Hồ Nữ

Trên người có rận...

Toàn thân Tuyết Hoa cứng ngắc, gương mặt ngây ngốc.

"Tuyết Hoa, ngươi biết rận là con gì?" Hạ Lăng Vân vỗ nhè nhẹ đầu nàng
nói, "Đừng sợ, đây không phải là bệnh khó trị." Cũng có rất nhiều người
bị rận cắn, tu sĩ đôi khi cũng bị.

Hai mắt Tuyết Hoa chậm chạp chuyển động nhìn hắn, vẻ mặt xấu hổ. Cái này tất nhiên không phải bệnh khó trị, nhưng mà... Đây không phải là biểu
hiện của việc ở bẩn sao.

Trên người nàng có rận, nàng mỗi ngày đều muốn hắn ôm, liệu nàng có lây
rận sang cho hắn không? Con rận là động vật kí sinh trùng hút máu người
lẫn động vật.

Nghĩ tới đây, Tuyết Hoa kêu thảm một cái rồi nhanh chóng nhảy khỏi đùi
hắn, sau đó nhìn hắn kêu lên bất an. Hắn phát hiện trên người nàng có
rận, nói không chừng sau này sẽ chán ghét nàng.

Hạ Lăng Vân khẽ mím môi nói, "Ta đã bị ngươi lây rồi." Da đầu của hắn có chút ngứa, nhưng hắn không nghĩ tới phương diện này.

Với tư cách là một Tiên Quân sống hơn tám trăm năm, hắn đã trải qua rất
nhiều chuyện. Tuổi trẻ đã đi vào rừng tu luyện mười năm, trong lúc đó
không để ý, người cũng bị rận cắn, sau đó hắn dứt khoát cạo sạch lông
trên cơ thể, tìm suối nước nóng tắm cả ngày, đốt bỏ quần áo cũ, thay
toàn bộ đồ mới.

Nàng nên làm gì bây giờ?

Tuyết Hoa cảm thấy mình không tôn trọng nam thần, trong lòng vô cùng áy
náy, kẹp đuôi sợ hãi đứng trước mặt hắn, giống như đệ tử chờ lão sư răn
dạy.

"Đợi trời sáng, ta sẽ nhìn lông ngươi xem, nếu có rận, ta sẽ giúp ngươi cạo sạch lông."

Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, nhưng Vong Trần Cư chắc phải bị hủy rồi. May
mắn, các vật phẩm trân quý hắn sưu tầm đều trong vòng Càn Khôn, bên
ngoài chỉ có một vài vật phẩm đơn giản. Quần áo chăn đệm, toàn bộ đều

phải mua mới.

Cạo lông? Hồ ly không có lông chẳng lẽ nàng phải chạy khỏa thân?

Tuyết Hoa vội vàng "Ngao" lên, chỉ có thể cố gắng phát ra âm thanh "Không".

"Không cạo? Ngươi lo lắng lông không kịp mọc, ngươi không thể chịu nổi mùa đông?"

Hạ Lăng Vân nói: "Ngươi không cần sợ lạnh, ta sẽ bảo nữ đệ tử trong môn
may cho ngươi xiêm y, Vong Trần Cư bốn mùa như mùa xuân, ngươi không cần da lông dày để chống chọi với mùa đông."

Vong Trần Cư đốt đi có thể xây dựng lại, hắn là trưởng lão, chỉ cần mở
miệng sẽ có một đám đệ tử tới hỗ trợ. Hiện tại phiền toái nhất là một
đám con rận trên linh sủng và chủ nhân của chúng. Linh sủng sẽ lây sang
linh sủng, người sẽ truyền cho người, nếu xử lí không tốt toàn bộ đồng
môn đệ tử Thiên Linh Môn sẽ bị lây rận, chỉ là da đầu hơi ngứa, thật sự
không ngờ là có rận.

Nghĩ tới đây, mày của hắn nhíu càng sâu rồi. Tu sĩ là người phương ngoại chi nhân, không giống người thế tục "Thân thể da thịt, là của cha mẹ
ban cho, không thể thương tổn", nhưng toàn bộ tu sĩ thì đầu trọc đám
linh sủng bi trụi lông, vạn nhất nếu có tu sĩ ở bên ngoài đến thăm dò,
sẽ làm ảnh hưởng tới uy danh của Thiên Linh Môn.

Ánh sáng của vầng thái dương đã lên, Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly ngồi
trong sân Vong Trần Cư, chăm chú tìm tòi bộ lông của tiểu hồ ly.

Trên những sợi lông màu trắng của tiểu hồ ly có những con bọ nhỏ đang
bám chặt, còn có những rận trứng, tuy là không phải nhiều, nhưng Hạ Lăng Vân nhìn thấy cũng phải thở dài. Lông của Tuyết Hoa khá dày, bây giờ
không thể bắt hết được lũ rận.

Sau khi thả nàng xuống, hắn đi vào phòng nhìn xung quanh, lấy một số đồ
vật thu vào vòng tay Càn Khôn, sau đó thu hồi những linh thạch thượng
phẩm dùng để bày trận pháp.

Tuyết Hoa rất xấu hổ đi theo sau hắn, sau khi biết trên người có rận,
cảm giác ngứa càng tăng, nàng không ngừng dùng sức gãi ngứa.

"Trưởng lão, người muốn làm gì?" Thường Hưng từ phòng bếp đi ra nhìn

xung quanh hỗn loạn vội hỏi. Thường Đức đã bế quan, bây giờ chỉ có hắn
hầu hạ trưởng lão. Nhìn vẻ ngoài thì Thường Hưng trẻ hơn Thường Đức bảy
tám tuổi, tu vi cũng cao hơn Thường Đức một chút.

Nhìn Thường Hưng đoán chừng hắn cũng bị lây rận từ Tuyết Hoa, Hạ Lăng
Vân nói: "Các linh sủng ở Thiên Linh Môn đều bị lây rận rồi, những đệ tử nuôi linh sủng cũng có thể bị lây. Ta định thiêu hủy Vong Trần Cư sau
đó xây dựng lại, sau khi ăn xong ngươi tự thu thập, sau đó thiêu Vong
Trần Cư đi. Bây giờ ta muốn đi tới đại điện nghị sự."

Nói xong, hắn ôm tiểu hồ ly mặt ủ rũ bay tới đại điện của Thiên Linh Môn.

Con rận? Chẳng lẽ trưởng lão nuôi tiểu hồ ly cũng bị lây rận rồi hả?
Tiên Quân đại nhân tôn quý uy nghĩ thanh lạnh như nguyệt đấy nha...

Thường Hưng lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Bởi vì linh sủng Hồng Linh nói hươu nói vượn chọc giận Hạ trưởng lão,
chưởng môn Hàn Tu bị phạt mang theo linh sủng đi bế quan, sự vụ của
Thiên Linh Môn lúc này do ba vị Liên Thành, Khiếu Nguyệt, Vũ Đình quản
lý. Những sự vụ ngày thường không phải quá rườm rà, ba vị chân nhân liền thay nhau tọa ở đại sảnh. Hôm nay là phiên của Vũ Đình chân nhân, hắn
ngồi ở trên sảnh nghị sự tay cầm quyển sách bên cạnh là ly trà, hưởng
thụ buổi sáng nhàn nhã.

Hạ Lăng Vân nhanh như gió đáp xuống bậc thang đại điện, nhìn thấy Vũ
Đình chân nhân nói: "Vũ Đình, Phi Vân của ngươi dạo này thế nào?" Người
này chính là chủ nhân của tiên hạc. Linh hạc xinh đẹp ưu nhã cùng Vũ
Đình chân nhân tiên phong đạo cốt chính là chiêu bài của Thiên Linh Môn.

Vừa nghe thấy câu hỏi của Hạ Lăng Vân, Vũ Đình chân nhân tranh thủ thời
gian đứng dậy chào đón, nói: "Sư thúc, người sao lại tới đây. Phi Vân
vẫn tốt."

Hạ Lăng Vân đi vào điện nghị sự, nhìn Vũ Đình còn chưa phát hiện dị
thường nói: "Trên người Tuyết Hoa có rận, là lây từ các linh sủng khác
đấy. Hai ngày nay ngươi có cảm thấy da đầu bị ngứa?"

Biểu hiện của Vũ Đình chân nhân có vẻ sửng sốt, lập tức cảm thấy da đầu

bị ngứa. Hắn vội vàng nói: "Hình như... Phi Vân gần đấy rất thích con
chải lông cho nó." Chẳng lẽ hắn bị Phi Vân lây bệnh? Á. sư thúc nói như
vậy, chắc người cũng bị tiểu hồ ly Tuyết Hoa lây?

"Xem ra Thiên Linh Môn có một chút phiền phức cần phải xử lý. Ngươi lập
tức cho người gõ chuông, đem toàn bộ những đệ tử không bế quan triệu tập ở đại điện." Đám linh sủng nhiều năm sinh sống trên Thiên Linh Môn,
ngoài chủ nhân bọn chúng cũng thân cận với các tu sĩ bên ngoài, mà những linh sủng hoặc tu sĩ chưa tìm được linh sủng, cũng lấy những đồ ăn ngon đút cho bọn c húng. Thường xuyên qua lại...

Vũ Đình chân nhân cảm thấy tình thế nghiêm trọng, tranh thủ thời gian
cao giọng nói, "Đệ tử bên ngoài, mau đi gõ chuông, triệu tập đệ tử đồng
môn, ta và trưởng lão có lời muốn nói."

Hai đệ tử đứng ngoài Thiên Linh Môn nghe vậy, sắc mặt đại biến. Chỉ có
phát sinh chuyện trọng đại, hoặc là tuyên bố quyết định, môn phái mới có thể triệu tập các đệ tử. Bọn hắn không dám chần chừ, một gã đệ tử nhanh chóng chạy tới cầm cái dùi dắt ngang chuông đồng, sau đó không nhanh
không chạm mà gõ xuống.

Bởi vì Vũ Đình chân nhân và Hạ trưởng lão không nói có chuyện gì, nhìn
vẻ mặt của hai người cũng không phải là đặc biệt nghiêm túc, cho nên
tiết tấu gõ chuông của hắn rất đều. Chuông đồng cũng là một pháp khí,
tuy không lớn, nhưng tiếng chông phát ra rất to, liên tục quanh quẩn chu vi hồ Nữ Thần.

Tận cùng bên trong đại điện thờ phụng bức họa Bạch Nhật Phi Thăng của tổ sư gia khai phái Thiên Linh Môn, phía dưới hai bên trái phải là hơn
mười chỗ ngồi. Hạ Lăng Vân ngồi ở ghế ngồi thứ nhất bên trái, trên đùi
là tiểu hồ ly.

Biết rõ toàn thân nàng lúc này rất ngứa, hắn đặc biệt lấy ra chiếc lược gỗ, từng chút từng chút một chải lông hồ ly cho nàng.

"Oa ô ~~" Tuyết Hoa vui vẻ kêu lên, con mắt thoải mái híp lại. Bởi vì
lúc chải lông hắn hơi dùng lực, tương đương với việc gãi ngứa cho nàng.

"Sư thúc, Vũ Đình, xảy ra chuyện gì?" Hai vị chân nhân Liên Thành, Khiếu Nguyệt trước sau đuổi tới, bời vì hai người cùng với Vũ Đình chân nhân
cùng nhau cai quản sự vụ của môn.

Vũ Đình chân nhân vuốt nhẹ cằm sau đó rất đơn giản nói ra sự kiện con rận kia, Liên Thành, Khiếu Nguyệt cũng cảm thấy xấu hổ.

Chúng đệ tử Thiên Linh Môn nghe tiếng chuông tập hợp, vội vàng bỏ công
việc trong tay lập tức chạy tới điện nghị sự. Mặc dù đa số đệ tử đều có thể dùng ngự kiếm, nhưng một số người nhập môn chưa lâu, vẫn chưa thể
ngự kiếm như đồng môn, cho nên sau một nén nhang, những đệ tử chưa bế
quan mới tập hợp đầy đủ ở đại điện.

Nhìn một đám đệ tử trong đại điện, Vũ Đình chân nhân người chấp sự hôm nay nghiêm túc nói chuyện con rận và đám linh sủng.

Chúng đệ tử lập tức châu đầu ghé tai, cảm giác việc này nói lớn không

lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng để nói ra miệng lại vô cùng xấu hổ. Chúng
đệ tử gần đây tiếp xúc với linh sủng cảm thấy toàn thân đều ngữa, nhất
là da đầu, hận không thể thò tay bắt.

Việc này nên xử lí thế nào? Hạ Lăng Vân nhìn chúng đệ tử xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Linh sủng không sạch sẽ, chủ nhân chịu trách nhiệm! Trách
phạt sau này hãy nó, bây giờ quan trọng nhất là phải trừ rận. Ngoại trừ
tẩy sạch bên ngoài môn phái, chăn đệm quần áo phải đốt sạch, cạo sạch
người, và bộ lông của linh sủng, các người còn phương án nào khác
không?" Hắn cảm thấy cạo lông là việc đơn giản và tốn ít sức nhất.

Trong đầu Tuyết Hoa lập tức tưởng tượng ra hình ảnh khiến người khác
phải ôm bụng cười: Linh điểu bị trụi lông, toàn bộ linh sủng bị cạo
sạch lông, giống như ni cô hòa thượng.

Không thể cười, không thể cười!

Tuyết Hoa cố nén, chỉ là thân thể hồ ly không ngừng run rẩy.

Hạ Lăng Vân nghĩ rằng tiểu hồ ly sợ quá phát run, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nàng, trấn an.

"Sư thúc, dược phòng có thể lập tức điều chế phấn trừ rận, nước thuốc
trừ rận. Tất cả linh sủng và đệ tử trong môn đều có thể dùng." Thời khắc mấu chốt, Thanh Hoa chân nhân lập tức đề xuất. Nữ đệ tử trong môn thầm
thở phào. Mặc kệ các nàng đã sống bao nhiêu năm, dù sao cũng là nữ nhân, yêu cái đẹp đã là thiên tính, không nỡ cạo trọc đầu.

"Sư thúc, con nhớ được trên một quyển sách có ghi lại vài phương thuốc
trừ rận rất hiệu quả, con lập tức trở về tìm." Một đệ tử lập tức cao
giọng nói ra.

Tuyết Hoa không muốn trần truồng mà chạy lo lắng nhìn về phía Hạ Lăng
Vân. Ở đây hắn giữ địa vị tối cao, ba vị đại chưởng môn đều phải nghe
lời hắn đấy.

"Phương thuốc trừ rận..." Hạ Lăng Vân trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi và Thanh Hoa lập tức mang theo một số đệ tử nhanh chóng điều chế thuốc."

Thường Hưng rất thành thật, lúc này hẳn đã đốt Vong Trần Cư rồi. Bây giờ trên người đệ tử Thiên Linh Môn có bao nhiêu người bị lây rận, hắn cũng không rõ, lại cũng không thể đệ tử bị lây rận tới giúp hắn xây dựng
Vong Trần Cư.

Đạt được sự đồng ý của hắn, đệ tử kia cùng Thanh Hoa chân nhân lập tức
mang một số đệ tử tới đan phòng. Vũ Đình chân nhân bắt đầu phân phó đệ
tử, tất cả mọi người đình chỉ tu luyện, bắt đầu tiến thành càn quét đám
linh sủng trước khi mọc lông đều thu vào trong không gian linh sủng, sau khi điều chế xong thuốc sẽ cho ra ngoài.

Những tu sĩ cao thượng thanh ngạo trong mắt người thế tục, cũng không
tránh khỏi có những phiền não và chật vật như người thường nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận