Hồ Nữ

“Ngươi
có ăn thịt người không?” Tuyết Hoa quát. Linh hồn nàng là người, có tam
quan của con người cho nên dù nàng có khả năngđi chăng nữa cũng không
bao giờ đồng ý cứu một con hồ ly ăn thịt người.

“Ăn, ăn... Cứu ta, cứu ta...”Linh trí không đủ, năng lực biểu đạt của hồ ly còn đơn giản, không bằng Tuyết Hoa.

“Ăn cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự đã ăn thịt người.” Tuyết Hoa lớn tiếng quát.

“Ăn, ăn... Cứu mạng, cứu mạng.” Bạch hồ ly lại lặp lại câu nói vừa nãy.

“Ăn cái gì?” Tuyết Hoa cố gắng hiểu ý của đối phương. Một vài mảng ký
ức thoáng hiện lên trong đầu: bọt nước sùng sục, cá bơi lội; bên bờ xuất hiện một bé gái khoảng bốn năm tuổi, bên cạnh còn có mấy người lớn; bé
gái trên người ẩn tràn đầy linh khí màu lam nhạt. Nàng đột nhiên bị đẩy ngã xuống, sau đó phát ra tiếng kêu rất thảm thiết, chung quanh là
những tiếng thét chói tai.

Đây là những cảnh tượng từ góc nhìn của Bạch hồ ly.

Tuyết Hoa hiểungay trong nháy mắt. Bạch hồ ly có thể dựa vào bản năng
để cảm ứng linh lực của đất trời, từ đó phát hiện ra linh căn, nócảm
nhận được linh khí trong cơ thể bé gái nên nó mới đem đứa bé giết chết
chết rồi ăn thịt.

Hạ Lăng Vân từng dạy cho nàng biết, bất kỳ sinh linh nào khi tu luyện
linh lực thì chỉ biết làm cho linh khí tập trung ở cơ thể mình. Trong tự nhiên những yêu quái chưa biến hóa, chưa hình thành nhân tính và lý trí như con người đều làm theo bản năng trong cơ thể hấp thụ linh khí của
ngoại tộc.

Con hồ ly này tinh anh hơn người, biết ăn thịt người là đường tắt để
có được linh khí, tương lai nhất định sẽ chủ động săn bắt người. Một
con hồ ly đã có ý muốn ăn thịt người để biến thân thì nàng tuyệt
đốikhông thể cứu nó.

“Xin lỗi, ta không thể cứu ngươi.” Tuyết Hoa bình tĩnh trở lại, tàn
nhẫn đáp lại đối phương, sau đó đầu tựa vào trong lòngHạ Lăng Vân, coi
nhưkhông hề nghe tiếng kêu cầu cứu thê lương của đối phương, cũng không
hề cảm ứng ý niệm cầu cứu của hồ ly truyền đến.


Nhìn cảnh tượng hai tiểu hồ ly, người đứng bên cạnh Hạ Lăng Vân đều sợ đến mức trốn sang một bên, nơm nớp sợ hãi nhìn Hạ Lăng Vân.

Hạ Lăng Vân bình tĩnh đứng không nói lời nào. Thấy tiểu hồ ly bình
tĩnh trở lại dựa đầu vào ngực mình, hắn hiểu được suy nghĩ trong lòng
của tiểu hồ ly và biết nó đã đưa ra quyết định, đồng thời cũng chứng
thực suy đoán của chính mình " Trước đây, tiểu hồ ly đã từng được tu sĩ
loài ngườidạy dỗ". Hắn ôm nó đi lên trước, hỏi tên nam tử râu cá trê,
người này chừng ba mươi tuổi sắc mặt đang tái nhợt: "Làm thế nào ngươi
phát hiện con hồ ly tinh này. Nó hại cho con người sao?"

Đối mặt với vị thượng tiên cao cao tại thượng – khí thế bất phàm, nam
tử râu cá trê khom người chắp tay run giọng nói: "Tiên tônđại nhân, con
hồ ly này đã ăn thịt đứa cháu gái nhỏ của Mai lão gia, vãn bối vừa lúc
đi ngang qua nên giúp đỡ cùng đuổi bắt, dựa vào hai đạo chú phù cùng một cái tiểu pháp khí mà trưởng bối môn phái ban cho đã bắt được con hồ ly
này về." Đối với một đệ tử ngoại môn tu hành còn non như hắn, mỗi một tu sĩ bước vào “đạo” đều là tiên tônđại nhân.

Mọi người thấy hắn hành lễ trước một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, miệng
nói tiên tônđại nhân, lập tức hiểu được vị nam tử tuấn mĩ này cũng là tu sĩ, hơn nữa đẳng cấp còn không thấp.

"Tiên nhân, xin người hãy làm chủ cho lão, đứa cháu gái đáng thương
của ta bị con hồ lyđộc ác này ăn thịt, phụ thân nóvì quá thương tâm đến
nay vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Ông lão vận áo lụa vội tiến lên hai bước, quỳ xuống khóc lóc kể lể.
Sủng vật của vị tiên nhân này và hồ ly tinh kia không ngừng trao đổi,
hắn lo lắng tiên nhân muốn cứu con hồ ly tinh kia. Hồ ly là một loại
động vật biết ghi thù, một khi nó được cứu chỉ sợ sau này sẽ quay lại để báo thù.

"Lúc đầu các ngươi quyết định làm như thế nào thì cứ làm như vậy, tiểu hồ ly của ta rất thông minh, sự việc này chúng ta sẽ không nhúng tay."

Hạ Lăng Vân bình tĩnh đối mặt với nam tử râu cá trê nói: "Ngươi lá gan không nhỏ, tu vi thấp như vậy. Chỉ nhờ vào hai trương bùa hộ mệnh cùng
pháp khí hộ thân liền dám truy đuổi hồ ly tinh. Ngươi không sợ bị nó ăn
thịt luôn sao?"

Tên nam tử này tuy huyết thịt không ngon bằng đứa bé gái nhưng trong
cơ thể hắn chứa linh lực và linh khí nồng đậm hơnso đứa bé chỉ có linh
căn lại chưa từng tu luyện thì cũng là miếng mồi béo bở mà yêu quái

thích.

Nam tử râu cá trê vội vàng nói: "Hồ ly hại người ngay trước mắt, vãn
bối không thể làm ngơ. Huống chi cũng có rất nhiều người thường nuôi hồ
ly, vãn bối càng không thể nhát gan."

Hạ Lăng Vân lấy ra một khối thẻ bài bằng đồng và hai viên linh dược
rồi chỉ dẫn: "Băng tiễn linh bài ta tặng ngươi có thể bảo hộ lúc lâm
nguy, thúc đẩy linh lực chủ động công kích; Tẩy Tủy đan cao cấp cùng bồi bản cố nguyên đan cao cấp cũng tặng cho ngươi, hi vọng đối với ngươi sẽ hữu dụng. Về sau, gặp yêu quái đạo hạnh cao tốt nhất vẫn là trốn xa một chút, đừng vì thể hiện bản thân mà thành nguyên liệu tu luyện của bọn
chúng" Những tu sĩ ngoại đạo tu vi còn kém, hi vọng này hai viên linh
dược cao cấp này có thể giúp hắn từ đó bước vào cảnh giới của "Đạo".

"Tiên tôn đại nhân, đây là người cho ta sao? Xin hỏi đại nhân phải
xưng hô với người thế nào?" Nam tử râu cá trê hỏi, mặt tỏ vẻ không dám
tin. Linh đan cao cấp luyện thành không phải dễ, há có thể tùy tiện tặng người khác? Người này dung nhan không những trẻ mà còn cực kỳ tuấn mĩ,
tuyệt đối là tu sĩ phẩm cấp cao, nếu không thì không thể nào rộng lượng
như vậy, không thèm để ý Tẩy Tủy đan cùng bồi bản cố nguyên đan cao cấp.

Hạ Lăng Vân khẽ vuốt cằm, nói: "Ta là Hạ Lăng Vân đến từ Thiên Linh sơn." Nói xong, hắn đem vật cầm trong tay đưa ra.

"Thiên Linh sơn tiên tôn." Nam tử râu cá trê run rẩy nói, hai tay cung kính tiếp nhận pháp khí cùng linh đan Hạ Lăng Vân ban cho hắn. Hắn đẳng cấp hèn mọn, mấy năm nay học đạo ở ngoài cho nên cũng không biết Hạ
Lăng Vân làtu sĩ cao cấp cỡ nào nhưng nghe nói tu sĩ Thiên Linh sơn đạo
hạnh rất cao cường.

Lạnh lùng nhìn bạch hồ ly đang liều mạng kêu rên trong lồng sắt, Hạ
Lăng Vân điềm tĩnh ôm thân thể đang run run của tiểu hồ ly bay lên. Tiểu hồ ly linh trí cao, biết phân biệt thiện ác, xót thương đồng loại nhưng cũng bởi vì linh trí cao nên hiểu được cái chết vô cùng đau khổ. Do vậy nó mới đau thương và sợ hãi. Hắn phải nhanh chóng mang nó rời đi.

○○○

"Tuyết Hoa, chùm nho này hương vị rất ngọt." Hắn bay đến một chỗ vùng
hoang vu, cầm ra mấy chùm nho màu tím lung lay trước mắt tiểu hồ ly.

Tuyết Hoa cảm xúc suy sụp, hiện tại cũng không đói bụng, đối với đồ ăn hắn dụ căn bản không có hứng thú.

Mới sáng nay nó còn ham ăn quả dại mà bây giờ đã không có chút hứng

thú, Hạ Lăng Vân đành phải nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng dỗ dành nó.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve làm cho nàng không còn run rẩy nữa, hắn
hát Khúc Nhi âm thanh trầm dễ nghe, làm cho nàng ngỡ như nghe phụ thân
hát ru cho nàng ngủ lúc còn nhỏ.

Thế giới này không phải cái gì cũng đều tốt đẹp, ta muốn trở về hình
dáng lúc trước. Tuy nhiên, nếu đã không thể trở về, ta phải cố gắng trở
nên mạnh mẽ, tuyệt đối không được như Bạch hồ ly tinh kia bị người đời
thiêu sống.

Ta phải cố gắng làm một hồ ly tinh lương thiện, lúc đó nam thần có thể vĩnh viễn bảo hộ ta không bị con người khi dễ.

Tuyết Hoa được Hạ Lăng Vân trấn an, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trước mắt lại lần nữa xuất hiện một mảnh trắng xoá sương mù, một âm
thanh vang lên: "Ngươi không được trở về... Ngoan ngoãn tu luyện, nhanh
chóng hóa thân thành người. Ngươi... Đại bí mật... Cái đuôi..."

"Bàn tay vàng người, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi phải ra lệnh cho ta?" Trong mộng Tuyết Hoa lớn tiếng kêu lên.

"Duy trì... Ích lợi, ràng buộc... Quản lý... Cam đoan... Văn học thành vĩnh viễn..." Âm thanh đứt quãng, tựa như không ngừng bị ai đó quấy
nhiễu, "Làm người... Ta đem..."

"Ngươi đang nói linh tinh gì thế hả, ngươi không thể nói rõ ràng sao?" Trong mộng Tuyết Hoa nhớ rõ vò đầu bứt tai.

Nàng cứ thế xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương trắng cho đến khi cảm
thấy có mùi hương thịt nướng xộc thẳng vào mũi làm nàng tỉnh giấc.

Phát hiện dáng người đang cuộn tròn của tiểu hồ ly động đậy, mắt mở
to, đang nướng thịt, Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"

Tiểu hồ ly Tuyết Hoa hướng mũi về phía trước và không ngừng ngửi, miệng không tự chủ được chảy nước miếng.

Sắc trời còn chưa tối, Hạ Lăng Vân đốt lửa ở phía trước, dựng vài nhánh cây trên mặt đất nướng thịt.

"Đây là đùi heo rừng, chờ một chút nữa là chín rồi." Hạ Lăng Vân nói:
"Nếu ngươi khát nước, bên trái có một con suối nhỏ." Hắn thì nơi nào
cũng có thể ở, nhưng tiểu hồ ly mỗi ngày đều cần ăn uống, vệ sinh, cho
nên hắn cũng chọn nơi ở gần nguồn nước cho thuận tiện.

Tuyết Hoa xấu hổ lè lưỡi liếm láp nước dãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần da đang cháy vàng ươm tỏa hương thơm không thể cưỡng lại.


Thân hình nàng quá nhỏ, chỉ có thể săn bắn thỏ hoang, gà rừng, bắt cá
tôm, đối với lợn rừng lớn như vậy tiểu nhân đành bất lực, cho nên nàng
từ xuyên qua đến giờ chưa từngđược ăn qua thịt heo.

"Ngươi thích ăn ư? Được rồi, về sau ta sẽ giúp ngươi." Nhìn vẻ mặt tham ăn của nàng, Hạ Lăng Vân buồn cười nói.

Hắn đã hai, ba trăm năm không săn bắt động vật làm thức ăn, bây giờ
chỉ để trấn an tinh thần tiểu hồ ly mà hắn đã tự tay săn bắt lợn rừng,
chặt bỏ chân sau, xách đến suối nước làm sạch lông, sau đó đi chặt cây
đốt lửa nướng thịt. Phẩm chất một vị tu sĩ cao cao tại thượng, không
nhiễm bụi trần đã bị phá hủy.

Nam thần, người đối với ta thật tốt quá!

Ngủ một giấc, bởi vì sựưu thương dành chođồng loại của Tuyết Hoa đã
nhạt đi thấy rõ, hiện tại lại bị đồ ăn hấp dẫn, còn nghe Hạ Lăng Vân nói về sau sẽ làm giúp nàng kiếm thức ăn, tâm tình lập tức vui vẻ bổ nhào
lên trên đùi hắn làm nũng.

Thấy nó hoạt bát trở lại, Hạ Lăng Vân biết trong lòng nó những chuyện
sáng nay đã phần nào phai nhạt, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Hắn cảm thấy Tuyết Hoa không phải dạng người hay lưu giữ trong ký ức về những chuyện đau lòng. Vậy nên, chỉ cần hắn không nhắc tới bạch hồ ly kia thì nó tự
khắc sẽ quên thôi (hắn suy đoán, Tuyết Hoa trước đây có chủ nhân hay
không chắc cũng không nhớ).

Hắn lấy một cái chân giò ra ngoài, cắt từng miếng thịt chín vàng ươm
để trên lá cây rồi nói: "Nguội một tí là ngươi có thể ăn. Hắn chưa thấy
linh sủng thích ăn thịt chín động vật, trước đây những linh sủng do các
đồ đệ, sư điệt, đồ tôn nuôi dưỡng tuy rằng cũng cho ăn thịt chín, nhưng
đa phần linh sủng vẫn sẽ chủ động săn bắn và ăn tại chỗ.

"Oa ô, oa ô." Ngươi không ăn sao?

Tuyết Hoa tiểu hồ ly cẩn thận dùng răng răng kéo một cái lá cây, đem miếng thịt đưa đến trước mặt Hạ Lăng Vân.

Hạ Lăng Vân trông thấy, lập tức đưa tay thân mật vuốt ve chiếc đầu nhỏ của nó, mỉm cười nói: "Ta nhiều năm ăn chay, không thể ăn thịt. Ngươi
cứ ăn đi." Không hổ là Tiểu hồ ly mà hắn dày công dạy dỗ tu luyện. Thật
là thông minh.

"Nga nga." Tuyết Hoa phát ra âm thanh cực kỳ giống tiếng người, cúi
đầu ăn miếng thịt vừa đưa cho Hạ Lăng Vân. Thịt nướng rất thơm ngon,
được ăn thỏa mãn, nàng tỏ vẻ rất thích thú, miệng cứ kêu lên suốt.

Hạ Lăng Vân lấy ra một cái hồ lô, gỡ ra nút ra uống nước, rồi lấy quả dại ra ăn rồi “hầu hạ” sủng vật đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận