Hạ Lăng Vân dùng dao găm cắt một miếng thịt hổ lớn, Tuyết Hoa không tốn chút sức nào bắt đầu nướng thịt.
"Tiên Quân, mùi thơm không, ta làm thịt nướng có thơm không?" Tuyết Hoa
vội vàng nói, dùng dao cắt miếng thịt sau đó đưa tới miệng hắn, trong
mắt tràn ngập hi vọng.
Từ lúc Hạ Lăng Vân thí luyện trong sa mạc, bắt đầu ăn uống giống người
bình thường rồi, vì sống sót hắn cái gì cũng ăn, kể cả thịt. Đại khái
bởi vì hắn ăn uống giống như người bình thường, lại tiến hành thí luyện
chiến đấu, cho nên hắn so với trước kia cường tráng hơn, không còn giống hình tượng thư sinh phiêu dật như ở bên ngoài Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hai ngón tay đưa ra cầm miếng thịt còn đang chảy mỡ xèo xèo, Hạ Lăng Vân thổi nguội sau đó ăn, khen ngợi: "Rất thơm, Tuyết Hoa, kĩ xảo nướng
thịt của ngươi tăng lên rồi." Thịt hổ có chút cứng và chua, lúc nướng
Tuyết Hoa cũng không bỏ gia vị gì, chỉ có thể nói là ăn tạm, nhưng Tuyết Hoa đã muốn hắn khen ngợi, vậy hắn khen nàng một chút là được rồi. Hài
tử cần phải cổ vũ đấy.
Nghe hắn khen ngợi, Tuyết Hoa lập tức cắn miếng thịt mềm bên trong, đặt
vào cái đĩa sứ Hạ Lăng Vân mua cho nàng, ân cần nói: "Tiên Quân, người
ăn nhiều một chút." Nàng phải để nam thần biết nàng rất tốt, sau này sẽ
không rời khỏi nàng.
"Tuyết Hoa, ngươi đã học được cách dùng tay rồi, hơn nữa còn vô cùng
thuần thục. Đừng chỉ chiếu cố ta, ngươi cũng ăn." Hạ Lăng Vân mỉm cười
nói, gương mặt tràn ngập dịu dàng. Hắn nuôi nàng không bao lâu, đã có
thể hưởng thụ tấm lòng hiếu thảo của nàng rồi. Vẫn là con gái tốt, mấy
tên tiểu tử thối kia cũng hiếu kính hắn giống nàng, nhưng hắn cảm thấy
chưa đủ cẩn thận.
"Vâng, ta cũng ăn." Tuyết Hoa vui vẻ cắt thịt cho mình, sau đó lịch sự
ăn, trong lòng thầm nhủ, nàng bây giờ là hình người, động tác ăn cơm
phải ưu nhã.
Lần đầu tiên cùng ngồi ăn uống bình thường với nam thần, cảm xúc trong
lòng Tuyết Hoa sôi sục, không ngừng khuyên hắn ăn nhiều hơn.
Hạ Lăng Vân cười mỉm hưởng thụ sự hiếu thảo của nàng, đồng thời lấy ra
một ít trái cây cho nàng (Chi chủ Hạo Linh Tiên Tôn nhìn qua Huyễn Chi
Kinh nhìn nữ nhi mà phiền muộn, nữ nhi còn chưa hiếu thuận với hắn như
vậy!)
Dùng cơm xong rửa tay, Hạ Lăng Vân lấy một viên linh thạch thô to bằng
quả trứng gà, nói: "Tuyết Hoa, đây là cực phẩm hỏa linh thạch ta phát
hiện ở bên trong quặng mỏ, ngươi giữ lấy, sau này để sư huynh Thanh Bình giúp ngươi chế tạo."
Linh thạch không thể tái sự dụng là một tài nguyên tu luyện trân quý, là đạo cụ không thể thiếu để vẽ phù chú cho pháp trận cỡ lớn, cho nên các
môn phái tu tiên đều sẽ cố gắng thu thập. Viên linh thạch như trong tay
hắn lớn như vậy, độ tinh khiết lại cao là quặng thô vô cùng hiếm thấy,
bởi vì đúng lúc là thuộc tính hỏa, cho nên hắn không đem về Thiên Linh
Môn, giữ lại để tương lai Tuyết Hoa dùng.
Nam thần tặng nàng lễ vật!
Tuyết Hoa lập tức nói: "Cảm ơn người." Nói xong, nàng đưa tay tiếp nhận hỏa linh thạch màu đỏ, ánh mắt tràn ngập vui sướng.
Luôn nhận lễ vật của hắn, sao nàng lại không biết xấu hổ đây?
Tuyết Hoa sờ sờ vòng cổ màu bạc, lấy toàn bộ chai chai lọ lọ ở bên trong ra, hào phóng nói: "Tiên Quân, người cần gì thì lấy." (Hạo Linh Tiên
Tôn ở bên kia Huyễn Chi Kính rất muốn cào tường, đây là hắn cố ý cho nữ
nhi đấy, nữ nhi lại đem đi lấy lòng nam nhân.)
Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện mười mấy chai lọ lớn nhỏ màu sắc khác
nhau, Hạ Lăng Vân có chút khiếp sợ, nàng lấy ở đâu ra nhiều đan dược như vậy? Tuy rằng hắn cũng cho nàng một ít đấy, nhưng... số nhiều là không
phải của hắn cho.
Sau khi Tuyết Hoa bị Thủ hộ giả Thái Hư Huyễn Cảnh cưỡng ép mang đi thì
được chiếu cố rất tốt, không chỉ nhanh chóng tấn cấp, còn có rất nhiều
thượng phẩm linh đan chỉ có trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
"Tuyết Hoa, sau khi chúng ta tách ra, ngươi đã gặp chuyện gì? Thủ hộ giả của Thái Hư Huyễn Cảnh đối xử với ngươi có tốt không? Nữ nhi của người
có khi dễ ngươi không?" Hạ Lăng Vân không nhìn...những chai lọ kia, mà
bắt đầu hỏi thăm nàng.
"Tiên Quân, Thủ hộ giả Thái Hư Huyễn Cảnh là Hạo Linh Tiên Tôn, phụ thân của ta!" Vẻ mặt Tuyết Hoa tràn ngập kiêu ngạo nói. Nàng có phụ mẫu vô
cùng cường đại, còn có ví dụ người-hồ yêu nhau, khả năng nam thần tiếp
nhận nàng cũng không khó.
Hạo Linh Tiên Tôn là phụ thân nàng hơn nữa còn là chủ nhân của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, rất nhanh Hạ Lăng Vân tỉnh táo nhìn Tuyết Hoa, ra hiệu nàng nói tiếp.
Tuyết Hoa hào hứng bừng bừng nói: "Ngày đó, là Lệ Nhi cố ý chạy tới thăm dò chúng ta, sau đó phụ thân dẫn ta về Thái Nguyên Cung, Lệ Nhi đối xử
với ta rất tốt."
"Lệ Nhi là dưỡng nữ của phụ thân ngươi?" Hạ Lăng Vân hỏi. Tuyết Hoa là
do bát vĩ thiên hồ nghịch thiên sinh ra, cho nên nàng là nữ nhi duy nhất của Hạo Linh Tiên Tôn và bát vĩ thiên hồ. Lệ Nhi rất có thể là sủng vật mà Hạo Linh Tiên Tôn thu được sau khi vào Thái Hư Huyễn Cảnh, bởi vì
thê tử là hồ ly cho nên yêu ai yêu cả đường đi thu Lệ Nhi làm dưỡng nữ.
"Không phải, Lệ Nhi và ta là tỷ muội huyết mạch tương liên, chỉ là muội
ấy luôn cùng ta tranh giành ai là tỷ tỷ ai là muội muội." Tuyết Hoa nói, sau đó chờ mong vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Lăng Vân.
"Đồng phụ dị mẫu?" Hạ Lăng Vân có chút kinh ngạc. Tu sĩ có phẩm giai cao đã nhìn thấu tình yêu nam nữ, cũng sớm quên thất tình lục dục, ngoại
trừ thê tử nhiều năm chung sống hoặc đối tượng song tu, đối với nữ sắc
không còn cảm thấy hứng thú, cho nên hắn căn bản không nghĩ tới Hạ Linh
Tiên Tôn sẽ cùng kết hợp một thiên hồ có gương mặt giống mẫu thân Tuyết
Hoa còn sinh hạ thiên hồ Lệ Nhi.
"Ha ha, Tiên Quân, ta biết ngay người sẽ giật mình." Tuyết Hoa vui vẻ
nói, "Lệ Nhi và ta là tỷ muội cùng phụ mẫu, nhưng mà muội ấy không phải
do nương sinh ra."
Hạ Lăng Vân hoàn toàn hồ đồ rồi. Không phải mẫu thân Tuyết Hoa sinh ra sau gọi cùng phụ mẫu?
"Tiên Quân, bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh có nhiều pháp thuật thần bí mà
bên ngoài không biết được, Lệ Nhi là do Chi chủ tiền nhiệm của Thái Hư
Huyễn Cảnh chỉ điểm cho phụ thân, dùng cọng lông của nương ta, và một
chén máu của phụ thân để tạo ra đó."
Tuyết Hoa nói, "Chúng ta thật sự là cùng phụ mẫu, chỉ là phương thức
sinh không giống nhau, hơn nữa lúc nương ta chết cũng không biết mình có một nữ nhi như vậy." Giọng nói của nàng có chút thương tâm, nếu như mẫu thân còn sống, cả nhà bọn họ sẽ hạnh phúc cỡ nào.
Hạ Lăng Vân ngẩn người, cảm khái nói: "Thái Hư Huyễn Cảnh quả là danh
bất hư truyền." Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh còn bảo trì trí tuệ cùng
thành quả của giới tu tiên thượng cổ.
"Tuyết Hoa, phụ thân ngươi giúp ngươi tu luyện hả?" Hạ Lăng Vân hỏi, có
Hạo Linh Tiên Tôn, chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh tự mình dạy bảo, tương lai thành tựu của Tuyết Hoa sẽ rất cao đấy. Tuyết Hoa ở cạnh phụ thân
còn tốt hơn bên hắn trăm lần!
"Phụ thân đã kiểm tra thân thể ta và tình huống vận hành linh lực, dạy
ta lưỡng nghi thần công, cho ta đan dược để ta bế quan." Tuyết Hoa nói,
"Đợi lúc ta xuất quan, phụ thân vẫn không cho ta vào huyễn cảnh sa mạc
tìm người, nói đây là thí luyện của người."
Hạ Lăng Vân nghe, khẽ gật đầu.
"Ta muốn biến hóa, nhưng trong thời gian ngắn không cách nào tu luyện
tới thất phẩm, cho nên chỉ tìm kiếm Hóa Hình Đan trong truyền thuyết. Lệ Nhi mang ta tới dược cung, sau đó lấy một ít đan dược thường dùng đưa
cho ta."
Thấy hắn khẽ nhíu mày, nàng tranh thủ thời gian giải thích: "Ta và Lệ
Nhi lấy đan dược, phụ thân cũng biết rõ, nhưng không có ngăn cản, không
thể coi là trộm." Lần trước nàng trộm một ít chậu gỗ và vạc nước ở Thiên Linh Môn, bị hắn dạy dỗ một phen cái gì mà không hỏi đã lấy.
Mày kiếm khẽ giãn ra, Hạ Lăng Vân dạy dỗ: "Tuyết Hoa, tuy rằng phụ thân
ngươi cho phép ngươi lấy nhưng tốt nhất ngươi nên nói với người một
tiếng. Những đan dược này ngươi biết rõ là gì? Linh đan dược hiệu đều vô cùng mạnh, nếu ăn bậy sẽ khiến linh lực trong cơ thể xảy ra bạo động."
Trước kia đều là hắn đút linh đan cho nàng ăn, sẽ không khiến nàng gặp
bất kì nguy hiểm nào.
"A, ta đã biết, đợi sau khi trở về, ta sẽ nói với phụ thân một tiếng." Tuyết Hoa cúi đầu nói, hai cái tai lông xù khẽ rủ xuống.
Con mắt Hạ Lăng Vân khẽ đảo qua, muốn đưa tay sờ sờ nàng, trấn an tâm
tình của nàng. Nhưng mà nàng đang là hình dáng người, hắn chỉ có thể
nhịn.
"Tuyết Hoa, phụ thân ngươi đã kiểm tra thân thể ngươi, có nói tới chuyện cái đuôi? Ngươi là hài tử của thiên hồ, số lượng đuôi sẽ tăng theo phẩm giai."
Hạ Lăng Vân nói, ánh mắt khẽ liếc xuống nửa người dưới của Tuyết Hoa. Áo bào màu xanh che khuất thân thể xinh xắn của nàng, vạt áo rộng thùng
thình che đậy toàn bộ cái đuôi nàng.
"Phụ thân cũng không rõ, chỉ phỏng đoán có thể là do phong ấn trên cơ thể ta."
Tuyết Hoa run run lỗ tai ngẩng đầu nói, "Phụ thân cũng không biết tại
sao ta vẫn chưa trưởng thành. Trước khi mẫu thân chết, phụ thân cũng cảm ứng được, cho nên thời điểm mà ta sinh ra chính là bảy ngàn năm trước."
Số tuổi thật sự của Tuyết Hoa ít nhất là bảy ngàn tuổi...
Hạ Lăng Vân lập tức im lặng.
Tuyết Hoa không muốn tiếp tục nói số tuổi mình, đẩy nhẹ các chai lọ
trước mặt nói: "Tiên Quân, người nhanh giúp ta nhìn xem. Ta không biết
rõ những đan dược này là gì." Những...chai này màu sắc kích cỡ không
giống nhau, nhưng không có một chai nào ghi tên đan dược.
Hạ Lăng Vân tiện tay cầm một chai sứ màu đỏ thẫm dáng như bình rượu lên, mở nắp, đổ đan dược ra. Đan dược bên trong không phủ lớp sáp, mặt ngoài màu xanh sẫm, có chút óng ánh, tỏa ra mùi thuốc với mùi rượu nồng đậm.
Lấy một viên đan dược đưa lên mũi ngửi thật lâu, Hạ Lăng Vân nghiêm túc
nói: "Đây là Tụ Linh Đan, có thêm nhiều dược liệu hơn so với Tụ Linh Đan bên ngoài. Nếu là đan dược trong dược cung của phụ thân ngươi, hẳn là
Tụ Linh Đan cao cấp."
Tụ Linh Đan phối hợp với pháp trận Tụ Linh chính là phương thức tu luyện xa sỉ đối với tu sĩ, nhưng mà thể chất Tuyết Hoa vô cùng thần kì có thể hấp thu linh khí thiên địa tùy lúc, không cần dùng Tụ Linh Đan, càng
không cần dùng pháp trận Tụ Linh để hỗ trợ tu luyện.
Tuyết Hoa đưa bình sứ cổ dài trong tay ra hỏi: "Còn cái này?" Hai người ở chung một chỗ cần phải tạo ra một chủ đề, nếu không thì quá im lặng
rồi.
Hạ Lăng Vân bỏ Tụ Linh Đan cao cấp vào lọ, sau đó lấy bút mực, chậm rãi
mài mực nước, cầm bút lông bắt đầu viết, sau khi viết xong ba chữ "Tụ
Linh Đan" hong khô mực, mới nhét vào bên trong bình sứ rồi đậy nắp lại,
cuối cùng mới lấy bình sứ cổ dài mà Tuyết Hoa đưa tới xem đan dược bên
trong.
Đây là đang khảo nghiệm năng lực phân biệt đan dược của nam thần đấy.
Tuyết Hoa cười mỉm nhìn, trong tay vuốt vuốt một bình bình nhỏ.
Hầu hết đan dược đều là màu đen hoặc nâu đậm, Hạ Lăng vân ngoại trừ dùng mũi để ngửi mùi dược liệu, còn dùng đầu móng tay lấy một ít đan dược
dùng đầu lưỡi phân biệt. Linh đan không thể dùng sai, nếu không sẽ rất
phiền, hắn bình tâm tĩnh khí, phân biệt từng chút một.
Tuyết Hoa ở bên cạnh quan sát, đối với thái độ nghiêm túc của hắn vô
cùng kính nể. Trong lúc đó, nàng hoảng hốt kêu lên, "Tay của ta...ta..." bàn tay trắng nõn trơn mịt bỗng phủ đầy lông, ngón tay dài phút chốc
thu nhỏ lại.
Đã sớm đoán trước biến hóa, Hạ Lăng Vân lập tức an ủi: "Tuyết Hoa, đừng
sợ, đây là hiện tượng biến hóa không ổn định, rất bình thường." Hắn tỉnh táo nhìn thiếu nữ xinh đẹp biến thành tiểu hồ ly tuyết trắng.
Lần gặp này của hai người, hắn chưa kịp nhìn rõ thân thể hồ ly thì nàng
đã biến hóa rồi, giờ nhìn nàng trở về nguyên hình, hắn cảm nàng lớn hơn
một chút so với lúc trước khi bọn họ tách ra, thân thể thon thả, bộ lông dày, tứ chi cũng thon dài hơn trước. Nhìn dáng vẻ hình người của nàng
ước chừng mười lăm tuổi, hình thể này của nàng có lẽ là sắp trưởng
thành.
"Phụ thân, phụ thân, người mau giúp đỡ nữ nhi, con phải có Hóa Hình Đan
tốt nhất." Tuyết Hoa chui ra khỏi trường bào rộng thùng thình, hướng về
phía bầu trời hét lớn. Trước mặt nam thần đột nhiên biến về nguyên hình, làm sao hắn có thể đối xử với nàng như là thiếu nữ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...