Trước mắt Tả Liệt hoang cảnh mờ ảo, hai cơ thể nữ nhân lõa thể ngăm mình trong làn hơi nóng trái ngược hoang cảnh bên ngoài.
Tả Liệt vội quay mặt đi, tay chăn có chút bối rối đóng sập cửa lại, một tiếng vang trong đêm đen thanh thuý lọt vào màng nhỉ.
" Sao hai người này không biết đóng màng che lộ thiên lại"
Tả Liệt thầm nói trong bụng không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt
Bên kia hai người thư thái ngăm mình trong làn hơi ấm, cùng những túi thảo dược bên trong, cơ thể trong những ngày lạnh lẽo cũng co giãn đi nhiều, bầu trời đêm nay không trăng không sao, chỉ có những bông tuyết trắng ngần mang theo ánh vàng nhẹ nhàng đung đưa trong đêm đen, cảnh vật hữu ý nên thơ, chỉ trách người vô lự, cảnh đẹp ý không vui, hai thân thể gần nhau nhưng không cùng nhịp đập, chỉ hữu duyên hay nghiệt duyên cũng khó bề nói rõ, đơn giản kẻ cô độc cùng kiến ngộ, chung một nơi nhưng tâm xa vạn dặm, bánh ngon tửu thơm, lòng người say mê, một ngụm một ngụm quên đi nhân sinh ưa phiền
Một âm thanh phá vỡ tất cả, Bách Dạ liền lấy y phục trên bờ, nhanh như chớp đã ngăn nắp như củ bước đến bên cửa cổng.
Tả Liệt không trốn tránh đi ra chấp tay.
- Đồ đệ làm sai sư phụ trách phạt.
Thấy người đến là Tả Liệt, Bách Dạ cũng không nói gì, vốn nàng biết người đến là ai, nhưng thối quen là khó bỏ, không khỏi một trận khói lửa định đánh chết kẻ đột nhập, chỉ trách các nàng không đề phòng bị người xâm nhập nhìn thấy cũng đành chịu, huống gì đây lại là chủ nhà, nếu ta không ngại người ngại chính là ngươi, Bách Dạ vẫn như thường không biến sắc hỏi.
- Sao lại về giờ này, đã rất khuya
Tả Liệt không nói gì chỉ nhìn sư phụ một người vừa bị nhìn trộm vẫn có thể ung dung như thế thật khiến người khó hiểu.
Sư Phụ không để tâm hay không muốn trách, nếu đã không muốn truy Tả Liệt cũng không muốn nói, thật sự cũng khiến người khó lòng mở lời vì chuyện như thế.
Bách Dạ cũng quen việc im lặng như thế này của Tả Liệt cũng không ép hỏi gì nhiều, vốn chuyện về hay đi của Tả Liệt nàng không thể quản, nàng vẫn biết ai là chủ ai là khách, chỉ là khi bị một tiểu tử nhìn như thế cũng có chút ngượng ngùng, chột dạ.
Cả hai như thế giữa trời tuyết không ai nói một lời chỉ nhìn nhau, thật khiến người ta không thể không nghĩ, rằng tình địch nhìn nhau, xem bề thế tấn công để được ôm về mỹ nhân.
Lúc này Hý Anh cũng ổn thỏa y phục chỉnh tề chạy ra, nàng không phải người học võ cơ thể yếu đuối, vừa thay đổi nhiệt độ liền có cảm giác khó khích nghi, hơi nước trên người vẫn còn, gió tuyết không ngừng vẫy múa, bất giác hai tay ôm chặc người, giọng nói cũng run rẫy khó kiềm.
- A.....!Liệt.....!Nhanh.....!Vào
Nàng không hỏi nhiều vào nhà rồi lại nói, ngoài đây thật sự khiến người câm hận.
Thấy nàng khổ sở lạnh đến sấp hoá đá hai người cũng không nói im lặng theo chăn nàng vào trong.
Đến phòng khách sư đồ hiểu ý cả hai điều ngồi vào bàn.
Hý Anh thấy hai người một như hai, hai như một không khỏi thầm nghĩ.
" Bách Dạ đúng là đồ xấu xa, A Liệt theo nàng không bao lâu cũng giống nàng bộ dáng làm người phải né tránh sợ hải, cách xa vạn dặm"
Trong phòng than hồng trong chậu đỏ ửng bốn góc phòng đặt bốn chậu, ấm áp vô cũng.
Hý Anh ôm một bình đựng nước để trên bếp than, cách khoảng độ cao hai gan tay người, bình nước ấm áp vô cùng.
Nàng ôm bình đến bàn trà trong phòng, bình nước được mở ra hơi nước mang theo tràn đầy, hương rừng khoang khoảng trong không khí, rót cho mỗi người một chén.
Nàng nói.
- Uống đi kẻo hàn thể nhập người.
Cả hai vẫn im lặng cầm lấy nhấp một ngụm uống vào, độ ấm vừa phải, dần dần đi xuống ấm nóng dễ chịu.
Hý Anh lại một lần nữa không biết nên nói gì về thành động như nhau của hai người.
- Sao khuya thế này đệ lại chạy về, lỡ bệnh cũ tái phát.
Tả Liệt nghe nàng hỏi quay qua nhìn, nhưng vẫn chỉ cười một cái không nói gì, chỉ là rất cảm động vì người này, không cùng huyết mạch nhưng lại quan tâm bản thân mình như thân sinh máu huyết, bản thân cũng muốn nói với nàng nhưng chỉ là thoáng nghĩ, vì Phí Oanh rất quan trọng, muốn bảo hộ nàng một đời một kiếp, cũng thật hận chính mình là kẻ súc sinh vì ham muốn mà vũ nhục nàng, vũ nhục đi sự thuần thiết ấy.
Lòng tội lỗi vô cùng, chỉ là cười cười như cũ không sự khác biệc.
Không muốn để người khác biết được lòng mình.
Hý Anh thấy hỏi cũng vô ích, vì nàng biết cho dù nói đến khô họng thì A Liệt cũng chỉ cười là cùng.
Bách Dạ lại là người không quá thích tò mò chuyện người khác nên sẽ không hỏi, thêm chuyện vừa rồi tuy nàng không để lộ cảm xúc nhưng trong lòng không được thoải mái, bị người nhìn thấy lúc trên người không mảnh vải ai lại chịu được đây, hơn nửa còn là ngồi đối diện nhìn nhau thế này, lòng muôn phần không cam.
- Khuya rồi nên ngủ thôi.
Nghe nàng nói hai người còn lại cũng tuân lệnh đi về viện phòng mình.
Về đến phòng Tả Liệt mới buôn thả cơ thể nằm xuống
" Thật nhớ nàng"
Bỗng trong đầu nỗi lên một suy nghĩ khó ngờ
" Vì sao sự phụ lại đến đây"
Sự phụ muôn phần lạnh nhạt khó thân khó cận thế nào lại đến đây cùng một nơi với Hý Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...