như dặn đám trẻ bình thường: “Ngoan, ra kia ngồi đi. Chờ một lát là được rồi.”
Cái tai be bé đầy lông tơ trắng muốt hơi giật giật như thể nghe hiểu. Nhưng mà, cáo con vẫn ngẩng đầu nhìn y, vẫn bám dính bên chân y, cái đuôi thì vẫy vẫy, thi thoảng lại quét qua đôi giày vải của y.
Khẽ cong khóe môi, Hà Tử Yến càng cảm thấy buồn cười: sao y lại hồ đồ đi nói đạo lý với cáo con cơ chứ, làm như là nó nghe hiểu được không bằng. Nghĩ đến đây, y cười khẽ, nâng tay, không nói nhiều lời mà chỉ ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cu cậu rồi lại đứng dậy tiếp tục dọn dẹp.
Không biết bao lâu sau, ánh mặt trời dần dần tắt lịm, sắc trời u ám. Chẳng mấy chốc, màn trời xám xịt đổ mưa rào, những hạt mưa nện xuống mặt đất tí ta tí tách liên miên không ngừng. Chỉ một lát sau, dưới nền đất bùn đã đọng lại những vũng nước con con, nước mưa theo mái ngói trượt xuống dừng lại trong ấy, lúc mau lúc chậm.
Hà Tử Yến liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa phủ xuống chân trời mặt đất, hàng liễu ven bờ sông phía xa xa như trải dài thành một làn khói xanh mờ. Y hạ gậy chống, đóng cửa sổ, cầm áo tơi cạnh cửa mặc vào, tiện đà ngồi xuống nhìn đôi mắt xanh biếc trước mặt, vươn tay, cười hỏi: “Đi theo ta không?”
Cáo con không chút do dự đặt móng nhỏ lên tay y. Hà Tử Yến cười nhẹ một tiếng, ôm cu cậu vào trong ngực, buộc áo tơi lại.
Tiếng mưa rơi tí tách gõ lên nón tơi, lại trượt xuống theo vành nón kéo một bức rèm mưa trước mắt. Tầm nhìn không rõ trong cơn mưa mờ mịt, Hà Tử Yến đi theo đường nhỏ vào nhà, nước bùn thấm vào giày vải ướt đẫm. Cáo con được y ôm sát trong áo tơi, không dính nửa giọt nước mưa.
Sau khi đẩy cửa vào phòng, việc đầu tiên Hà Tử Yến làm là đặt nhóc con lên bàn rồi mới xoay người cởi áo tơi rũ nước. Mà cáo con ngồi trên bàn nhìn y, thấy y cúi người lau ống quần, liền quay đầu nhảy vụt xuống bàn, đánh giá một vòng căn nhà rồi chạy vào gầm chiếc giường gỗ. Lúc nó chui ra, trong miệng đã ngậm một đôi giày vải sạch sẽ.
Thấy cáo con ngậm giày đến trước mặt, Hà Tử Yến đầu tiên sửng sốt, sau đó khẽ cười: “A, đa tạ nhé.”
Nhóc con hiểu ý người như vậy làm cho Hà Tử Yến không khỏi nghĩ đến thứ gọi là “tính thông linh” mà người ta hay nói. Vì thế y dứt khoát ngồi xổm xuống trước cáo con, cười hỏi: “Ta họ Hà, tự Tử Yến. Nếu ngươi nguyện ý theo ta về nhà, ta sẽ đặt tên cho ngươi, chịu không?”
Cáo con thực sự gật gật đầu. Hà Tử Yến càng cảm thấy nó với mình thông linh hữu duyên. Y suy nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Lông cả người ngươi trắng như tuyết mịn, gọi là Tiểu Tuyết có được không?”
Cáo con trừng mắt lườm y, sau đó xoay người tặng cho y một bóng mông, ý tứ kháng nghị rất rõ ràng. Hà Tử Yến càng buồn cười, thế là chạy qua trước mặt nó, cười hỏi: “Thế….Tiểu Bạch nhá?”
Ánh mắt xanh biếc liếc xéo, cái đuôi nhung nhung dựng thẳng lên quét qua hai má Hà Tử Yến. Tuy là không đau, nhưng động tác này nhìn kiểu gì cũng không giống như đang vừa lòng. Thấy sau khi liếc xéo mình thì cáo con ngẩng đầu quay sang chỗ khác không thèm nhìn nữa, Hà Tử Yến đột nhiên có cảm giác….
…Y bị cáo con kì thị.
Cảm giác này khiến cho y không biết nên khóc hay nên cười. Trầm ngâm thật lâu, y mới vuốt khẽ lên lưng nó, nhẹ nhàng bảo: “Ánh mắt ngươi giống như ngọc bích, bạch và bích, ta lấy hai âm đặt là Bạch Bích, được chứ? Có bạch bích chẳng cầu chi nữa, thấy sao?”
Thân mình cáo con hơi khựng lại, chỉ lẳng lặng ngồi đó, hồi lâu không nhúc nhích. Đương lúc Hà Tử Yến cho rằng nó vẫn bất mãn với cái tên này, đang cân nhắc hay là đổi sang tên khác thì nó hồi thần lại, vươn vuốt nhỏ đáp lên tay y.
Thấy nó nhìn thẳng vào mình không chớp, Hà Tử Yến hốt nhiên cảm thấy dường như nó đã nhìn thật lâu thật lâu, từ lúc đầu gặp mặt nó đứng trên mặt cỏ trông sang rồi cứ như vậy mà không hề dời mắt, tựa như có điều muốn nói.
Nhẹ nhàng lắc đầu, thầm cười chính mình suy nghĩ nhiều quá. Hà Tử Yến gọi khẽ một tiếng:
“Bạch Bích.”
Cáo con bỗng nhiên thả người nhảy lên đầu vai y, vùi mặt vào hõm cổ y im lặng, hồi lâu chẳng thấy nâng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...