Hổ Phách

Cô gái ngồi trên ghế dùng ngón tay khi có khi không chọc chọc vào lớp vải sô pha, sau khi nghe được giọng nói liền ngẩng đầu lên, thấy Sở Vân Thâm thì nở một nụ cười sáng lạn đến cực điểm, “Vân Thâm, Vân Thâm, rốt cuộc cũng được gặp lại chàng.”

Cô gái đứng lên, chân trần chạy về phía Sở Vân Thâm, chẳng qua nghênh đón cô không phải cái ôm hôn của Sở Vân Thâm, mà là một viên đạn.

Đối với với tình huống có nữ nhân đột nhiên xuất hiện ở trong nhà của mình, Sở Vân Thâm vô cùng kiêng kị. Huống chi, cô ta còn ngụy trang thành Thanh Thanh, nhưng không nghĩ rằng, đối phương chỉ kinh ngạc cúi đầu, nhìn thoáng qua vùng ngực bị trúng đạn, sau đó đưa tay lấy ra viên đạn đưa đến trước mặt, “Vân Thâm, đây là cái gì?”

Cô ta không chảy máu.

Đôi mắt Sở Vân Thâm chuyển động, bỗng nhiên thoáng cười một cái, “Cô là ai, tại sao biết tên của tôi?”


“Ta là Vân Du, ở trong một khối hổ phách ngủ bảy trăm năm.” Cô gái nghiêng đầu, bên trong con ngươi như có hơi nước, “Chàng không nhớ ta sao?”

“Cô chính là thứ ở trong hổ phách……” Sở Vân Thâm không có nói từ “côn trùng” ra khỏi miệng, mà Vân Du lại gật gật đầu, “Đúng thế, ta là phù du*.”

*Phù du là một loại động vật, thời gian sống vô cùng ngắn, thường là sáng sinh chiều chết. Vì thế người ta mới ví đời người ngắn ngủi là kiếp phù du.

Nàng chạy đến trước mặt Sở Vân Thâm, kiễng mũi chân khẽ hôn lên cằm hắn, “Rốt cuộc có thể gặp lại chàng, Vân Thâm. Ta rất nhớ chàng.”

Là yêu tinh sao? Sở Vân Thâm thật bội phục năng lực tiếp thu của chính mình, có lẽ bởi vì bên trong gia phả của Sở gia, từng ghi lại lão tổ tông là yêu tinh gì đó? Nhưng lúc ấy hắn là không tin, hiện tại, lại có chút tin tưởng.


“Sao cô lại bị phong ấn ở trong khối hổ phách này bảy trăm năm?”

Hắn tính toán dò hỏi yêu tinh này, nhưng không nghĩ đến cô ta quá mức ngu ngốc, hắn vừa mới bắt đầu hỏi, đối phương đã đem tất cả mọi chuyện nói ra.

Phù du được trở thành hình người từ một giọt nước mắt của tiên nhân, gặp gỡ lão tổ tông của Sở gia, hai người yêu nhau, sau đó bị tiên nhân phong ấn lại bên trong hổ phách bảy trăm năm, cho đến tận hôm nay, phong ấn bị phá vỡ.

Trong sách thường viết, người và yêu tinh yêu nhau không có kết quả tốt, hẳn là vì nguyên nhân này, cô ta mới bị tiên nhân phong ấn. Sở Vân Thâm âm thầm phỏng đoán.Có điều hắn sẽ chẳng quản những việc này, bây giờ hắn đang suy nghĩ, làm sao có thể từ trên người yêu tinh này thu được giá trị lớn nhất. Ừ, hắn sẽ sai đàn em đi tìm hiểu về chuyện yêu pháp, tiện thể mời Khai Sáng Bồ Tát đến đây, còn về phần yêu tinh này, ngốc nghếch giống như heo, không cần lo lắng, nhìn bên trong con ngươi cô ta lộ ra vẻ thâm tình, Sở Vân Thâm vô cùng tự tin, yêu tinh này sẽ không hại hắn.

Hắn mỉm cười, con ngươi dịu dàng như sắp tràn ra nước, “Du Du yên tâm, tôi sẽ che chở cho em.”

“Ừ.” Vân Du gật đầu, duỗi tay ôm chặt eo Sở Vân Thâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận