"Ư..."
Tiếng rên cùng tiếng thở gấp dồn dập vang khắp căn phòng, Kiến Nguyệt bị bịp mắt, khiến cho cơ thể nàng càng trở nên mẫn cảm với những gì xảy ra, đầu ngón tay lành lạnh kia lướt đến đâu, nơi đó lại bùng lên ngọn lửa dục vọng. Núm vú của nàng bị đầu lưỡi trơn ướt như xà yêu mà bỡn cợt, khiến cho nó sưng đỏ lên, suối nguồn không ngừng tuôn nước.
Bạch Tinh khiến cho nàng cao trào đến lần thứ ba, mới buông tha cho nàng, nói, "Tắm rửa cho xong đã, trở về giường lại tiếp tục."
"Tắm cho em." Kiến Nguyệt thở gấp nói, trong lòng tràn ngập cảm giác mong đợi.
Bạch Tinh cẩn thận tắm rửa cho nàng, ánh mắt lại như muốn nuốt chửng nàng. Kiến Nguyệt cảm giác nàng đang coi mình như con mồi chuẩn bị đem ăn triệt để, nàng nghĩ đến đây, má lại ửng hồng lên.
"Nguyệt nhi."
"Vâng?"
"Em nói sau cuộc chiến chúng ta sẽ sinh hài tử, giờ nó đã kết thúc từ một năm trước rồi, em đã nghĩ thật kỹ chưa?"
Kiến Nguyệt nhìn nàng, gật mạnh đầu, "Em sẵn sàng, cũng đã đến lúc rồi."
"Chúng ta sẽ có một đứa trẻ mang dòng máu của ta và em đấy, em có vui không?" Bạch Tinh mỉm cười, áp trán mình lên trán nàng.
Kiến Nguyệt gật đầu, cười vui vẻ, "Cùng nhau chào đón thành viên mới của chúng ta thôi."
Bạch Tinh nở nụ cười xán lạn, cẩn thận bế nàng vào trong lòng, trực tiếp dịch chuyển thẳng về bên giường, khiến Kiến Nguyệt ngạc nhiên, lại vui vẻ. Nàng rúc đầu vào lồng ngực Bạch Tinh, cọ qua cọ lại làm nũng, "Meo meo."
"Em là cáo, không phả mèo." Nàng phì cười.
Hai suối nguồn cọ xát vào nhau, cùng với tiếng thở hổn hển không biết là của ai không ngừng vang lên, kéo dài suốt cả màn đêm. Mặt trăng vội vàng lấy đám mây che mặt đi, những vì sao cũng giấu mình vì xấu hổ, lúc hai bên cùng dâng trào, cũng là lúc Kiến Nguyệt cảm nhận được thứ gì đó đang truyền vào trong bụng dưới của mình, giống như chất lỏng, man mát, thứ lạ lẫm này khiến nàng không quen, lại khiến nàng so với thường ngày còn nhạy cảm hơn.
Bạch Tinh nhìn gương mặt ửng hồng kia giờ phút này có bao nhiêu tuyệt diễm, mồ hôi toát ra khắp người nàng, dính cả lên cơ thể quanh năm lạnh lẽo. Bạch Tinh giúp nàng lau mồ hôi, hạnh phúc cười nói, "Ta yêu em, chưa lần nào là giả dối."
"Em yêu người, so với trước còn sâu đậm hơn."
Một tuần sau, Kiến Nguyệt bắt đầu cảm thấy mỏi mệt hơn so với thường ngày, lúc trở về đều ôm lấy Bạch Tinh, "Không biết vì sao gần đây em cả ngày cứ thấy buồn ngủ."
Bạch Tinh lập tức nở nụ cười, hôn nhẹ nàng, "Ta yêu em." Sau đó đột nhiên hô lớn, "Gọi thái y."
A Thuý bình thường chẳng có việc gì để làm, cô cảm giác bản thân là người nhàn nhã nhất ở đây, vì căn bản Yêu Đế sẽ chẳng cần đến cô. Thường ngày cô chỉ tưới cây trồng hoa, đây lần đầu tiên cô nghe thấy có người gọi mình, hơn nữa lại là Yêu Hậu bảo gọi thái y, liền gấp gáp chạy đi báo tin.
Thái y ngạc nhiên không kém, cho rằng nàng bệnh nặng mà cuống cuồng chạy đến. Lúc đến thấy Yêu Đế nằm trên giường, bên cạnh là Yêu Hậu đang săn sóc cẩn thận, cô đi đến hành lễ, sau đó cũng bắt đầu bắt mạch.
Thái y cảm nhận được gì đó, mở to mắt kinh hỉ, nhưng lại không dám tin tưởng, hai nàng là nữ tử, làm sao sẽ xảy ra được chuyện này, vì thế hỏi Bạch Tinh kĩ càng biểu hiện gần đây.
"Cung hỉ bệ hạ, lệnh bà, bệ hạ đã có tin hỉ." Thái y lập tức quỳ xuống vui mừng nói.
A Thuý một mực thấp thỏm lo lắng, nay nghe thái y nói thế, cũng vui mừng quỳ xuống, cuống quýt chúc mừng theo. Kiến Nguyệt sớm đã biết bản thân có tin, nhưng khi nghe thái y nói, vẫn không kìm được mà mừng rỡ, nàng đưa tay xoa nhẹ bụng mình, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh.
Tin tức lập tức truyền đi khắp kinh thành, mỗi người không kìm được mà thắc mắc, nhưng phần lớn là vui mừng, vì vậy bỏ qua nguyên nhân mà ăn mừng với nhau. Yêu Nhã Trí là người đầu tiên đến gặp các nàng, cố ý nán lại thật lâu, không ngừng dặn dò các nàng nên làm gì, không nên làm gì, lại dặn dò A Thuý nên chăm sóc nàng ra sao. Sau đó Trưởng công chúa cũng nhân dịp này mà trở về, các hoàng tử cũng đến thăm, Bát hoàng tử và các công chúa xa nhà bao gồm Yêu Thế Huệ đều gửi thư chúc mừng, hẹn lúc nào đó sẽ trở về kinh thành.
Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy, Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân cũng kéo nhau đến tặng quà, Bánh Bao ngửi bụng nàng, vẫy đuôi phấn khích.
Kiến Nguyệt mỗi ngày đều tận hưởng sự chăm sóc từng ly từng tí của Bạch Tinh, đến nỗi nàng dở khóc dở cười, "Được rồi, bụng cũng chưa lớn, em cũng không phải bị thương tật gì mà."
Bạch Tinh xoa nhẹ bụng nàng, "Em muốn ăn gì? Ta làm cho em."
"Em vừa ăn xong mà." Kiến Nguyệt nén cười, nàng cảm giác bản thân sắp bị nàng nhồi nhét đến bắt đầu tăng cân rồi.
Thời gian dần trôi qua, bụng của Kiến Nguyệt ngày càng lớn hơn, nàng xoa nhẹ bụng mình, "Em tự hỏi, hài tử mang nhan sắc của mẫu hoàng và mẫu hậu thì sẽ có bao nhiêu đẹp."
"Sẽ đẹp nhất đại lục này." Bạch Tinh cười nói.
Kiến Nguyệt mỉm cười, cúi đầu nhìn hài tử bắt đầu quấy đạp bụng mình, Bạch Tinh đột nhiên hỏi, "Em nghĩ đó là nam hài hay nữ hài?"
"Người đã sớm biết rồi đúng không?" Kiến Nguyệt nhéo má nàng, "Là nam hài hay nữ hài đều được, đều là hài tử của chúng ta, em sẽ yêu thương nó."
"Phải là chúng ta cùng yêu thương chứ."
"Ừm, Thái nhi nói đúng." Kiến Nguyệt bật cười.
Khương Húc Nguyệt đến thăm nàng, thấy phần lớn thời gian Kiến Nguyệt toàn đứng, có lẽ vì bụng lớn khiến nàng khi ngồi sẽ không mấy thoải mái. Nàng những ngày nay còn chăm chỉ đan y phục cho tiểu Yêu chúa này, đan đủ kiểu đủ kích cỡ, đến nỗi Khánh Vy trêu nàng mới là người sinh hài tử.
"Bệ hạ đã có ý đặt tên tiểu Yêu chúa?" Khương Húc Nguyệt không kìm được hỏi.
Kiến Nguyệt gật đầu, "Đợi khi trẫm lâm bồn, lúc ấy biết là nam hay nữ mới đặt tên."
"Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại." Kiến Nguyệt nhìn nàng cười nói, "Trẫm gọi là Ma nhi, nhưng bị nàng ấy nói tên này rất đáng sợ, ngươi nói xem nàng thân làm Ma Đế, nhưng lại toàn lo lắng đủ mọi điều."
Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Nàng thực lòng yêu thương người cùng hài tử này."
Trong lúc Kiến Nguyệt mang thai, toàn bộ sự vụ đều là do Bạch Tinh xử lý, quần thần không thể không khen ngợi Yêu Hậu rất thích hợp làm vua, nhưng nếu Yêu Đế là nhân quân, lấy nhân từ cảm hoá lòng người, lại không quá an tâm về người khác, vì thế nhiều việc thành ra tự mình gánh vác, còn Yêu Hậu lại là bạo quân, nàng làm việc rất nghiêm khắc, hoàn toàn không để bọn họ nhàn rỗi quá nhiều. Bởi vì Kiến Nguyệt thôi thượng triều và xử lý chính vụ, nên có những việc nàng không biết, chẳng hạn như dịch bệnh lạ ở Kinh Bắc.
"Biểu hiện của dịch bệnh như thế nào?"
"Vi thần nghe nói, đều là sốt nặng liệt giường suốt nhiều ngày, sau đó lại đi lại bình thường, nhưng thần trí đều mơ màng, thậm chí nhiều lúc còn tấn công người nhà." Giang Hạo thành thật bẩm báo.
Khương Húc Nguyệt nắm chặt tay lại, biểu hiện này, có chút quen thuộc...
"Bệnh này đã lan ra đến đâu? Cụ thể là xuất hiện ở những nơi nào." Bạch Tinh không nóng không vội tiếp tục hỏi.
"Nghe nói là ở các quốc gia như Kinh Bắc, phía nam Tây Mông và Nam Tây Vực."
"Nam Tây Vực?" Bạch Tinh nhíu mày, nơi này rõ ràng đã được giải quyết, vì sao lại còn tái diễn lại.
"Gửi tới các địa phương nâng cao cảnh giác biên giới, không được để kẻ ngoài vượt biên, từ nay những ai đi và đến từ nước ngoài đều phải kiểm tra chặt chẽ, phòng trừ mang theo bệnh tật lây nhiễm cho Đại Yêu, khi xác định không có bệnh mới được vào trong nội địa."
"Vâng."
"Nếu tình hình trở nên căng thẳng hơn, có lẽ đến lúc đó phải phong quốc."
Các quan thần ngạc nhiên, việc này thì cũng quá nghiêm trọng rồi, nhưng cũng không ai nói gì nữa.
Mặc dù Bạch Tinh hạ lệnh bãi triều, nhưng các nàng vẫn cố ý lưu lại, đợi người đi hết rồi, Bạch Tinh mới nói, "Các ngươi có gì muốn nói?"
"Ma Đế, dịch bệnh này hình như có liên quan đến trấn Giám Hồn, chúng ta thực không hiểu rõ đây rốt cuộc là thứ gì nên muốn hỏi người." Cố Nghiên Hi tiến lên nói, cô đã hai lần nghe đến thứ này, nhưng chưa từng biết nó là để làm gì.
Bạch Tinh nhíu mày, nói, "Trấn Giám Hồn vốn là thứ để bắt giam những ác hồn phạm tội đại kị đến không thể dung thứ, dùng để giày vò những linh hồn ở trong đó của giới Quỷ Thanh Kiếp, nhưng có kẻ dám đem thứ này lên trần gian, lợi dụng nó sai mục đích, ta không rõ chúng vì sao lại biến nó thành thứ giam nhốt người khác, tạo ra loại bệnh kì lạ."
"Quỷ Thanh Kiếp?" Khương Húc Nguyệt nghi hoặc.
"Nói tóm lại, đây là thứ để chúng tạo ra một đoàn quân riêng, tự do thao túng chúng, những kẻ mắc bệnh đều mất đi linh hồn, khiến chúng trở thành những con rối chỉ biết giết chóc."
Khương Húc Nguyệt giật nảy mình, đến làm rơi cả quyển tấu ở trên tay, Khánh Vy bị động tác của nàng làm cho giật mình theo, "Sao thế?"
"Không, không sao." Khương Húc Nguyệt nhặt quyển sách lên, thấy Bạch Tinh đang nhìn mình.
"Chuyện này, các ngươi ai cũng không được tiết lộ với Yêu Đế, tránh để nàng lo lắng." Bạch Tinh nói, những người khác cũng lui xuống.
Bạch Tinh không trở về ngay, mà lại xuất hiện ở Xích Quỷ, nàng quay trở về hang động của mình, mọi thứ vẫn như thế sạch sẽ, ngăn nắp, không hề có chút bụi bẩn.
"Đại nhân." Hoàng tử Tinh linh tộc hành lễ.
"Chuyện ta bảo ngươi điều tra, ngươi đã làm được chưa?"
"Đại nhân, quả thực chúng không để ra một kẽ hở nào, chúng lắp đặt trấn Giám Hồn không theo một quy tắc nào cả."
Bạch Tinh chau mày, "Thế còn hắn ta? Đã tìm được tung tích chưa?"
"Đại nhân tha mạng, thuộc hạ vô dụng."
"Được rồi, hắn để chúng ta biết thì đã chẳng đợi đến lúc này." Bạch Tinh thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.
"Ngươi nếu còn không trở lại là muốn đem mớ hỗn độn này cho ta sao?"
Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh trở về, liền nở nụ cười rạng rỡ, "Vất vả cho người rồi."
"Không vất vả, ta tình nguyện." Bạch Tinh ngồi đến bên cạnh nàng, hôn nhẹ lên bụng, "Em có nơi nào không thoải mái không?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, ngày nàng lâm bồn ngày càng gần, nàng còn chưa sốt ruột, những người xung quanh đều lo lắng hộ nàng, "Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì quan trọng lắm sao? Người trở về có chút muộn hơn bình thường."
"Chuyện xây đê điều bất cẩn." Bạch Tinh thản nhiên nói, lời nàng nói đích thực là thật, vì hôm nay quả thật phát hiện quan đê điều lười nhác.
"Vậy sao." Kiến Nguyệt lẩm bẩm, cũng không hỏi thêm nữa.
Tối hôm đó, Khương Húc Nguyệt đang ngủ say thì bừng tỉnh, nàng quay đầu nhìn Khánh Vy ở bên cạnh, xác định nàng vẫn còn ngủ mới chậm rãi ra ngoài, động tác nhỏ đến không phát ra âm thanh nào. Khương Húc Nguyệt nhìn đêm nay trăng sáng, nàng cẩn thận đi ra ngoài vườn, thấy bàn ghế đá vắng tanh không một bóng người, lại quay đầu nhìn xung quanh, lúc nhìn lại thấy Bạch Tinh từ lúc nào đã ngồi ở đó.
"Á." Khương Húc Nguyệt giật bắn mình, nhìn nữ tử tóc trắng da nhợt kia, còn cố ý mặc hắc y, nàng tự hỏi Kiến Nguyệt làm thể nào ngủ cùng ma nữ này.
Bạch Tinh thấy nàng hét lên, có chút ngoài ý muốn, tại vì Kiến Nguyệt lúc thấy nàng đều là cười tươi roi rói, nửa đêm tỉnh giấc cũng thế, khiến nàng quên mất bản thân có bao nhiêu dọa người.
"Biểu hiện của ngươi sáng nay có phải là vì trước đây đã từng nhìn thấy những sự việc này?" Bạch Tinh vào thẳng vấn đề.
Khương Húc Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một hồi mới nói, "Khi đó Húc Nguyệt không quá để ý, chỉ nghe thoáng qua về việc dịch bệnh lạ như bệnh dại, lan ra nhiều nước khác nhau, thậm chí..."
"Thậm chí?"
"Thậm chí Đông Hải trở thành tâm dịch, sau này chúng xuất quân vào thành Cửu Vĩ, thảm sát Cửu Vĩ tộc không chút ghê tay."
"Vì sao ngay từ đầu ngươi không nói?" Bạch Tinh khoanh tay lại, bắt đầu suy nghĩ.
Khương Húc Nguyệt lắc đầu, "Ký ức mơ hồ, Húc Nguyệt lại không muốn nhớ lại thế giới thảm kịch đó nữa, nên có những thứ nhớ có những thứ không." Chợt nàng ngẩng đầu lên, khẩn thiết nhìn Bạch Tinh, "Lẽ nào những thứ đó rồi vẫn sẽ phải xảy ra?"
Bạch Tinh lắc đầu, "Có thể ta ở thế giới đó sẽ làm ngơ, nhưng giờ gia đình của ta đều ở đây, đứa trẻ trong bụng Nguyệt nhi đã thành hình, ta tuyệt đối sẽ không cho nó xảy ra."
"Vậy vì sao, khi đó người lại để chúng chiến thắng..." Khương Húc Nguyệt căng thẳng nói.
Bạch Tinh lắc đầu, "Ngươi phải hỏi ta của khi đó rốt cuộc đã nghĩ gì, trải qua những chuyện khác nhau, chúng ta sẽ có suy nghĩ khác nhau."
Khương Húc Nguyệt thất vọng, nàng cắn môi hối hận, nếu đã sớm biết, nàng đã đem từng chuyện hỏi nàng ấy, nàng luôn tin đối phương đột nhiên đổi ý cho mình một cơ hội không phải là để cho vui.
"Vì sao, vì sao thế giới này đột nhiên lại xuất hiện Yêu Đế, thay đổi cả Húc Nguyệt, cũng thay đổi cả vị Thánh của thế gian?" Khương Húc Nguyệt gấp gáp nói, nàng luôn suy nghĩ về điều này, mừng rỡ về nó, nhưng lại lo lắng về nó, sợ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Bạch Tinh liếc nàng, "Ngươi có bí mật thì nàng cũng có bí mật, tốt hơn bí mật của các ngươi chỉ nên giữ kín, đừng tiết lộ bừa bãi cho ai khác."
"Nguyệt nhi rất mẫn cảm, ngươi tốt hơn đừng để nàng ấy phát hiện ra việc ngươi trọng sinh, nếu không nàng sẽ gặng hỏi tất cả mọi chuyện, đến lúc đó nàng suy nghĩ linh tinh, lại khiến mọi chuyện rẽ sang kết cục khác, ta không thể chống đỡ nổi đâu."
Khương Húc Nguyệt gật đầu, trong chớp mắt đã không thấy Bạch Tinh đâu nữa, thẫn thờ ngồi xuống ghế đá. Nàng suy nghĩ một hồi lâu, bất giác tay nắm chặt lấy váy.
Nàng một mực trung thành, tận tâm phò tá, một phần là bởi vì lợi ích cá nhân. Nàng hy vọng thế gian thống nhất, để các quốc gia không còn cắn xé nhau như thế giới đó nữa.
Nàng đang cá cược cuộc đời mình vào Yêu Đế.
Bạch Tinh quay trở về, thấy Kiến Nguyệt vẫn đang ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm mà lên giường nằm với nàng, cẩn thận để nàng gối lên tay mình.
Nào ngờ hành động này lại khiến cho Kiến Nguyệt tỉnh lại, nàng mơ màng quay đầu nhìn Bạch Tinh.
"Ngủ đi, không sao." Bạch Tinh vỗ về nàng, thấp giọng nói.
"Người vừa đi đâu sao?" Kiến Nguyệt ngái ngủ nói.
Bạch Tinh giật mình, nàng tuy rời đi, nhưng vẫn theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng, chưa từng thấy đối phương tỉnh lại, kìm chế cảm xúc xuống nói, "Không có, sao em lại nói thế?"
"Trong mơ người không xuất hiện nữa, mà lại đi đâu đó." Kiến Nguyệt díu mắt lại, lẩm bẩm, "Thái nhi lúc nào cũng ở trong giấc mơ của em."
Bạch Tinh ngơ ngác, là đối phương đã nhớ mình đến nằm mơ cũng thấy, hay là...
"Đêm nào em cũng mơ thấy ta sao?"
"Ừm."
"Trong mơ chúng ta thường xuyên làm gì?" Bạch Tinh vội hỏi, thấy Kiến Nguyệt đã ngủ mất.
Có lẽ là do nàng nghĩ nhiều.
"Ta ở Bong Bóng khác đưa Khương Húc Nguyệt tới đây, còn ngươi là người dẫn đường cho Nguyệt nhi, cả hai cùng tới Bong Bóng này rốt cuộc là vì ngẫu nhiên hay đã có sắp đặt từ trước đây." Tiếng lẩm bẩm của Bạch Tinh hoà vào với hư không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...