Chu Thích Tử mất tích.
Suy cho cùng cũng là đáng đời hắn.
Trước đó bọn họ đi công tác trên đường vẫn cứ làm xằng bậy ở ghế sau, làm đến La Bạc Hồ với Mật Hạo chịu không nổi đổi xe còn chưa đủ.
Chu Thích Tử còn đưa ra ý nếu muốn kích thích hơn nữa, vậy cũng không cần tài xế luôn.
Tự mình lái xe, để Tiêu Giác Tê ngồi ở ghế lái, hơn nữa còn tiếp tục làm loạn, quả thực khiến người ta phải dùng biểu cảm như ông già xem di động trên tàu điện ngầm.
Tục ngữ nói đúng, xe hư không nên lái, người bệnh không nên lái xe.
Loại người có bệnh nặng như Chu Thích Tử lái xe bằng phương thức đó, quả nhiên báo ứng đến rồi.
Trực tiếp gặp lở đất trôi luôn cái xe.
Chờ đến khi Tiêu Giác Tê tỉnh lại sau khi hôn mê bởi vụ tai nạn xe, cậu ta cũng mất tin tức của Chu Thích Tử.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
“Nhiều ngày như vậy rồi mà cậu vẫn không báo cảnh sát?” Mật Hạo nhíu mày, vẻ mặt rất không vui, “Không có thời gian sắp xếp tìm người cứu viện, lại làm như thủy quỷ đón xe giữa đường?”
“Chu tổng mất tích cũng bảy ngày rồi đi?” La Bạc Hồ vẻ mặt đau khổ, “Tiêu rồi tiêu rồi.
”
“Không sao đâu.
” Mật Hạo ôm Cà Rốt một cái, “Công ty phá sản thì đến chỗ anh ăn máng khác.
”
“Không phải em lo lắng cái này.
” La Bạc Hồ muốn nói lại thôi.
Cậu chỉ sợ Móng Heo lại gặp được tình yêu mới, lại tạo ra một đống việc rách nát bắt cậu xử lí.
Cậu còn chưa có thời gian yêu đương lần nào đâu.
Cà Rốt tức giận – ing.
.