Tội lớn nhất của yêu hồ Lệ quý phi là mê hoặc Hoàng đế Minh Tông của vương triều Kim Phượng, hại chết hắn, khiến Thái Hậu chuyên quyền, trung thần bị nạn, chúng Vương thúc khởi binh, chiến trah liên miên, tính gộp lại binh sĩ tử vong lên tới mười ba mười bốn vạn, dân chúng vô tội hơn tám vạn, hơn nữa... hại dân chúng nhà nát cửa tan.
Huyền Vũ Tiên Quân nói tới đây, Tuyết Hoa đang lắng nghe quay đầu bác bỏ: "Lệ Nhi sớm có người trong lòng rồi, nàng chỉ trêu đùa gã Hoàng đế sắc lang một chút thôi. Hoàng đế là kẻ bạc tình nhất thiên hạ, thật sự sẽ bị tương tư mà chết? Ta, không, tin!"
Nàng hỏi ngược lại: "Vì sao không phải hắn mắc bệnh chết, chính cung hoàng hậu của hắn hận hắnphong lưu vô tình vô nghĩa, thừa cơ vụng trộm giết chết hắn giá họa cho Lệ Nhi, lại bồi dưỡng tiểu nhi tử làm tân hoàng, chính mình buông rèm chấp chính?" Loại cung đấu này quá phổ biến rồi!
Hai vị Tiên Quân nghe thấy lời bác bỏ của nàng, lập tức hai mặt nhìn nhau, lại nghĩ trong lịch đại hoàng triều hậu cung cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Huyền Vũ Tiên Quân cười khổ một cái, nói tội lớn thứ hai của Lệ quý phi, mê hoặc các tu sĩ danh môn chính phái cướp pháp bảo của bọn họ, thậm chí còn hại bọn họ thân bại danh liệt.
Tuyết Hoa chờ hắn nói xong lại phản biện, "Ai nói tu sĩ danh môn chính phái không có kẻ tiểu nhân hèn hạ háo sắc? Lệ Nhi dù không chủ động mê hoặc nam nhân, nam nhân cũng bị vẻ đẹp của muội ấy thu hút, sau đó mặt dạn mày dày quấn lấy. Tuy Lệ Nhi đắc ý với dung mạo của mình, nhưng xem thường việc dùng sắc đẹp mê hoặc nam nhân. Rất có thể muội ấy cố ý tìm kiếm chuyện bí mật của những nam nhân kia, sau đó đem việc xấu của họ truyền ra ngoài. Về phần, cướp bóc đoạt pháp bảo, ta cảm thấy do Lệ Nhi nghĩ mình đã tốn chút tâm tư, phải có đền bù tổn thất."
thật vậy ư?
Huyền Vũ Tiên Quân bán tính bán nghi, ngược lại Hạ Lăng Vân lại nghĩ theo hướng Tuyết Hoa vừa nói.
Huyền Vũ Tiên Quân lại kể tiếp tội lớn thứ ba của Lệ quý phi, giết người đoạt bảo, giết chết năm tán tu, huyết tẩy Xích Hà Cố ở biên cảnh phía Tây Bắc nước Kim Phượng.
Tuyết Hoa lập tức cười lạnh, nói: "Nếu không phải tán tu Xích Hà Cốc tổn thương nàng, nàng tuyệt đối không giết chết bọn họ, bởi vì phụ thân chúng ta là người, đã từng nghiêm khắc dặn dò chúng ta khôngđược phép giết người vô tội. Về phần giết người đoạt bảo, càng là lời vô căn cứ! không phải các ngươi mong muốn pháp bảo trên người nàng sao? Ta nói thật cho ngươi biết, pháp khí linh đan của nàng đều là đỉnh cấp, căn bản không thèm để ý mấy thứ rác rưởi của kẻ khác!"
Người? Phụ thân các nàng là người?
Huyền Vũ Tiên Quân rất khiếp sợ, hóa ra phụ thân của hai thất vĩ thiên hồ là người. Vị phụ thân này nếu có thể dạy dỗ thiên hồ có thời gian trưởng thành rất lâu, vậy nhất định là Tiên Nhân.
Tất cả đều là đỉnh cấp! Cái này không phải nói, vòng tay của nàng và Lệ quý phi giống như đúc đều chứa pháp khí đan dược đỉnh cấp? Khó trách, một cái trâm gài vẽ vội một đường cũng tạo thành Băng Linh ngăn cản pháp khí Thiên Ảnh phi kiếm cấp cao của hắn.
Ánh mắt Huyền Vũ Tiên Quân rơi vào vòng tay Như Ý của Tuyết Hoa. Lăng Vân Tiên Quân nói vòng tay Như Ý là phụ thân của các nàng ban cho, như vậy vị phụ thân này chắc chắn có bối phận "Tiên", tài luyện khí luyện đan cao thủ! Lăng Vân Tiên Quân còn nói nhạc phụ dặn dò, muốn chăm sóc chiếu cố Lệ quý phi, chắc vị tiền bối kia còn sống trên nhân gian, mới đi về cõi tiên mấy trăm năm gần đây. Ai, là vị tiền bối giai "Tiên" nào, lại cùng mẫu thân thiên hồ sinh ra hai thiên hồ huyết thống nửa người nửa hồ?
Tuyết Hoa phát hiện ánh mắt Huyền Vũ Tiên Quân rơi trên vòng tay Như Ý, cố ý giơ lên trước mặt hắn, lộ vẻ xem thường: "Có phải ngươi cũng muốn đoạt pháp khí đỉnh cấp? Ngươi cũng nổi lên sát ý giết người đoạt bảo? Ngươi cũng muốn lấy tinh nguyên châu của ta, luyện đan?" Trong cơ thể Tiên Quân nhân loại cũng có Tinh Nguyên Châu, chỉ có điều không phải là kẻ mất hết nhân tính thì tu sĩ ta ác cũng không ra tay giết đồng loại. Tu sĩ tà phái, kể cả một số tu sĩ chính phái, bọn họ thích ra tay với nhưng giai "Tiên" không phải đồng loại, bởi như vậy mọi người sẽ không chỉ trích, càng không có người vì những giai "Tiên" bị hại mà đòi công đạo.
Bị nàng châm chọc, Huyền Vũ tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: "Tu sĩ, ai không muốn linh đan pháp khí? Mỗi người đều có lòng tham, nên cần phải học cách khống chế."
Hạ Lăng Vân thấy thế, nhẹ nhàng trách: "Tuyết Hoa, thu liễm chút ít, đừng khiêu khích người khác." Bời vì Huyền Vũ Tiên Quân vừa gặp đã đánh lén, Tuyết Hoa ghi thù rồi, nói không chừng còn cố ý dụ dỗ lòng tham của Huyền Vũ Tiên Quân, sau đó nàng cùng hắn liên thủ giết chết Huyền Vũ.
hắn thầm thở dài trong lòng, tâm tư Tuyết Hoa ngày càng phức tạp rồi, so với Tuyết Hoa hiện tại, hắncàng hoại niệm tiểu hồ ly Tuyết Hoa thuần khiết đáng yêu trước kia.
"Hừ." Tuyết Hoa nặng nề hừ một tiếng, rửa sạch gà rừng sát muối bắt đầu... đặt lên tảng đá khá sạch, phóng lửa nướng gà.
Thấy nàng phóng ra hỏa diễm nướng gà, Huyền Vũ Tiên Quân có chút kinh ngạc, nhưng trước kia cũng đã gặp tu sĩ linh căn hệ hỏa tu luyện như vậy, lại không chú ý.
hắn bắt đầu kể tiếp tội thứ tư của Lệ quý phi, hủy khe núi nước Tây Lĩnh, chặn nước sông khiến bao nhiêu ruộng tốt và hai mươi mấy thôn trang và một tòa thành bị chìm, gần mười vạn người gặp họa.
Tuyết Hoa phân tâm nghe, hỏi: "Có người chết hay không?" Chỉ cần không có người chết là được, Lệ Nhi haowcj nàng sẽ bồi thường tốt.
"Bởi vì nước sông dâng chậm, hơn nữa chỉ tới đầu gối, quan phủ kịp báo cáo tới triều đình không có người chết." Huyền Vũ Tiên Quân nói, "Quan phủ thế tục không rõ nguyên nhân chỉ quy cho thiên tai."
"À." Trong lòng Tuyết Hoa bắt đầu tính toán, nàng nghĩ có nên kéo Hạ Lăng Vân tới nước Tây Lĩnh, xem tình huống của người dân rồi lặng lẽ đền bù ít tổn thất, ừm... một viên Cố Nguyên Đan đỉnh cấp có thể đổi được bao nhiêu tiền, mua được bao nhiêu lương thực?
Thấy nàng chỉ "À" một tiếng, Huyền Vũ Tiên Quân lộ vẻ tức giận hỏi: "Phu nhân không giải thích thay muội muội mình nữa rồi hả? Nàng phá hủy khe núi, làm hỏng địa thế, nơi đó vốn có ba khu tu luyện nhỏvậy mà bị biến mất."
Tuyết Hoa nói, "Ta không biết tại sao Lệ Nhi lại phải phá hủy khe núi, cho nên không thể nói gì. Dân chúng bình thường bị nạn, ta đang tính toán bán đi một viên Cố Nguyên Đan đỉnh cấp hoặc Cửu Chuyển Kim Đan, đổi lương thực, vải vóc cùng các thứ khác đền bù cho dân chúng. Linh khí thiên địa, khôngngưng tụ ở khe núi thì sẽ tản mạn tới nơi khác, khiến linh khí nơi đó thêm dày đặc, không chừng lại tạo thành địa thế tu luyện phúc địa."
Huyền Vũ Tiên Quân lập tức bị nàng nói á khẩu không trả lời được, trong lòng không khỏi suy nghĩ sâu xa. Nàng và Lệ quý phi quả thật tỷ muội tình thâm, miệng lưỡi tuy sắc bén nhưng cũng thiện lương, cùng là thiên hồ, Lệ quý phi sao có thể tà ác như lời đồn? Cũng giống như hồ nữ này, miệng hung ác nhưng thật ra rất lương thiện?
Nghe Tuyết Hoa muốn thay Lệ Nhi đền bù tổn thất cho dân chúng phụ cận, hai hàng lông mày của Hạ Lăng Vân giãn ra. hắn dịu dàng nói: "Tuyết Hoa, về sau ta và nàng tới khe núi nhìn xem, cùng nhau làm việc thiện." Đỉnh cấp đan dược không cần dùng, hắn cần lấy ít Duyên Thọ Đan bán cho phú thương quyền quý có thể gom đủ tiền mua được lượng lớn vật tư.
"Đúng." Tuyết Hoa quay mặt nhìn hắn, lưu luyến thâm tình mỉm cười.
Phu thê hai người liếc mắt đưa tình, lập tức Huyền Vũ Tiên Quân cảm giác mình là kẻ thừa rồi, trong lòng có chút không tự nhiên và mất mát, không hiểu sao có chút đố kị.
Gà rừng tỏa ra mùi thơm, Tuyết Hoa thu hồi hỏa diễm, sau đó hỏi: "Lăng Vân, chàng và vị Tiên Quân này thích ăn gì?" Nàng lấy ít đồ ăn trong vòng tay Như Ý, là do Thường Đức Thường Hưng biết bọn họ lịch lãm rèn luyện ở thế tục, rất lâu mới về, vội vàng làm, cơ bản là đồ ăn mặn nàng thích làm, cũng có một ít thức ăn chay Hạ Lăng Vân thích.
Hạ Lăng Vân mỉm cười lấy ra bảy tám trái quả trong vòng tay Càn Khôn, nói với Huyền Vũ Tiên Quân: "Ta có chút hoa quả đặc sản của nước Kim Phượng, Huyền Vũ huynh không chê, mời dùng thử." hắnnhìn Huyền Vũ Tiên Quân, biết rõ Huyền Vũ giống hắn trước kia không ăn đồ mặn, nước và trái cây là đủ.
"Phu nhân, cảm ơn hảo ý của người. Lăng Vân lão đệ, ta cũng có vài loại quả đặc sản của nước Tây Lĩnh, đệ cũng đừng ghét bỏ, ăn thử mấy trái." nói xong, hắn cũng lấy ra bốn năm loại quả Tuyết Hoa chưa từng thấy ở trong pháp khí trữ vật ra.
"Rít...rít, chủ nhân.." Linh sủng diều hâu đứng cạnh hắn kêu lên.
Huyền Vũ Tiên Quân nghe xong nói: "Ngươi đi đi, không cần lo lắng cho ta." hắn và linh sủng có thể trao đổi ý niệm.
Lo lắng liếc nhanh về phía Tuyết Hoa, Linh ưng ngũ phẩm tung cánh bay lên, bắt đầu liệng mình tìm kiếm bữa tối.
Tuyết Hoa cầm gà rừng đặt lên đĩa, xé ức gà thành từng miếng, sau đó đưa lên miệng Hạ Lăng Vân, thân mật nói: "Lăng Vân, chàng nếm thử tay nghề của ta." Bình thường hai người không sao cả, nhưng có người khác dùng cơm cùng, nàng sẽ không để Hạ Lăng Vân gặm đùi gà, phá hư hình tượng nam thần.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nhìn nàng, ăn miếng ức gà, sau khi ăn xong nói với Huyền Vũ Tiên Quân: "Để huynh chê cười."
Huyền Vũ ăn trái cây bình tĩnh nói: "Phu nhân là người hiền huệ." Động tác của nàng không ra vẻ, có lẽ thật tâm yêu Lăng Vân Tiên Quân. Lăng Vân Tiên Quân thật có phúc, nhưng mà, hắn mang theo phu nhân ra ngoài, sẽ có rất nhiều điều không tiện cùng phiền toái, tốt nhất là nên che mặt nàng lại.
Sau khi đút toàn bộ ức gà cho Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa mới bắt đầu dùng cơm. Huyền Vũ Tiên Quân cũng không phải người quen, nàng cần gì phải để ý tới suy nghĩ của hắn? Nàng thản nhiên dùng tay cầm đùi gà gặm, sau đó bởi vì tay dính mỡ, chẳng muốn rửa tay lấy ra chiếc đũa gắp thịt trâu rừng Thường Đức Thường Hưng làm.
Khóe miệng Hạ Lăng Vân mỉm cười nhìn qua hỏi, "Có ngấy không? Cắn một miếng." hắn gọt vỏ ngoài của quả đưa lên miệng nàng.
Cái này chính là khoe ân ái với người ngoài a!
Tuyết Hoa vui vẻ, tích cực phối hợp với hắn.
Phu thê này thật sự là....
Tâm của Huyền Vũ sớm như giếng cổ không nổi gợn sóng, nhưng nhìn họ lại có chút động tâm, lập tức sinh ra ý niệm mình cũng nên tìm một bạn lữ song tu rồi.
Dùng hết bữa tối, Tuyết Hoa bê bát đĩa bẩn đến dòng suối rửa.
Hạ Lăng Vân nhìn theo bóng lưng nàng, sau đó mới quay mặt nói với Huyền Vũ Tiên Quân: "Huyền Vũ huynh biết hướng đi của Lệ Nhi?" Huyền Vũ Tiên Quân gặp Lệ Nhi sớm hơn hắn, nói không chừng đãtruy ra tung tích rồi.
"không biết." Huyền Vũ Tiên Quân uống nước trong hồ lô, cười khổ nói, "Lệ quý phi biết bay, xuất quỷ nhập thần, rất khó truy tìm. Chỉ khi nàng gây ra chuyện, giới tu tiên mới truyền tin tức cho nhau, sau đó ta mới biết được địa điểm gần đây nàng xuất hiện."
Hạ Lăng Vân cụp mắt thoáng suy tư, chậm rãi nói, "Huyền Vũ huynh, ta vốn định mang Tuyết Hoa cùng huynh kiếm Lệ Nhi, nhưng mà..."
hắn dừng một chút, nói: "Bây giờ là tháng hai mùa xuân, ta và Tuyết Hoa không tiện."
Mùa xuân tháng hai, không tiện?
Huyền Vũ Tiên Quân suy nghĩ một chút liền bừng tỉnh, vội vàng nói: "thật ra gần đây ta cũng đi loạn khắp nơi, hai người đi theo cũng chưa chắc tìm thấy Lệ quý phi. không bằng chúng ta làm một cái thiên lý truyền âm thạch sau đó tách ra tìm kiếm."
Vị Tiên Quân lão đệ này thật sự là rơi vào bể tình của hồ tiên, rất là hàm súc. Khó trách khó trách, hắncảm giác xung quanh luôn có một mùi thơm dễ chịu, hóa ra đó là mị hương của hồ ly trong truyền thuyết. May mắn, mùi hương nhạt khó phát hiện, nếu không hắn...
Huyền Vũ Tiên Quân cảm giác mình phải lập tức rời đi, nếu không sẽ dính chiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...