Hai ngày sau, Thúy Cơ quả nhiên trở lại tìm y.
Từ phòng học về nhà, giường chiếu ngổn ngang đã được xếp lại gọn gàng, trên bàn để đầy thức ăn ngon, Thúy Cơ mặc áo ngắn xanh biếc, váy màu xanh lá sẫm, bưng tô canh nóng ra khỏi nhà bếp, khuôn mặt mỹ lệ lộ ra nụ cười e thẹn cùng lấy lòng.
Trong nháy mắt, tâm Hạ Ngọc Ngôn trở nên kích động không khống chế được, viền mắt nóng ẩm. Nhưng mà, khi trông thấy trên tay Thúy Cơ xuất hiện vết phỏng do làm việc nhà không cẩn thận thì, đau đớn thình lình xảy ra khiến y lại trở về tỉnh táo.
Cuối cùng vẫn không hợp nhau… Thầm thở dài, Hạ Ngọc Ngôn mở đôi môi khô khóc, nói ra những lời còn tàn nhẫn hơn trước kia.
Lúc đầu, Thúy Cơ dùng thái độ kiên cường để chịu đựng, cho đến một câu “Ta hoàn toàn không muốn lấy ngươi.” Nàng lần thứ hai che mặt chạy đi, nàng chạy nhanh hơn, nước mắt cũng càng chảy gấp.
Giọt lệ trong suốt ấy rơi giữ không trung, vừa vặn tích lên mu bàn tay của Hạ Ngọc Ngôn, nóng cháy như lửa, y đau đến co rúm lại, tựa như da thịt đã bỏng mất rồi, tâm cũng vì vậy mà đau đớn không thôi.
Hạ Ngọc Ngôn biết, cho dù đau đớn cỡ nào, y cũng phải nhẫn nại chịu đựng, bởi vì như vậy mới là chính xác nhất, chỉ có rời khỏi y, Thúy Cơ mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính.
Ngồi bên cạnh bàn, ngơ ngác nhìn thức ăn Thúy Cơ chuẩn bị cho y, không biết đã nhìn bao lâu, y đưa tay cầm lấy đôi đũa, trong miệng ngậm thức ăn từ lâu đã nguội lạnh, Hạ Ngọc Ngôn bỗng có cảm giác muốn khóc, thế nhưng y vẫn không có cách nào khóc ra được, chỉ đem từng ngụm từng ngụm cơm canh đưa vào miệng, thậm chí ngay cả bàn thức ăn này y cũng không lãng phí chút nào, vì y biết, sau này sẽ không còn cách nào nếm được mùi vị ấm áp như vậy nữa.
Vào đêm, y lại bước vào nhà kho, ôm lấy hổ mà ngủ.
Đối với Hạ Ngọc Ngôn mà nói, bộ lông mềm mại cùng cơ thể ấm êm của nó, đủ để trấn an trái tim thụ thương của y.
Hổ dùng đuôi đánh y, phát sinh tiếng gào rú đe dọa, nỗ lực đuổi y ra, Hạ Ngọc Ngôn không khuất phục, tính tình y rất tốt, lòng dạ cũng rất mềm, nhưng có đôi khi lại vô duyên vô cớ mà trở nên kiên trì vô cùng.
Cứ tiếp tục như vậy, thường thì bên khuất phục luôn là hổ, liên tiếp vài buổi tối, một người một hổ dựa vào nhau trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé, đêm thu lạnh lẽo, hai thân thể ấy dính sát vào nhau, gắn bó không thể chia lìa, hình thành một cảnh tượng kỳ diệu mà thú vị.
Đêm khuya, thiên địa tối đen, bên trong nhà kho vắng vẻ chợt phát ra ánh sáng xanh biếc, mắt hổ hé mở, phát sáng như đuốc, nhìn về phía Hạ Ngọc Ngôn đang ngủ say.
Đó là một loại ánh mắt khiến người toàn thân nóng cháy…
Vì luôn không có cách tập trung tinh thần, Hạ Ngọc Ngôn quyết định nghỉ dạy, cả ngày ở trong nhà, không đi đến bất cứ đâu.
Ngày vô vị trôi qua, buổi chiều năm ngày sau, khi Hạ Ngọc Ngôn đang cầm vỉ hấp bánh màn thầu vừa cứng vừa khô ra khỏi nhà bếp thì, tiểu nha hoàn trong nhà Thúy Cơ Phân nhi gõ cửa, đưa cho y tấm thiếp cưới đỏ thẫm.
Tiếp nhận, mở ra, tay của Hạ Ngọc Ngôn bắt đầu run lên, mất đi khống chế.
Hôn kỳ đính vào tháng sau, ngày hai mươi bảy tháng chín, tân lang là Hồng cử nhân ở kinh thành, tiến hành hôn sự vội vội vàng vàng như vậy là sợ y, hay sợ Thúy Cơ sẽ đổi ý?
Nhìn thiệp cưới, gương mặt Hạ Ngọc Ngôn trắng xanh xen nhau, thần sắc ảm đạm khó coi, tiểu Phân có lẽ đã nhìn ra khổ sở trong lòng y, do dự một hồi nhưng vẫn không nhịn được, an ủi y: “Hạ thiếu gia, thiếu gia đừng khó chịu như vậy. Tiểu thư… chỉ là một thời tức giận, hơn nữa phu nhân ở cạnh đổ dầu vào lửa mới mơ hồ đáp ứng hôn sự mà thôi, kỳ thực, tiểu Phân biết trong lòng tiểu thư thích nhất luôn là thiếu gia, chỉ cần thiếu gia đi nói với tiểu thư vài lời, tiểu thư nhất định sẽ lại trở về trong lòng thiếu gia.”
Đôi môi nhạt hồng nâng lên một nụ cười cay đắng, Hạ Ngọc Ngôn mặc không lên tiếng, tiểu Phân lại thoải mái thêm vài câu, thấy y vẫn không có phản ứng gì, chỉ phải than nhẹ một tiếng, cáo từ rời đi.
Hạ Ngọc Ngôn cẩn thận thu hồi thiệp cưới, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn bầu trời trống không, một lúc lâu sau, y đẩy xe về phía nhà kho, con hổ nằm trên đống cỏ khô vừa nhìn thấy y đi vào, tai liền vểnh lên, dùng ánh mắt sắc bén trừng y.
Hạ Ngọc Ngôn vốn trước giờ rất thích quấn lấy nó, lúc này lại có biểu hiện khác thường, mím chặt môi, đi ngang qua người hổ. Cầm lấy cây cuốc đặt trong đống đồ vật liền rời đi. Biểu hiện dửng dưng nhìn như không thấy đó của y trái lại khiến hổ cảm thấy khó chịu, con ngươi xanh biếc xoay xoay vài cái rồi cũng theo sau y, cùng ra ngoài kho.
Xe đẩy đứng lặng dưới cây hoa quế lớn nhất trong sân vườn, Hạ Ngọc Ngôn dùng hai tay nắm chặt cuốc, cố sức vung lên.
Đào bùn xới đất xong, dưới tàng cây chôn Trạng nguyên hồng lâu năm, thơm thuần vô cùng, Hạ Ngọc Ngôn ngồi trên xe đẩy, không còn đủ khí lực xách vò rượu hơn mười cân đó ra nữa, trầm tư trong giây lát, y đi lấy một môi rượu làm bằng đồng, quyết định ngồi dưới đất, lưng dựa vào thân cây, uống từng ngụm từng ngụm vào bụng cứ như đang uống nước.
Tư thế uống rượu cuồng điên này khiến dịch rượu màu hổ phách tràn ra khóe môi, dọc theo cằm, lướt qua chiếc cổ thon dài, ướt đẫm một khối lớn trên vạt áo sắc xanh.
Con hổ quanh quẩn bên cạnh y, dùng khóe mắt lạnh lùng liếc y, ánh mắt như muốn nói: Nào có ai uống rượu như vậy? Lãng phí!
Lưu ý đến ánh mắt hổ, Hạ Ngọc Ngôn đưa tay sờ sờ đầu nó, cười nói: “Ngươi biết không? Rượu này tên là ‘Trạng nguyên hồng’, là khi ta sinh ra cha ta tận tay chế riêng cho ta, cũng là kỳ vọng cha dành cho ta —— một ngày nào đó sẽ đề tên bảng vàng, đậu được Trạng nguyên. Sau đó… Ta què rồi, nhưng mà cha không có trách ta, cha còn an ủi ta, đợi khi ta cùng Thúy Cơ thành hôn thì đem rượu này lấy ra để uống mừng cũng thế thôi, đáng tiếc… Ta lại thêm một lần khiến cha ta thất vọng.”
Nhớ về quá khứ năm xưa, thần sắc Hạ Ngọc Ngôn không khỏi buồn bã, hổ mặc kệ y, đi lên trước vài bước, chỉ thấy nó vung đuôi lên, cuốn lấy một vò rượu trong bùn đất.
Móng hổ nhẹ dùng sức, phủi phủi bùn đi, trước ánh mắt kinh ngạc của Hạ Ngọc Ngôn, nó nâng nghiêng vò rượu, đầu thấu tới gần, bắt đầu uống.
Hổ cũng uống rượu được? Hạ Ngọc Ngôn kinh ngạc không ngớt, yên lặng nhìn động tác của hổ, một hồi lâu sau mới dời đi ánh mắt.
Lại nâng vò rượu rót vào trong môi, thành thật mà nói, y hoàn toàn không thích uống rượu, y vẫn nghĩ rằng rượu vừa cay đắng vừa chua chát, nhưng mà hiện tại uống xong rồi thì lại nghĩ, rượu là thức uống mỹ vị nhất thiên hạ, có thể giúp y quên đi khổ đau.
“Thúy Cơ là người con gái tốt, khi ta và nàng vẫn còn trong bụng mẫu thân, cha cùng bá phụ đã đính hôn sự cho chúng ta rồi, nàng sinh ra trước ta, luôn chăm sóc ta cứ như một người tỷ tỷ, khi chân ta không bao giờ bước đi được nữa, nàng đã an ủi ta, khi cha ta chết, nàng khóc còn lớn tiếng hơn ta, cho dù bá phụ mẫu phản đối, nàng vẫn mưa gió không đổi, chăm sóc ta từng ngày, nàng là người con gái tốt… Người tốt như vậy, nếu như có thể thành hôn với nàng, sinh con đẻ cái, có thể là chuyện hạnh phúc nhất đời ta.”
Dựa vào ba phần men say, thổ lộ với hết với hư không, thần sắc trên mặt Hạ Ngọc Ngôn, khi thì ôn hòa, khi thì thương cảm.
“Nhưng mà, ta không thể… Nàng đáng giá với người tốt hơn ta, ta không có cách nào chăm sóc được nàng, trái lại phải để nàng quan tâm mọi chuyện của ta.”
Cúi đầu, nhìn nửa thân sau che đậy trong lớp trường bào, cho dù dùng hết khí lực toàn thân, y cũng không thể khiến hai chân thoáng di động được, cho dù không muốn thừa nhận, Hạ Ngọc Ngôn cũng vô pháp không thừa nhận, mình đã sớm trở thành một phế nhân.
Bá phụ nói đúng, y không thể ích kỷ khiến Thúy Cơ lầm lỡ hạnh phúc, chăm sóc y cả đời, hơn cả bản thân mình, y càng mong muốn Thúy Cơ có thể đạt được hạnh phúc, dẫu sao kể từ ngày cha mất, nàng đã trở thành người thân nhất của y. Uống càng thêm nhiều rượu, cầu chỉ một cơn say, không phải vì tình thương, chủ yếu chỉ vì nhàn nhạt uất ức cùng thương hại mình. Y đã từng rất thích chạy, thích nhảy, đã từng là một thanh niên tốt trong mắt mọi người, khi ấy, khinh miệt, lạnh nhạt, đồng tình… Đều cách y rất xa.
Một vò rượu nát, lại thêm một vò, gương mặt trắng nõn sau khi say nhuốm màu hồng hoa, chân trời vốn tinh không quang đãng dần dần lấp đầy mây đen, từng giọt từng giọt mưa tí tách rơi trên mặt đất, lúc đầu rất thưa thớt, sau đó dày đặc như màng trời. Toàn bộ thiên địa trở nên trắng xóa, dường như bị bao vây trong dày đặc sương mù.
Từ khi giọt mưa rơi xuống lần đầu, hổ đã trốn vào phòng tránh mưa rồi, Hạ Ngọc Ngôn đã say như chết mặc cho mưa to phủ đầy, còn cười ngây ngô lung lay mái tóc, dùng hai tay hứng mưa đùa giỡn.
Hổ đứng xa nhìn một hồi, mắt thấy mưa to giàn giụa, Hạ Ngọc Ngôn vẫn còn ngồi ngây ngốc trong mưa, mắt hổ hung hãn chợt lóe lên thần sắc không kiên nhẫn, ba bước phóng ra nhà kho, cắn lấy áo Hạ Ngọc Ngôn, xoay người rời đi.
“Ngô… Không! Ta muốn uống rượu… Mưa… Mưa rất thoải mái, không vào đâu… Không vào…”
Hạ Ngọc Ngôn hoàn toàn không cảm kích, trong miệng lảm nhảm lời say, liều mạng giãy giụa toàn thân, lớp áo bằng vải bông thoáng cái bung ra, cả người y té xuống đất, nước bùn văng khắp nơi, thậm chí còn dính lên thân hổ.
“Mẹ nó!”
Một câu thô tục từ miệng hổ phun ra, thân hổ kéo căng, từ đầu tới móng, ngực cùng chân, dần dần biến thành người.
“Tiểu Hoa… Kỳ quái, ta… Ta nhìn thấy… Tiểu Hoa biến thành người rồi…” Hạ Ngọc Ngôn cười ngây ngô, tay phải cố sức dụi dụi đôi mắt mờ nhòa do mưa và men say, nỗ lực nhìn rõ, nhưng đôi mắt đã say khướt, chỉ có thể thấy được vô số hình người đang lay động.
Trong lúc y đang nghi thần nghi quỷ, hổ đã hoàn toàn biến ảo thành một nam nhân vóc người rắn chắc, toàn thân gắn đầy vết vằn kỳ dị.
Tứ chi chấm đất biến thành hai chân đứng thẳng, nam nhân hất mái tóc dài ướt đẫm nước mưa ra sau vai, lộ ra khuôn mặt sắc bén, khom người, một tay ôm lấy Hạ Ngọc Ngôn, khiêng ở trên vai, đi về phía căn nhà trúc.
Vào trong nhà, tiện tay quăng Hạ Ngọc Ngôn lên bàn gỗ, nam nhân đi đến tủ gỗ bên cạnh tìm vài bộ y phục, dùng làm vải khô, lau đi thân thể trần trụi đang ướt đẫm.
Tấm vải băng bó vết thương của hắn từ lâu đã rơi mất, vết thương trên lưng chảy ra máu, nhiễm đỏ y phục, nam nhân nhăn mày, quăng y phục đi.
Quay đầu nhìn về phía Hạ Ngọc Ngôn, cả người y mềm nhũn nằm trên bàn gỗ, vừa lấy tay kéo kéo y phục ướt đẫm trên người, vừa nỉ non kêu la: “Nóng… Nóng quá…”
Nồng đậm men say phát huy trong cơ thể, khiến cả người y nóng hổi khó nhịn, mà xiêm y trên người vừa ướt vừa lạnh, dính hết lên da thịt y. Nóng lạnh cùng lúc, sau khi y tỉnh dậy chắc chắn là một cơn bệnh nặng, nam nhân chắp tay ngó lơ, vốn không thèm để ý tới, nhưng một lát sau cải biến chủ ý, dùng tay xé y phục của y, hai tay đồng thời ra sức.
Tiếng xé vải thanh thúy vang lên, mái tóc dài ướt át cùng làn da trắng nõn phản xạ ra ánh sáng nhu hòa bên trong căn phòng, nam nhân nheo mắt lại, trong mắt phát ra tia sáng lục rạng rỡ, nhưng chỉ là chợt lóe rồi biến mất không thấy tăm hơi, một lát sau hồi phục tinh thần lại, lấy ra hai bộ y phục trong ngăn tủ, lau khô tóc dài cùng cơ thể Hạ Ngọc Ngôn.
Ôm lấy y, đi vào phòng ngủ, tiện tay quẳng lên giường, sau đó kéo tấm chăn bông ở cuối giường, đắp lên trên người y.
“Nóng… Không cần chăn… Nóng.” Hạ Ngọc Ngôn say đến rối tinh rối mù chỉ còn biết kêu la, tay vung vẩy, không ngừng đẩy ra chăn bông trên người mình.
Nam nhân kéo chăn lên vài lần đều bị Hạ Ngọc Ngôn đẩy ra, nam nhân trợn trắng mắt, lại đem chăn đắp kĩ, rồi cũng nằm lên giường, kéo hai tay Hạ Ngọc Ngôn về phía sau lưng, dùng một tay khóa lại, áp mặt y vào trong lòng mình, hoàn toàn áp chế động tác của y.
Nam nhân tự hỏi đã hao hết thiện tâm, đáng tiếng Hạ Ngọc Ngôn vẫn không biết cảm kích, không chịu an phận mà nằm giãy giụa trong lòng hắn.
“Ngô… Ngô ân…” Y lẩm bẩm vài tiếng không rõ, hơn nữa liên tục giãy giụa cọ chà lên khu vực mẫn cảm của nam nhân, khiến sắc mặt nam nhân bỗng chốc đỏ lên, hô hấp cũng càng thêm nặng nề.
“Còn dám động đậy, ta liền ‘gian’ ngươi!”
Vừa uy hiếp, tay trái để dưới chăn của nam nhân vừa vung lên, dùng sức đánh lên mông Hạ Ngọc Ngôn.
“Bốp!” Một thanh âm vang lên, vừa đau vừa nóng khiến Hạ Ngọc Ngôn giãy giụa càng thêm khí thế, bụng dính lên phần khố nam nhân, uốn éo vài cái. Dục vọng của nam nhân sớm đã bị y trêu chọc đến hoàn toàn thẳng cứng.
Ngọn lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt, mỗi một động tác nhỏ bé của Hạ Ngọc Ngôn đều là đổ dầu vào lửa, nam nhân cúi đầu xuống, mắt lục lập lòe phát sáng trong đêm, bắn ra tia sáng hung tợn, hung hăng trừng mắt Hạ Ngọc Ngôn không biết tốt xấu, không chỉ thân thể Hạ Ngọc Ngôn đang giãy giụa, mà ngay cả gương mặt y cũng cọ cọ liên tục lên ngực hắn.
“Mẹ nó!” Nam nhân mắng một tiếng nặng nề, nhưng cũng không thèm gian dâm một người vừa say vừa ý thức không rõ như thế, chỉ phải dùng hai tay áp chặt Hạ Ngọc Ngôn vào lòng, rồi nhắm lại hai mắt, mượn giấc ngủ đuổi đi dục hỏa.Ý thức bập bềnh trong màn sương, Hạ Ngọc Ngôn thoáng nghe được tiếng chim hót, tia nắng rọi lên người mang theo hơi nóng, còn có cảm giác lạnh lẽo khi bị ai đó nhìn chằm chằm, khiến người dựng thẳng lông tơ.
Bỗng nhiên mở mắt, chợt có một đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh vào trong mắt y.
Hạ Ngọc Ngôn trợn tròn hai mắt. Ngơ ngác nhìn nam nhân nằm cạnh bên mình, phải mất một lúc lâu mới dùng giọng nói run rẩy hỏi.
“Ngươi… Là ai?”
“Ngươi biết ta.” Nam nhân lạnh lùng cười, đưa tay hất sợi tóc rơi ở trên trán.
“Ta có biết ngươi? Không! Ta không nhận ra ngươi.”
Trước mắt là một nam nhân có mái tóc đen dài, có ngũ quan sắc bén cùng đôi mắt hổ xanh biếc, tấm thân trần trụi ngoài lớp chăn vô cùng rắn chắc, tứ chi thon dài, làn da màu đồng cổ, từ hai tay đến đầu vai, từ bên hông đến hai chân đầy những dấu vằn hổ màu đen, toàn thân tỏa ra tác phong tà khí nguy hiểm, tuyệt đối không thể so sánh với bách tính tầm thường, Hạ Ngọc Ngôn lập tức xác định, mình không nhận ra hắn.
Mờ mịt nhíu mày, Hạ Ngọc Ngôn dùng hai tay chống ván giường dự định rời giường mới tính sau, mới động đậy một chút, liền cảm giác đầu đau như búa bổ, cả người vừa đau vừa mỏi, chỉ phải nằm xuống lần nữa.
Chăn bông vì cử động vừa rồi của y mà tuột xuống đến eo, lộ ra tấm thân không có mảnh vải, mái tóc dài tán loạn trên nệm giường nhạt xanh, càng nổi bật thêm làn da trắng nõn, hai tay bởi vì thường cố sức khiến bờ vai trở nên rộng rãi êm dịu, bờ ngực tuy rằng thẳng tắp mỏng manh, thế nhưng có thêm hai đầu núm sắc hồng, bất chợt có cảm giác chọc người yêu thương.
Hình dạng cũng được, dáng người miễn cưỡng, nhưng mà cộng tất cả lại thì dường như cũng rất ngon miệng.
Nam nhân tỉ mỉ đánh giá cơ thể Hạ Ngọc Ngôn, đôi mắt xanh biếc chăm chú thu lại, lộ ra nhãn thần lợi hại mà chỉ khi dã thú phát hiện con mồi mới có.
Hạ Ngọc Ngôn không nhận biết được tình huống nguy hiểm của mình, chỉ lo lấy tay nhẹ nhàng vỗ trán, trong não dường như có vô số đứa bé đang làm loạn, đau đến kịch liệt, hơn nữa toàn thân cũng đau, trong thân thể mỗi một khúc xương đều đang rung động răng rắc. Y lần đầu biết được cảm giác say rượu này, thì ra là khó chịu đến vậy.
“Ngô…” Vô ý thức nhỏ giọng rên rỉ, tay trái bất tự giác gác ở bên cạnh, trùng hợp đặt lên trên người nam nhân.
Mu bàn tay chạm vào bờ ngực rắn chắc ấm áp, Hạ Ngọc Ngôn lúc này mới thêm một lần ý thức được sự tồn tại của nam nhân.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Y đề phòng kéo căng cơ thể, dùng đôi mắt phượng dài nhỏ phô trương thanh thế trừng nam nhân: “Trong nhà này ngươi muốn cái gì thì cứ lấy đi, lấy rồi xin lập tức rời khỏi đây.”
Ngụ ý là đã xem nam nhân trở thành bọn trộm cắp đột nhập nhà người ta rồi, nam nhân nghe được y nói, khinh miệt nhếch môi, thầm nghĩ: Mấy thứ mục nát trong nhà này, cho dù cầu hắn lấy hắn cũng không thèm, nhưng mà quả thật có một thứ miễn cưỡng lọt vào mắt hắn.
Đôi mắt hổ xanh biếc chợt lóe lên một tia quỷ quái, nam nhân bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng đè lên trên người Hạ Ngọc Ngôn.
Hai tay chống ở hai bên người y, cúi thấp xuống, dùng thanh âm trầm thấp có chút khàn nói: “Có thật là lấy thứ gì cũng được?”
“Cái này…”
Nhìn hắn nhếch môi như cười như không, lộ ra hàm răng trắng bóng bén nhọn, trên mặt hiện ra thần tình tà khí hơn người, tựa như muốn nuốt chửng y vào bụng.
Hạ Ngọc Ngôn bản năng biết trước hiểm nguy, trở nên e ngại không thể tự chủ, huyết sắc trên mặt rút đi ba phần, giọng nói run rẩy: “Kỳ thực… Nhà của ta rất nghèo, chỉ có vài bộ xiêm y, nếu ngươi để mắt thì cứ lấy đi, xin đừng thương tổn ta…”
Nam nhân không có đáp lại, chỉ là nhìn không chớp mắt vào đôi môi không ngừng khép mở của Hạ Ngọc Ngôn, sắc môi của y rất nhạt, bình thường cũng chỉ là màu hồng nhàn nhạt mà thôi, lúc này càng bị hắn dọa đến rút hết huyết sắc, có vẻ càng thêm trắng bệch, nhưng chính là loại màu sắc không nổi bật này khiến nam nhân bị kích thích muốn cường hôn, làm hơi thở của y trở nên hỗn loạn, làm đôi môi y nhuộm phải sắc hồng diễm tươi.
Nam nhân không hề chần chờ, lập tức thực hành.
Trong khoảnh khắc đôi môi của nam nhân chạm lên môi y, Hạ Ngọc Ngôn hoàn toàn ngây dại, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì.
Ngậm lấy hai cánh hoa mềm mại cố sức mút cắn, nhan sắc nhàn nhạt dần trở nên đỏ tươi, sắc màu ấy như vừa mới tô son, nhưng mà môi y cứ khép chặt mãi, điều này khiến nam nhân bất mãn nhướng mày, vươn tay nắm chặt lấy cằm Hạ Ngọc Ngôn, dùng sức tựa như muốn bóp nát cằm y, khiến cho y mở môi ra.
Đầu lưỡi linh xảo chui vào trong, lướt qua hàm răng bị ép mở, liếm láp khoang bích ướt át nhạt hồng, sau đó dây dưa chiếc lưỡi ngọt ngào ở trung tâm.
Vừa ướt át vừa nóng cháy, cảm giác khoang miệng mẫn cảm bị quấy rối trêu chọc khiến Hạ Ngọc Ngôn tỉnh giấc khỏi cơn đờ đẫn, nổi giận vùng vẫy hai tay, cố sức đẩy hắn ra, nhưng hai tay lập tức bị nam nhân nắm lấy, đè lên phía đỉnh đầu.
Một tay nắm chặt cằm Hạ Ngọc Ngôn, nam nhân nghiêng đầu, biến đổi một góc khác để làm sâu thêm nụ hôn nồng nhiệt này.
Không khí bị ngăn cách, tất cả hơi trở đã bị cuồng dã nuốt chửng, Hạ Ngọc Ngôn bị hôn đến mặt đỏ tới mang tai, hai mắt bị hơi nước bao phủ, mông lung không rõ, cho đến khi sắp ngạt thở nam nhân mới chịu rời khỏi y. Hai tay nắm chặt cổ họng, dốc sức hô hấp không khí, khi Hạ Ngọc Ngôn thoát khỏi cảm giác đầu hoa não trướng mới vươn tay lau đi một mảnh hơi nước trong viền mắt, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy nam nhân dùng ánh mắt tục tĩu thỏa mãn nhìn y, đồng thời vươn đầu lưỡi liếm đi nước bọt còn vươn ở khóe môi.
Trong đầu nổ “Ầm!” một tiếng, gương mặt hồng thấu từ lâu của y lúc này càng thêm đỏ như trái táo chín thục.
“Ngươi… Rốt cuộc là ai? Muốn làm gì với ta?” Dùng hai tay chống ván giường, liều mạng kéo ra khoảng cách với nam nhân, Hạ Ngọc Ngôn chưa bao giờ hận mình không có một đôi chân không kiện toàn như lúc này, để cho y có thể nhanh chóng bỏ chạy.
Nhìn y sợ hãi rụt lại ở mép giường, dục vọng chinh phục của nam nhân càng thêm tăng vọt, nheo mắt lại, nói rõ từng chữ một: “Muốn làm ngươi!”
Thanh âm vừa vang ra, nam nhân một lần nữa đến gần, tay trái khóa chặt hai tay của Hạ Ngọc Ngôn, đè lên đỉnh đầu, tay phải khẽ vung lên, liền kéo ra tấm chăn bông đắp trên người y.
“Không ——! Hạ Ngọc Ngôn phát sinh một tiếng thét tựa như tiểu động vật, liều mạng giãy giụa.
Nam nhân càng ép chặt y hơn, tiện tay ném chăn bông xuống đất, đường nhìn nóng bỏng cũng thuận thế dừng lại.
“Thả ra! Thả ta ra!” Hạ Ngọc Ngôn kêu to, liều mạng vùng vẫy nhiều lần, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi nắm giữ của nam nhân.
Hình thể, sức lực của hai người đều cách nhau quá xa, đối với một người chỉ có thể cử động nửa thân trên như Hạ Ngọc Ngôn mà nói, thì ngay cả việc giãy giụa dưới thân nam nhân cũng không phải dễ dàng. Chỉ một lát sau đã mệt đến mức tay cũng không nâng nổi, chỉ có thể thở hổn hển cầu xin hắn.
“Đừng! Không được nhìn! Không được nhìn chân của ta… Ta van ngươi! Đừng nhìn, đừng…”
Y bị đè ép ở trên giường, vô pháp nhìn thấy tình huống phía dưới, nhưng chỉ cần nghĩ đến khuyết điểm lớn nhất trong đời này lại bại lộ trước mặt người xa lạ, y liền không khỏi thống khổ khó chịu, cả người run lên, ngay cả trái tim cũng quặn thắt đau đớn.
Nam nhân không để ý đến, nhìn chằm chằm vào hạ thân Hạ Ngọc Ngôn, hai đùi của y thon gầy, vô cùng trắng, trắng đến nỗi không có chút huyết sắc, tựa như trong suốt, thậm chí có thể thấy được tơ máu màu xanh, tính khí màu hồng nhạt mềm rũ ở tận đầu hai chân, bên dưới mọc lên bộ lông thưa thớt.
Thật khó coi! Vừa ốm vừa trắng bợt, không có chút đẹp mắt!
Trong lòng nam nhân hà khắc đánh giá, nhưng mà con ngươi của hắn tựa như đã bị nắm lấy, vẫn không thể rời khỏi hai chân Hạ Ngọc Ngôn, thậm chí không nhịn được vươn tay ra, bắt đầu vuốt ve.
Hệt như tưởng tượng, tay chạm vào đều là xương, nhưng mà da thịt rất non nớt, những nơi có thịt như cẳng chân cùng bắp đùi gần mông bởi vì thiếu vận động, tất cả đều rất mềm mại, xúc cảm mềm nhuyễn đến nỗi tựa như đang xoa nắn một khối bột nhão đầy hơi nước vậy.
“Đừng chạm vào, đừng…”
Hai chân rõ ràng không nên có bất luận cảm giác gì, thế nhưng khi nam nhân chạm đến lại sản sinh một loại đau đớn như thiêu đốt, Hạ Ngọc Ngôn chỉ có thể vô thố run lên, bất lực cầu xin.
“Ngừng tay, xin… Đừng…”
“Không được!” Nam nhân lãnh khốc cự tuyệt, dùng ngón tay vừa nhéo vừa nắn vùng da thịt mềm mại trắng tuyết, nắn tới nỗi hai đùi đầy vết đỏ mới chịu ngừng tay.
Cầm lấy mắt cá chân của Hạ Ngọc Ngôn, tách ra hai chân y, lộ ra vùng bí địa non nớt ẩn trong đôi gò đất.
Hạ Ngọc Ngôn không cách nào giãy giụa, thậm chí còn không thể khép lại hai chân, chỉ phải nhắm hai mắt lại, răng cắn chặt môi, nỗ lực chịu đựng khuất nhục sắp đến.
Giữa vùng da thịt trơn nhẵn đó, bí địa nhỏ bé kia tựa như nụ hoa chưa nở, cánh hoa khép chặt, sắc hồng nhẹ nhàng trong sạch, nam nhân bị mê hoặc sâu sắc, vươn ngón tay ra, đầu ngón vừa mới chạm vào cánh hoa liền cảm giác được một trận run khe khẽ.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy Hạ Ngọc Ngôn run rẩy cả người, thân thể nằm thẳng trên giường dường như một chiếc lá khô rơi rụng trong trời thu lộng gió, rung động thậm chí truyền đến nửa thân dưới, mà khóe mắt khép chặt kia run run rơi xuống một hòn ngọc lệ, trong suốt lấp lánh.
Lạnh nhạt nhìn giọt lệ khúc chiết đó, nam nhân nhướng lên đôi mày sắc bén như kiếm, sau đó ngẩng đầu nhìn một chỗ ở nóc nhà, bỗng nhiên lớn tiếng quát.
“Cút xuống cho ta.”
Nói còn chưa dứt, ngoài phòng liền vang lên tiếng động mạnh như có vật nặng rơi xuống, ngay cả Hạ Ngọc Ngôn cũng bị dọa đến mở mắt, xoay mặt hướng ra ngoài để nhìn xem.
Vừa mở mắt ra, liền thấy một bóng đen ập đến, y chấn kinh, đưa tay đỡ, lại là một tấm chăn bông.
“Đắp lên!”
Lớn tiếng phân phó xong rồi, gặp Hạ Ngọc Ngôn vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, nam nhân nhíu mày khó chịu, một tay kéo lên tấm chăn, một tay nâng đầu Hạ Ngọc Ngôn, tùy tiện lau vài cái lên gương mặt còn ướt nước mắt kia, sau đó dùng chăn bọc kín y không chừa chút kẽ hở.
Vừa mới ngừng tay, tấm vải ngăn phòng ngủ liền được vén lên.
“Đại ca!” Một thanh niên mặc áo ngắn bó sát người, vừa đi vào vừa vuốt vầng trán sưng đỏ, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tận lực lấy lòng.
“Tiểu Đỗ, lén lút trốn trên nóc nhà làm gì?” Nam nhân dùng khóe mắt liếc xéo, vẻ mặt lạnh lùng.
“Khụ khụ!” Đỗ Nam lập tức ho khan hai tiếng, biện giải cho mình, “Ta chỉ là thấy đại ca đang khoái hoạt, không dám quấy rối!” Trong lúc nói còn không ngừng đem ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngọc Ngôn đang nép ở trong chăn, thầm nghĩ: khẩu vị của đại ca thay đổi từ lúc nào? Hắn từ trước đến giờ không phải thích đại mỹ nhân nóng bỏng đẫy đà hay sao?
“Hừ!” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, không để ý tới tên kia, xoay người đứng dậy khỏi giường.
Tư thế khi hắn đứng lên trùng hợp đưa lưng về phía giường, Hạ Ngọc Ngôn len lén nhìn qua khe tấm chăn, thấy vết thương đỏ sậm trên lưng hắn, nhất thời cảm thấy nghi hoặc.
Đó không phải là…
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, y đột nhiên nhớ tới, đêm qua khi say rượu, mơ mơ màng màng nhìn thấy tình cảnh con hổ biến thân thành người.
Nam nhân nói hai người biết nhau… Mắt xanh, vằn hổ, vết thương, hệ thống lại, một ý niệm không thể tin được dần hình thành trong đầu y.
“Ngươi… Ngươi là tiểu Hoa?”
Nghe thấy giọng nói chần chờ mà ngắt quãng đó, nam nhân xoay đầu lại, liếc xéo y, yên lặng không đáp. Biểu tình của nam nhân vừa lúc chồng lên thần sắc khinh miệt mà hổ thường dành cho y, Hạ Ngọc Ngôn nhất thời không dám tin tưởng mà cố sức dụi dụi mắt mình.
“Tiểu Hoa, ngươi là tiểu Hoa… Tiểu Hoa biến thành người rồi, hôm qua không phải ta nằm mơ, tiểu Hoa…”
Y mỗi lần gọi một tiếng, gân xanh trên trán nam nhân liền co quắp một lần, mà Đỗ Nam đứng cạnh cửa thì che miệng cười trộm.
Nam nhân tàn bạo liếc nhìn Đỗ Nam, nắm tóc Hạ Ngọc Ngôn, thô bạo kéo người y lên khỏi giường, môi dán bên tai y, dùng tiếng nói âm trầm tận lực đè ép, nói rõ từng chữ một.
“Ta là Thác Bạt Hổ Hồn, sau này nếu dám gọi sai một chữ, ta liền lập tức chơi chết ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...