Chim ưng bay một vòng trên quân doanh đang phất phới lá cờ, đôi mắt sắc bén trông tám hướng, nhất cử nhất động của con chuột nhắt ở dưới khu rừng đều bị quan sát.
Khương Húc Nguyệt đứng trong doanh trại cùng các tướng sĩ hội họp, nàng đang khoanh tay xoa cằm nhìn tấm bản đồ được tái hiện lại đến chính xác từng ngọn cây ngọn cỏ, đây là do quân hậu cần đi do thám địa hình, rồi dùng hệ thổ để cảm nhận.
"Dương đại tướng đã một lòng giữ Ngọc Thành, thì chúng ta cũng không nên để mất căn cứ quan trọng này. Dân Ngọc Thành trước đây chịu ơn chúng ta, so với nơi khác hảo cảm với Cửu Vĩ tộc hơn, vì thế đưa bọn họ sang Đại Yêu để trú nạn."
"Đã hiểu." Yến Thế Huân lập tức đi ra bên ngoài.
Các tướng sĩ ở đây đều hiểu vì sao lại muốn giữ và lấy lòng Ngọc Thành, không phải bởi vì nơi này địa lý có lợi, mà là bước tiến đầu tiên để Đại Yêu lấn át Đông Hải, Dương Quyền hiểu rất rõ tham vọng của Yêu Đế. Nói trong này là có sự nhân ái của nàng cũng không sai, nhưng lại thiếu, Khương Húc Nguyệt đang muốn thuyết phục dân Ngọc Thành chấp thuận để trở thành người của Đại Yêu sau này.
Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi chia ra, một người dẫn trăm họ về biên giới Đại Yêu, một người đi đến các làng mạc quanh Ngọc Thành để thuyết phục bọn họ.
Kiến Nguyệt ở trong kinh thành đọc thư của Khương Húc Nguyệt, quay sang hỏi Bạch Tinh, "Thái nhi, Đông Hải là nước thế nào?"
"Đông Hải trước đây là bộ lạc chuyên làm nghề ngư nghiệp, do tập trung ở quần đảo Ngọc Đông Phương phía đông mà được gọi là Đông Hải, sau này lại biết cách làm muối mà giàu có. Nếu như có các bộ lạc khác cũng cạnh tranh nghề bán muối thì sẽ bị tộc Đông Hải dẫn quân đến đốt phá, chiếm đất làm của riêng. Dần dà trở nên lớn mạnh đến tiến sâu vào trong lục địa, sau này học theo tộc Kinh và tộc Đường lập ra triều đại riêng, tự xưng Đông Hải Quốc, hoặc Quốc Đảo. Nhưng do phát triển chậm hơn, phần lớn diện tích đều nằm ở biển mà bị hai quốc gia kìm kẹp, có năm hưng có năm trầm, là một trong Tứ Đại Đế Quốc có lượng binh ít nhất, nhưng địa lý thuận lợi nhất."
Kiến Nguyệt nghe đến câu cuối, mắt liền sáng lên.
"Nhưng đừng có chủ quan, ta nghe nói Đông Hải ít binh là có lý do riêng. Phải khi nào em có dịp tới kinh thành chúng mới biết quốc gia này khác biệt với phần nửa thế giới thế nào." Bạch Tinh đọc hiểu suy nghĩ của nàng, cười nói.
"Không sao, sắp rồi." Kiến Nguyệt cười nói.
"Tự tin thái quá." Bạch Tinh lắc đầu, mỉm cười.
"Đông Hải tuy có vũ khí mới, nhưng lại bị chúng ta học được, vì thế chúng nhất định sẽ hạn chế đi đường bộ, mà dồn toàn bộ lực lượng vào thuỷ binh, điều mà chúng tự hào nhất." Khánh Vy ở bên này cùng các tướng sĩ bàn bạc.
Đại Yêu và Đông Hải treo cờ hành quân, khiến cho cả đại lục đều đổ dồn sự chú ý về cuộc đại chiến này. Trước đây Đại Yêu đại phá một nghìn vạn quân đã khiến cho dân số của đại lục này giảm mất một nửa, sử thi đều bận rộn bắt tay ghi chép cuộc chiến này, ví nó như hồ ly nuốt hổ. Sau bao nhiêu năm hai bên im lặng, cuộc chiến một lần nữa nổ ra, khiến cho dân chúng khóc không ra nước mắt, kẻ ngoài cuộc lại phấn khởi mà theo dõi diễn biến, thậm chí chia ra nhiều phe, bên ủng hộ Đại Yêu, bên ủng hộ Đông Hải, cuối cùng là phe trung lập.
"Lần này tổng có bao nhiêu thuỷ binh lẫn bộ binh tham dự cuộc chiến này?" Âu Thần Duật nhìn biển xanh mênh mông, hắn quay sang hỏi Đô đốc.
"Bẩm bệ hạ, bộ binh có hai mươi vạn quân, thuỷ quân có một trăm vạn quân. Trong đó kỵ binh có năm vạn quân, tổng năm vạn năm con ngựa, thuyền chiến có một nghìn chiếc, còn có năm nghìn chiếc đang đợi lệnh." Đô đốc Quan Thuỷ bẩm báo.
"Quân địch?"
"Theo tình báo thì lực lượng của chúng chủ yếu là bộ binh, trong đó có ba mươi vạn quân, riêng thuỷ quân chỉ có bảy vạn quân, thuyền chiến hai trăm chiếc."
Âu Thần Duật cười nhạt, sự chênh lệch quá rõ ràng rồi, "Cửu Vĩ ở trên mặt đất chẳng khác gì cá gặp nước, quân ta không quen đánh đường bộ, lại không chịu được khí hậu lạnh giá khắc nghiệt. Nhưng chúng lại không quen với đầm nước, ở lâu tự khắc sinh nhiều bệnh mà suy."
"Quả đúng như bệ hạ nói, quân của Dương Quyền trước đây kéo sâu vào trong lãnh thổ của chúng ta đều mắc bệnh thổ tả, đánh thuyền cũng vụng về."
Tháng hai năm Thuận Thiên thứ tám, quân Đông Hải quyết tâm lấy lại Ngọc Thành mà nổ phát súng đầu tiên, quân Đại Yêu lập tức tràn ra đánh trả.
Hai bên giằng co một hồi, tướng Đông Hải là Lê Khanh thấy quân Đại Yêu dữ dằn, chém người không ghê tay, súng nổ đến nhức đầu, người phe mình cứ thi nhau ngã ngựa, hắn không tham đánh nữa, sợ hãi chạy về. Trên đường vì gấp gáp rút mà không để ý quân của Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi đang mai phục ở hai bên, thấy hắn dẫn quân trở về liền ùa đến, quân kinh hãi mà nhảy sông tự vẫn. Lê Khanh ôm bụng trúng tên trở về, thấy quân doanh đã bị Khương Thái uý cho người đi đường vòng đốt, quân Đại Yêu thấy hắn liền tràn đến đòi mạng.
Quân Đại Yêu hò reo chiến thắng trở về, Kiến Nguyệt liền hạ lệnh ban thưởng cho những công thần, quân sĩ lập công lớn.
Quân Đông Hải bị dồn đến xuống phía nam, mất cả thành Trị Thuỷ và thành Lập Chính, quân Đại Yêu như lũ quét mà đánh phá quân doanh địch, quân Đông Hải không biết làm thế nào mà doanh trại với thuyền của mình cứ bị bốc cháy, càng không biết đối phương làm thế nào mà vượt qua canh gác nghiêm ngặt, ném mìn vào trong, tra hỏi thì chẳng thể tìm được hung thủ, trong trại cũng không hề có nội gián. Một hôm, Chu Cẩn đang ngồi trong trại nghe phía tây bắc có lửa cháy, nghe là biết quân Đại Yêu tìm đến đây.
"Phải chạy sang phía đông đường lớn thôi." Phó tướng ở bên cạnh nói.
"Chạy về phía tây bắc." Chu Cẩn lại nói.
Phó tướng ngạc nhiên, "Vì sao tướng quân lại chọn đi về phía địch?"
"Phượng Uy gian xảo lắm mưu. Nhất định là sai quân đốt rừng cho ta thấy, để ta bỏ chạy sang đường đông, nhưng thực chất đang cho quân mai phục ở đó." Chu Cẩn nói.
Chu Cẩn chia quân làm hai, một do phó tướng dẫn năm trăm quân đi về đông, còn mình dẫn hai nghìn quân lên núi. Đi một nửa nghe tin quân phó tướng bị quân Đại Yêu mai phục đánh giết, mới thở dài nói, "Ta đã nói mà hắn không tin."
Nào ngờ mới đi một nửa, đạn pháo bắn thẳng vào núi, chặn đường xuống, khiến Chu Cẩn bối rối, vội dẫn quân lên cao, lại bị quân Đại Yêu thả đất đá vùi lấp xuống, Chu Cẩn bị đá đè chết.
Quân Đại Yêu như sông suối mà đổ về phía nam, quân Đông Hải đánh được một nửa lại bỏ chạy, khiến các tướng sĩ bắt đầu coi thường.
Kiến Nguyệt nghe tin quân liên hoàn thắng, nhíu mày nghi hoặc, như cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết là chỗ nào.
Một tháng sau, quân Đại Yêu đánh đến thành Đông Dương có sông Đông Dương bao bọc. Kiến Nguyệt nghe tin báo thắng, ngẩn ngơ hồi lâu, mới thất kinh hô lớn, "Không được, trúng bẫy rồi."
Quân Đông Hải vốn không đọ sức bộ binh lại với quân Đại Yêu, nên nghĩ cách để địch đi vào trong chiến địa của mình, nhưng cứ bỏ trống thành thì tất nhiên sẽ bị nghi, đành giả đánh như đến gãi ngứa cho Đại Yêu, dụ địch chạy đến vùng sông nước. Quân Đại Yêu chiếm được thành Đông Dương, thấy xung quanh đều là sông, không thể không lập trại thuỷ, đi đâu cũng gần sông, hoàn toàn không biết đây là do quân Đông Hải đào.
Nào ngờ đóng quân chưa bao lâu, xung quanh bỗng nổi tiếng trống, tiếp sau đó là tiếng hô giết, quân Đại Yêu hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng khắp nơi đều bị quân cho thuyền lớn nhỏ chèo đến chặn đường, súng đạn bắn vang trời, rừng cháy dữ dội đến thành tro, nước sông trong vắt biến thành màu đỏ của máu và lửa.
Quân Đông Hải thừa thắng tiến đánh lấy lại các thành cũ, nhưng vừa rời khỏi nước chắc khác gì cá mắc cạn, quân Đại Yêu lập tức phản kháng, đánh đuổi đến bên sông lại vội vã chạy về, hai bên giằng co bên sông Đông Dương mãi không xong.
Đương nhiên hai đế vương sẽ không để tình trạng này cứ mãi tiếp diễn, vừa gây lãng phí nhân lực, thời gian lẫn quốc khố. Kiến Nguyệt lập tức gửi thư đến, "Trẫm nghe hai bên giằng co ở sông Đông Dương đến hơn một tháng vẫn chưa có hồi kết, không thể cứ mãi duy trì như thế này được, địch của chúng ta không chỉ có riêng Đông Hải mà còn có rất nhiều nước khác đang đợi chúng ta suy yếu để đánh. Các ngươi phải nghĩ cách nhanh nhất có thể, đừng để trẫm thất vọng."
"Bệ hạ, hạ thần muốn dẫn thuỷ quân đến đánh." Khánh Vy gửi thư trả lời.
Đô đốc Đông Hải Quan Thuỷ nghe tin báo quân Đại Yêu chuẩn bị xuất thuỷ binh đến, lập tức hạ lệnh, "Cho bộ binh canh dọc vịnh Bắc Bộ và thuỷ binh đánh chặn chúng, quân địch phải vòng qua đó mới có thể đến được sông Đông Dương. Chú ý, bắt được Đô đốc của chúng là Lê Khánh Vy thì không được giết, mà phải đối đãi tử tế đưa về đây."
"Đã rõ."
Vài ngày sau, thuyền chiến của Đại Yêu đậu ở Hải Phòng nhận được lệnh, liền nhổ neo hướng về lãnh hải của Đông Hải. Trong lúc đó, quân của Đông Hải đều tuần tra ở dọc bờ biển, Khánh Vy dự cảm được ý định của địch, chia ra làm tiền quân và hậu quân để che chở cho tàu vận tải.
Quân Đông Hải chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng hai hạm đội cũng đụng phải nhau ở phía nam đảo Bạch Mã, bờ biển Tuyết Hải. Quân Đông Hải theo đội hình vòng cung, cánh trái được chỉ huy bởi Đề đốc Tôn Nhất Kỷ, cánh phải do bào đệ Tôn Nam Hải.
Khánh Vy quan sát đội hình của địch, cho tiền quân tiến thẳng vào hạm đội của Tôn Nhất Kỷ, hai bên giằng co một hồi. Tôn Nhất Kỷ cho quân rút lui, tạo khoảng cách với quân Đại Yêu đang đuổi theo kia.
Nàng thấy sương mù đột nhiên nổi lên, che khuất mất tầm nhìn phía trước, hoàn toàn mất dấu quân địch, dự cảm chẳng lành mà cho quân dừng lại không đuổi nữa, chuyển sang đề phòng hai mé, tránh có hậu quân của chúng xông đến đánh.
"Báo cáo, phía trước có địch."
Chỉ huy tàu vận tải của Đại Yêu là Nguyễn Đức Việt đang cho quân tránh màn sương ở trước mặt, hắn vừa mới vào trong thuyền lại nghe tin quân lính bẩm báo, vội vàng chạy ra. Trong màn sương dày đặc nhấp nháy ánh đèn, từng bóng con thuyền khổng lồ xuất hiện, như quái vật trong sương mù bước ra, lá buồm lớn có biểu tượng của Đông Hải.
Nguyễn Đức Việt thầm đổ mồ hôi, bọn hắn là tàu chở hàng, làm sao sẽ chống lại chính quân của Đông Hải, vội hét, "Mau đưa thuyền cập bờ."
Ngay trong lúc Khánh Vy còn đang bối rối, Tôn Nhất Kỷ cùng Tôn Nam Hải dẫn quân vòng đi đường khác, tiến đánh những thuyền bị bỏ lại và tàu vận tải mà hắn luôn để tâm tới nhất. Thuyền chiến của Đại Yêu chạy không nhanh bằng Đông Hải, cho dù tạo ra biển băng cũng bị tàu chiến quân địch nghiền nát mà xông thẳng đến.
"Cấp báo, quân ta bị địch mai phục, tấn công vào lương thực và hàng hoá." Quân đưa tin vội vàng chèo thuyền nhỏ chạy đến báo tin cho hậu quân.
Hậu quân Đại Yêu do Đỗ Tuyết dẫn dắt bắt buộc phải tham chiến để bảo vệ cho tàu vận chuyển, nhưng lại bị quân Tôn Nam Hải chặn đánh, hai bên giằng co, tiếng súng ngút trời.
Nguyễn Đức Việt bên này cách bờ biển Tuyết Hải không bao xa nữa, nhưng lại nghe thấy trên bờ có dậy tiếng hò reo, khói đen lửa cháy, sợ hãi ngẩng đầu khóc, "Đời ta đến đây là hết."
Tôn Nhất Kỷ thấy trên bờ có tiếng trống, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tiến đến đuổi đánh Đại Yêu, nào ngờ tàu vừa mới gần bờ, đạn pháo bắn ra như mưa, xuyên thủng thuyền chiến. Hắn hoang mang không hiểu chuyện gì, trừng to mắt nhìn lên bờ, thấy bộ binh của Đại Yêu giả vờ làm quân Đông Hải mà đứng đợi từ rất lâu.
"Rút, mau rút." Tôn Nhất Kỷ tức muốn vỡ tim, chửi bới lộn xộn mà vội quay đầu, kế của bọn hắn đã bị đối phương phá vỡ.
"Tôn Đề đốc đừng chạy nữa."
Tôn Nhất Kỷ vừa cho thuyền quay đầu, nào ngờ thấy phía trước đều là tàu của Đại Yêu, lúc này mới nhận ra mình đã bị bao vây bốn phía, quân lính sợ đến nhảy xuống biển tự sát.
Khi quân Đông Hải đụng độ quân Nguyễn Đức Việt, cũng là lúc Khánh Vy nhận ra sai lầm của mình, sương mù này không phải để chúng ẩn nấp mà đánh lén các nàng, mà là để chúng âm thầm rẽ hướng, nàng vội vã cho quân quay đầu trở lại, thấy quân của Tôn Nhất Kỷ đang đuổi đánh tàu vận tải của mình, còn hậu quân đã bị chặn đường.
Nào ngờ nàng thấy quân Đại Yêu đã đại phá quân doanh của Đông Hải đang đứng đợi, giả dạng làm đồng đội của chúng đợi chúng dính bẫy. Nàng từ xa thấy bóng dáng quen thuộc, mừng rỡ hô, "Húc Húc."
Khương Húc Nguyệt ngồi trên ngựa vẫy tay với nàng.
Khánh Vy cho quân chặn thuyền của Đông Hải, hai bên đại chiến. Nàng bắc cầu đi sang thuyền của Tôn Nhất Kỷ, hai tướng sĩ đánh chém mấy hồi vẫn chưa có kết quả.
Ngay lúc Tôn Nhất Kỷ đuối sức mất cảnh giác, nàng liền lấy thương đâm thủng vai hắn, Tôn Nhất Kỷ đau đớn hét lên, trán toát mồ hôi lạnh, định nhảy xuống biển thì lại bị nàng bắt lại.
Tôn Nam Hải tiến đánh hậu quân Đại Yêu, thấy chủ yếu trên thuyền là nữ binh, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không khinh địch hay thương hoa tiếc ngọc mà đánh thẳng, hắn đã được trải qua bản lĩnh của Yêu Đế, từ đó cũng không dám coi nhẹ nữ nhân nữa.
Trong lúc hắn đang giao tranh cùng Đỗ Tuyết, thì nghe quân sĩ la hét chính quân phe mình gặp mai phục, tức giận mà dồn sức đánh Đỗ Tuyết, cuối cùng cho người trói lại làm con tin.
Khánh Vy cho quân đến giải cứu hậu quân, thấy Đỗ Tuyết đang bị trói ở mũi thuyền, giáp đều bị hỏng hơn nửa, miệng bị bịp, cô vùng vẫy, ngay bên cạnh là Tôn Nam Hải đang dí đao vào cổ cô, ánh mắt căm phẫn đầy sát ý.
"Ngươi dám động vào người chúng ta?" Khánh Vy đứng ở mũi thuyền quát hắn.
"Ta có gì mà không dám?" Hắn quát lại.
Nàng túm đầu Tôn Nhất Kỷ đang trọng thương, thần trí mơ màng, "Còn muốn cứu bào huynh của ngươi thì mau giao người ra đây."
Tôn Nam Hải nhìn thấy hắn đang mặc áo trắng quỳ ở dưới đất, tâm bắt đầu lung lay do dự, nào ngờ Tôn Nhất Kỷ nhặt sức vụn mà hét lớn, "Mau giết chúng đi, đừng để ý ta."
"Câm miệng." Khánh Vy tức giận điểm huyệt hắn, không ngờ kẻ dở sống dở chết này vẫn to mồm thế.
Tôn Nhất Kỷ bị điểm huyệt, không thể động đậy, nhưng vẫn trừng mắt to nhỏ ra hiệu với đối phương, lại căm phẫn nhìn nàng.
Tôn Nam Hải do dự, suy nghĩ một hồi mới hạ giọng làm hoà nói, "Chúng ta đổi người."
Hai bên thả neo xuống, dẫn con tin đến trước mặt đối phương, Khánh Vy căng thẳng nhìn Tôn Nam Hải đang đẩy Đỗ Tuyết đến, nàng cũng chậm rãi đi đến, "Mau thả người."
"Ngươi thả trước." Tôn Nam Hải tức tối nói.
"Ta thả trước các ngươi lại trở mặt thì sao? Đám người Đông Hải các ngươi là một lũ hai mặt."
"Hừ, ngươi nghĩ bản thân thanh cao lắm sao?" Tôn Nam Hải cười khẩy.
"Đương nhiên, hơn ngươi là chắc." Khánh Vy nhướn mày nói.
"Đừng ở đây lãng phí thời gian, chúng ta đếm đến ba, rồi cùng nhau thả." Hắn nghiến răng nói.
"Một."
"Hai."
"Ba."
Kết quả cả hai đều không tin tưởng lẫn nhau mà không thả người, Khánh Vy chỉ vào mặt hắn, "Đúng là đồ xảo trá, may mà ta không tin ngươi."
"Ngươi cũng có khác gì?" Hắn hết lần này đến lần khác bị nàng sỉ nhục, cơn giận bốc lên cả đầu.
Hai bên chần trừ một hồi, cuối cùng mới nhất trí với nhau, lại một lần nữa đếm đến ba, Tôn Nam Hải đẩy Đỗ Tuyết về phía nàng, còn mình đỡ lấy Tôn Nhất Kỷ đang bị thương kia.
Nào ngờ Tôn Nhất Kỷ tức giận nhìn hắn, mắt đều vằn máu, quát lớn, "Đồ ngu, ngươi để chúng câu kéo thời gian, dính bẫy rồi."
"Hả?" Tôn Nam Hải ngơ ngác không biết vì sao mình lại bị chửi, đột nhiên khu rừng dừa bên phải nổi tiếng hò reo, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì.
Hắn vì muốn cứu bào huynh mà chấp nhận thả neo bước xuống mặt đất, lại quên mất quân địch thiện chiến đường bộ. Tôn Nam Hải liên tiếp bị nàng chọc giận đến mất cả lý trí, hoàn toàn không phát giác ra quân Đại Yêu đã đuổi đến đây, đang ở trong bụi cây mai phục, đợi hắn thả người mới đánh. Tôn Nhất Kỷ sớm đã phát hiện một vài cái đầu nhấp nhô trong khu rừng, nhưng bị điểm huyệt so với nhét vải bịp miệng còn khó chịu hơn, lại thấy bào đệ của mình ngốc nghếch không phát giác ra biểu cảm khác thường của địch.
Ngay lúc Tôn Nam Hải còn chưa hiểu rõ chuyện gì, đã bị Khánh Vy đâm một nhát vào tim, ú ớ kêu mà gục xuống, khiến quân Đông Hải hoảng loạn, muốn chạy lên thuyền lại bị đụng độ Yến Thế Huân đang dẫn quân cướp thuyền, nàng nhân lúc địch lơ là liền cho người lặn dưới nước trèo lên trên thuyền, sau đó nấp đợi địch mắc bẫy. Nàng một mình đã có thể đánh bại rất nhiều người, huống chi là còn có một đội quân hỗ trợ, quân địch vội vã bỏ thuyền thì đã bị quân Cửu Vĩ mai phục khắp nơi vây quanh, quân Đông Hải thảm bại mà chịu hàng, các thuyền chiến còn có thể dùng đều bị quân Đại Yêu thu hồi.
Khánh Vy vỗ vai Yến Thế Huân, hai nàng nhìn chiến tích mình đem về mà bật cười.
Khương Húc Nguyệt đợi chờ các nàng đem tin mừng trở về, thấy cờ của thuyền chiến của Đông Hải đều bị thay bằng cờ của Đại Yêu, mỉm cười hài lòng. Thấy Khánh Vy xuống thuyền, cười nói, "Quả là Đô đốc lắm mưu, giỏi tài ứng biến."
"Thế thì phải nhờ trước đó Thái uý biết ta sẽ phạm phải sai lầm." Khánh Vy ôm nàng nói.
"Không ai hiểu một người hơn một người đem lòng yêu người đó."
Bánh Bao vẫy đuôi nhìn Yến Thế Huân cưỡi ngựa trở về, Khánh Vy trước khi đi đã xin bày kế với Kiến Nguyệt, để bộ binh và thuỷ binh đi song song với nhau, tránh trường hợp trên đường bộ có quân mai phục, nay thấy các nàng đại thắng, liền chạy đi báo tin cho Yêu Đế đang chờ đợi.
Kiến Nguyệt nghe tin thuỷ binh thành công đại phá vòng vây, còn thu được thêm bảy mươi tám thuyền chiến của địch, bắt đầu tiến vào sông Đông Dương để tham chiến, hài lòng nở nụ cười.
Âu Thần Duật nghe tin cả bộ binh lẫn thuỷ binh Đại Yêu đều tiến vào lãnh thổ của mình, tức giận đỏ mặt tía tai, quần thần phải khuyên nhủ mãi mới hạ hoả.
Quan Thuỷ nghe tin này, có chút thất vọng, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, thở dài một tiếng, sau đó nói, "Tội của huynh đệ nhà Tôn là cả tin, lại không biết bọn phe Cửu Vĩ đều là lũ lươn lẹo lắm mưu, đặc biệt là Yêu Đế và Phượng Uy thích chọc giận chúng ta để từ đó sinh bệnh. Các ngươi thấy đây làm bài học, chớ thấy quân ít mà khinh, kẻo hối không kịp."
"Triệu Long xin Đô đốc phê chuẩn cho đánh quân địch." Lúc này một tướng sĩ bước lên nói.
"Ngươi có kế gì? Có thể gây quân địch tổn hại đến đâu?" Quan Thuỷ hỏi.
"Khiến quân Đại Yêu sợ hãi bỏ chạy về nước." Triệu Long cười đáp.
"Nếu không làm được thì sao?"
"Thì Triệu Long nguyện bị lũ hồ ly treo cổ, chết không nơi chôn."
Nhìn vào cặp mắt tràn đầy tự tin kia, Quan Thuỷ trầm tư một lát rồi cũng gật đầu cho đi.
...
Chiến trận không phải lúc nào cũng oanh liệt, có những ngày vô cùng êm đềm thậm chí là nhàm chán. Vào những lúc không có lệnh, quân của hai bên còn đứng chửi nhau cho đã rồi bỏ về, các nàng cũng đã quen chuyện này nên cũng mặc kệ.
Một đêm nọ, Khánh Vy không ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Nàng mất ngủ không phải do nghĩ nhiều, mà là do buổi chiều ngủ quá giấc nên giờ vẫn tỉnh như sáo. Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng rời khỏi giường, tránh đánh thức Khương Húc Nguyệt bên cạnh.
Khánh Vy đi ra bên ngoài, lính gác thấy nàng thì cúi nhẹ đầu như hành lễ, nàng cũng xua tay rồi thôi. Khánh Vy đi dạo quanh quân doanh, cảm thấy nhàm chán những không nỡ đánh thức Yến Thế Huân dậy cùng, vậy nên đi ra bến thuyền ngồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời sao, ánh sao bạc lấp lánh đang nháy mắt với nàng. Khánh Vy rơi vào miên man, tự hỏi những ánh sao kia là gì, và vì sao giữa trời lại có, liệu khi nàng trở thành thần thì có được lên đó hay không.
Nghĩ đến đây Khánh Vy tự thấy buồn cười.
Dưới nước có tiếng bì bõm thu hút nàng, mặc dù tiếng động rất nhỏ, nhưng do đêm quá tĩnh mịch nên chỉ một âm thanh cũng bị khuếch tán ra xa. Nàng nhổm dậy, rón rén lại gần thành thuyền để nhìn xuống dưới, thấy dưới nước có một vài sinh vật đang bơi.
Dù không biết là gì, nhưng Khánh Vy nghĩ nàng nên cảnh báo cho mọi người biết. Nàng quay đầu, thấy có người đang kề đao vào cổ mình.
"Suỵt."
Người đối phương ướt như chuột lột, hiển nhiên là vừa mới bơi từ dưới nước lên.
"Các ngươi phản bội lại thư hoãn chiến, giở trò đánh lén sao?" Nàng nói như thì thầm, nàng biết lúc này kích động sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.
"Hừ, ta tới đây để lấy mạng ngươi. Ngươi đã giết chết ca ca ta, còn hại chúng ta phải bỏ nhà đi tị nạn, mẫu thân ta còn đang bị bệnh."
Khánh Vy khẽ chau mày, "Chúng ta luôn cho các ngươi cơ hội đầu hàng, nếu là thường dân thì sẽ không động tới, thậm chí còn đồng ý đưa các ngươi tới nơi an toàn cơ mà?"
"Ngươi bớt giả nhân giả nghĩa, làm gì có ai đối xử với kẻ thù của mình như vậy. Đừng tưởng ta không biết các ngươi định đưa chúng ta tới lò mổ." Hắn tức giận, kéo thanh đao ngay sát cổ nàng, một vết xước lập tức xuất hiện.
"Yêu Đế, hay là chúng ta chưa bao giờ coi bách tính Đông Hải là kẻ thù, dẫu cho các ngươi cũng không khác gì đám quân binh, luôn hành hạ chúng ta."
"Câm miệng."
Đột nhiên bụng của hắn đau nhói, Khánh Vy không biết từ khi nào đã lấy ra con dao găm, đâm vào phần hở của áo giáp. Nàng đẩy mạnh tay hắn ra, lộn một vòng để thoát, sau đó rút kiếm chĩa về phía hắn, "Biến đi và đừng bao giờ trở lại đây, mẫu thân ngươi bị bệnh, vậy nên ta sẽ không giết ngươi."
"Lời của lũ Cửu Vĩ không bao giờ đáng tin!" Hắn nghiến răng, giơ đao chạy về phía nàng.
Lính gác nhanh chóng bị tiếng kiếm đao thu hút, vội vã chạy tới, "Có thích khách!"
Tên sát thủ thấy vậy thì đưa tay lên miệng huýt sáo, ngay lập tức mặt nước nổi sóng, hàng trăm con cá sấu răng vàng nhảy từ dưới lên trên, làm rung lắc cả con thuyền.
"Là tộc Hoàng Ngạc."
"Ngươi là Hoàng Ngạc Vương?" Nàng ngạc nhiên.
"Sai, nhưng ta là người duy nhất thuần hoá được chúng. Các con của ta, xông lên giết sạch chúng."
Những con cá sấu to lớn ngoác to miệng, doạ Khánh Vy sợ khiếp vía. Ánh lửa yếu ớt làm cặp mắt hung tợn loé lên giữa màn đêm, lớp da dày sần sùi dính nước, dọc sống lưng có gai như dãy núi, mõm dài và rộng đủ để nuốt chửng nguyên một hài tử, hàm răng nhọn và to hơn răng hổ. Bình thường cá sấu đã đủ làm người khiếp sợ rồi chứ đừng nói loài biết khè lửa khè nước này, chúng còn to hơn cả cá sấu vằn và thường xuyên bơi quanh Xích Quỷ. Khánh Vy từng bước lùi về sau, cố gắng không kích động chúng.
"Gào!" Một con gầm lớn nhào về phía nàng, Khánh Vy lập tức dùng kiếm chặn họng nó lại. Con cá sấu không hề biết đau, vẫn cố lao lên, Khánh Vy hơi luống cuống, nàng rút súng bắn vào cổ họng nó.
Ngay lập tức những con cá sấu khác cũng lao lên.
"Bảo vệ Đô đốc."
"Ném đạn lên đây cho ta, nhanh lên!"
Quân lính luống cuống ném nguyên thùng đạn cho nàng, thùng rơi xuống thuyền liền bị đổ, đạn rơi vương vãi. Khánh Vy liếc đàn cá sấu đang lao về phía mình, mồ hôi đổ như mưa, nàng lăn sang một bên, suýt soát thoát khỏi cái mõm khổng lồ kia. Con cá sấu đâm trúng thùng hàng, đồ đạc đổ ra hết.
Tim Khánh Vy đập bình bịch, tay run cầm cập, nàng suýt nữa thì thấy tử thần túm được mình. Nàng vội nhét đạn vào nóng, xoay người bắn vào con cá sấu định cắn mình.
"Khánh Vy!" Khương Húc Nguyệt lúc này cũng chạy tới, nàng vung trường tiên, quấn lấy thân con cá sấu rồi ném nó xuống sông.
"Có chuyện gì thế?" Tộc trưởng Hoả Tượng cũng chạy ra, da đầu tê rần, "Các ngươi làm thế nào mà gọi cả một bầy Hoàng Ngạc tới đây rồi." Nói xong hắn cũng thổi một tiếng sáo, rừng cây lập tức có động tĩnh, mặt đất rung bần bật.
Tiếng súng nổ không ngừng vang lên, thế nhưng không hề ngăn cản được lũ cá sấu này, nhiều con da thịt dày tới đạn cũng không xuyên thủng. Chúng há miệng, hết phun lửa thì bắn điện, cả doanh trại bốc cháy, khói đen lên tận trên trời.
Hoả Tượng nhanh chóng tới cứu viện, dùng ngà của mình hất bay bầy cá sấu, khi thì dùng vòi quấn chúng, giã như giã tỏi.
Khánh Vy may mắn được Khương Húc Nguyệt cứu kịp khỏi miệng cá sấu, nàng lao về phía tên sát thủ đang lơ là. Kiếm kề sát cổ hắn, quát lớn, "Dừng lại, nếu không ta sẽ giết chủ của các ngươi."
Đàn cá sấu quả nhiên dừng lại thật.
Bỗng mặt nước lại dậy sóng, tiếng động thu hút tất cả mọi người. Khánh Vy quay đầu, thấy một con thuyền từ từ trồi khỏi mặt nước, cả thân thuyền vừa rời khỏi mặt nước, quả bong bóng liền vỡ, bên trong có tiếng hò reo, cờ xanh Đông Hải phất phơ.
"Thuyền có thể lặn ở dưới nước... Đông Hải các ngươi bị điên rồi." Nàng méo mặt.
Gã sát thủ gầm gừ, cố gắng thoát khỏi sự khống chế, hắn hét lớn, "Giết hết, bao gồm cả ta!"
Đàn Hoàng Ngạc lập tức gầm lớn. Chúng lao về phía Khánh Vy bất chấp chủ nhân của mình ở đó.
"Khánh Vy, mau buông hắn ra." Khương Húc Nguyệt thét lên.
Khánh Vy đẩy gã sát thủ vào miệng cá sấu, "Thích chết thì chết một mình đi." Nàng bị trường tiên quấn trúng eo, kéo nàng ra khỏi thuyền.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Đám quân Đông Hải bối rối, vốn dĩ định đánh lén, kết quả lại thấy quân Đại Yêu đã phải đánh nhau với Hoàng Ngạc tộc.
"Không cần biết, nhân cơ hội này giết hết toàn bộ nữ tướng của chúng."
Bọn hắn quay đầu lại, thấy Yến Thế Huân đang đứng sau lưng mình lục lọi đồ đạc, cả hai bên đứng yên, "Ngươi là ai? Trông hơi quen quen."
Nàng cười, "Cho chúng ta mượn thuyền nhé."
Cả đám quân bị đá xuống mặt nước, trở thành mồi của cá sấu.
Yến Thế Huân lái thuyền đâm vào những con thuyền đang nổi lên của Đông Hải, nguyên một đội quân la oai oái, "Chúng ta có nội gián sao?"
Bỗng trời loé tia chớp, trong chớp mắt đổ mưa, nước sông dựng thành một tấm vách ngăn bão lửa của Hoả Tượng. Cố Nghiên Hi cầm ô ngẩng lên, thấy trên trời có bảy sinh vật nửa người nửa cá đang chậm rãi đáp xuống đây.
"Thất Vương của Thất Ngư tộc." Khương Húc Nguyệt nói, "Ngày hôm nay chúng muốn chôn vùi chúng ta ở đây luôn."
Rầm rầm.
Mặt đất bỗng rung chuyển làm nàng suýt đứng không vững, may mà Cố Nghiên Hi túm nàng kịp. Các nàng quay đầu, thấy một người có đầu cá sấu, thân mặc giáp bạc, tay cầm thương đi tới đây.
"Lũ Thất Ngư định làm mờ nhạt ta ư, đừng hòng." Mắt Hoàng Ngạc Vương loé một tia sáng vàng, sau lưng hắn là một đội quân cá sấu răng vàng.
"Này, ta không hề biết các ngươi gây sự với nhiều ma thần tộc thế." Tộc trưởng Hoả Tượng nói.
"Nhiều hay ít thì cũng không quan trọng rồi." Cố Nghiên Hi triệu hồi hổ thần, nhảy lên lưng nó, không biết là đi đâu.
"Nàng ta chạy sao?"
Khương Húc Nguyệt ném một khẩu súng cho hắn, "Đi đường vòng, bắn hạ được bao nhiêu thì là tốt bấy nhiêu." Dứt lời, dùng phong bộ bay đi mất.
"Ấy, sao các ngươi đều lạnh lùng thế?"
Hoàng Ngạc Vương đập mạnh cây giáo xuống đất như quyền trượng, "Giết, dù là địch hay ta, cứ nhìn thấy cái gì là giết cái đó."
"Gào!" Bầy Hoàng Ngạc sung sướng gầm lên, chúng là động vật máu lạnh, không biết đau, càng không có khái niệm đồng loại, đã đói khát là ăn hết.
Trên trời, Thất Ngư Vương hệt như quý tộc tới đấu trường xem kịch hay, tà áo của chúng bay phất phơ trong gió, chúng đứng thành trận pháp, giúp bổ sung sức mạnh của nhau. Chúng cử động cánh tay làm phép, bắn những luồng sáng xuống bên dưới, quét sạch mọi thứ dưới mặt đất.
"Vy Vy!"
Khánh Vy đang tháo chạy khỏi những luồng sáng, nàng ngẩng lên, thấy Yến Thế Huân trên thuyền vẫy tay với mình, "Mau lên đây."
Nàng nhặt dây móc ở dưới đất, xoay vài vòng, đợi tới thời cơ liền ném móc lên, lưỡi móc móc trúng thành thuyền. Khánh Vy mượn vách đá ở trước mặt, đạp lên đó rồi trèo lên trên thuyền, quân lính cũng nhanh chóng theo nàng trèo lên.
"Ngươi trộm thuyền chúng từ lúc nào thế?"
"Ta thông minh không?"
Nàng mỉm cười, chạy tới chỗ đại bác, "Nhanh, bê đạn tới đây." Đợi quân lính thả đạn vào trong nòng, Khánh Vy xoay đại bác, đợi một trong Thất Ngư Vương lơ là đứng trong tầm của đại bác liền đốt dây.
Một trong Thất Ngư Vương nghe thấy tiếng động, quay đầu thì thấy một quả cầu đen bay về phía mình. Nó còn đang thắc mắc đó là gì thì bị đạn bắn trúng người, thổi bay ra xa. Trong chớp mắt, trận pháp của Thất Ngư Vương bị phá.
"Hừ." Đệ Nhất Thất Ngư Vương chỉ tay về phía các nàng, hàng vạn con cá ồ ạt lao về phía thuyền, húc thuyền nghiêng sang một bên.
"Vy Vy, ngươi có làm được không đấy?" Yến Thế Huân bị những con cá nhảy khỏi mặt nước đập vào mặt, một con thì không sao, nhưng nhiều con trong nhiều lần thì có sao.
"Đang cố đây." Khánh Vy kéo con bạch tuộc sông ra khỏi mặt mình, nàng chĩa đại bác xuống nước, tướng lẫn quân bận rộn cũng chẳng khá hơn là bao.
Rầm.
Con thuyền bỗng chốc lại nghiêng về một bên, Yến Thế Huân quay đầu, thấy thuyền tự dưng bị thủng một lỗ, "Cái gì vậy?"
Hoàng Ngạc Vương từ dưới trèo lên, vừa đứng chưa vững thì sụp xuống tiếp.
"..."
"Lũ đóng thuyền khốn nạn, không nghĩ tới cân nặng của bản vương sao!" Bên dưới có tiếng mắng chửi.
"Vy Vy, rời thuyền thôi."
"Ừ."
Mọi người lập tức nhảy khỏi con thuyền. Mất đi người điều khiển, thuyền chiến liền trôi bừa bãi, đâm sầm vào những con thuyền khác.
Yến Thế Huân và Khánh Vy vừa chạm chân xuống đất, Hoàng Ngạc Vương lập tức đuổi theo. Hắn nhảy ra khỏi mặt nước, gầm thét lớn, máu và nước bọt văng tứ tung.
"Không ai dạy ngươi ở trước nữ tử thì nên hành xử lịch thiệp hơn sao." Nàng lau mặt mình.
"Một trong hai ngươi, đối đầu với ta. Không, cả hai cùng lên luôn đi."
Khánh Vy vỗ vai Yến Thế Huân, "Cố lên."
"Ngươi dám bỏ rơi ta?"
Nàng nháy mắt, trong chớp mắt chạy đi mất.
Khánh Vy chạy dọc bờ sông, ngẩng đầu nhìn những con thuyền chiến, nhanh chóng tìm ra con thuyền đồ sộ nhất. Nàng quay đầu, thấy Khương Húc Nguyệt không biết từ khi nào đã tìm được mình.
Cả hai mỉm cười. Khương Húc Nguyệt ôm lấy eo nàng, đưa nàng lên trên con thuyền kia.
Trên thuyền rất hỗn loạn, cơ bản chẳng ai để ý tới hai người xa lạ. Đám quân chạy đi chạy lại, la thét đến khàn cả giọng.
"Lũ ma thần tộc này chẳng đáng tin tẹo nào, chẳng trách bệ hạ muốn đuổi chúng đi."
Tên Đề đốc định nói, lại thấy tên lính trước mặt lăn ra bất tỉnh, hắn sửng sốt, bỗng hai tay bị bẻ ra phía sau, súng dí lên phần thái dương. Hắn liếc ra sau, "Ngươi giết ta thì có tác dụng gì?"
"Phải, nên ta muốn hợp tác với các ngươi, cùng nhau khống chế lũ quái vật này."
Hắn thử giãy giụa, nhưng thấy Khương Húc Nguyệt đứng trước mặt mình, biết không thể phản kháng nên nói, "Được, nhưng ta không chắc chúng ta có thể làm được tới đâu."
"Gọi lũ Thất Ngư xuống đây."
"Không cần gọi đâu."
Cả ba ngẩng đầu lên, thấy sáu Thất Ngư Vương đang chậm rãi bay về đây, mỗi người một màu như cầu vồng. Tay Đệ Nhất Thất Ngư Vương giữ một quả cầu sét, "Là ngươi đã hại chết Đệ Lục Thất Ngư Vương đúng không con oắt?"
Khương Húc Nguyệt quay lại nhìn Khánh Vy, nàng nhe răng cười hề hề.
Khuôn mặt điềm tĩnh của Đệ Nhất Thất Ngư Vương dần lộ ra sự phẫn nộ, cặp mắt cá ánh lên tia lam, nó nghiến răng, quả cầu trong tay phóng ra tia sét về phía Khánh Vy. Khương Húc Nguyệt vung tay áo, tạo ra tấm phong khiên chặn tia sét lại.
"Hai ngươi làm gì thì làm, ta sẽ xử lý chúng."
Cả hai người nhìn nhau, gật nhẹ đầu, trong nháy mắt từ kẻ thù thành đồng minh, bàn chiến lược xử lý đám ma thần chỉ biết cuồng sát kia. Liên minh Đại Yêu Đông Hải được thành lập, quân Đông Hải để các quân lính bình thường lên thuyền để bắn đại bác, còn Cửu Vĩ và Hoả Tượng lo mặt đất.
Dưới cơn mưa ầm ĩ, Yến Thế Huân đánh rụng răng Hoàng Ngạc Vương, thế nhưng đám Hoàng Ngạc cũng chạy lên cứu trợ vương của mình, đẩy nàng vào tình thế gian nan.
Bỗng lúc này ngọn núi phía xa có tiếng nổ lớn, núi lửa phun trào làm cả đám ngẩn người. Chớp giật sét đánh, từ trong đám khói đen, tất cả thấy một sinh vật đang từ từ thức tỉnh.
"Ôi trời ơi..."
"Có chuyện gì thế?" Khánh Vy quay sang hỏi.
"Rồng thần từ thời viễn cổ đã thức tỉnh rồi."
"Rồng, rồng thần? Là Long tộc sao?"
"Không." Mặt tên Đề đốc dần tái đi, "Long tộc không có cánh, còn biết nói chuyện để thương lượng. Còn con rồng này có cánh, và ăn thịt cả chính đồng loại của mình."
Giữa trời truyền đến âm thanh ầm ĩ, tựa như tiếng sấm nhưng không phải, còn nghe rất rít tai. Tia sét vừa đánh ngang qua, tất cả mọi người ở dưới đều thấy rõ một con quái vật bốn đầu giang rộng đôi cánh dơi, che phủ cả bầu trời, chọc thủng cả tầng mây.
Đoàng. Chớp loé qua gương mặt của Khánh Vy.
"Bệ hạ, chuyện này không có trong kế hoạch..."
...
"Gào!" Con rồng thần gầm lớn, miệng phun ra lửa, lúc lại phun nước, khi thì phun được cả sấm sét.
Yến Thế Huân nhìn dọc theo ngọn núi lửa, thấy một đốm lửa nhỏ bé, "Nghiên Hi." Nàng hoá thành khói đen, chớp mắt đã biến mất.
Hoàng Ngạc Vương lùi lại, mắt mở to, "Rút lui! Tứ Thủ Long tỉnh giấc rồi." Hắn vừa xoay người, lại thấy mặt nước sáng rực, lửa cháy nghi ngút trên sông, một con quái vật dính đầy rong rêu nhổm dậy, hất văng cả trăm chiếc thuyền, há miệng gầm thét với rồng thần.
"Tại sao Âu Thần Duật không nói từ sớm là ở đây toàn lũ quái vật!"
"Chúng ta cũng là quái vật."
"Sai, chúng ta là ma thần."
Một tên lính Đông Hải chắp tay lại, "Lẽ nào Thánh Thượng đã nổi giận, trừng trị bệ hạ vì tội phỉ báng thần linh sao. Cầu xin Đức Thánh Thượng rộng lương, con chỉ là dân nghèo, đầu quân đi kiếm tiền nuôi phụ mẫu, đừng giết con."
"Đừng có luyên thuyên nữa, mau chạy đi."
Con thuỷ quái điên cuồng bơi về phía Tứ Thủ Long, hất văng mọi thứ cản đường nó, bao gồm cả thuyền ngầm của Đông Hải. Trong lúc này, Yến Thế Huân đã chạy tới chỗ Cố Nghiên Hi, "Nghiên Hi, sao lại đánh thức nó dậy?"
"Vừa nãy ta chợt nhớ ra nơi này từng là chiến địa của cuộc chiến Thánh Ma, khi đó các sinh loài đều chia ra làm hai phe. Con rồng kia từng theo phe Ma Đế, sau Ma Đế bại trận nên nó cũng bị giam ở đây. Nhưng lý do ta gọi dậy là bởi vùng đất này có rất nhiều quái thú đang ngủ say, ban nãy chúng ta đánh nhau to, chắc chắn sẽ đánh thức chúng. Không bằng ta gọi con rồng kia dậy, để chúng tự đánh nhau, còn chúng ta nhân lúc này chạy."
"Chuyện này mà Nghiên Hi cũng biết." Bỗng dãy núi ở phía Tây rung lắc, nhìn lại thì mới biết đó không phải núi, mà là lưng của một con quái thú.
"Rút lui, mau lên."
Quân của hai bên nghe lệnh liền ồ ạt tháo chạy, nhường lại cho ba con quái vật đại chiến. Đề đốc Đông Hải nhìn Hoàng Ngạc tộc và Thất Ngư tộc bỏ chạy thì chướng mắt vô cùng. Hắn nhân lúc hỗn loạn, đâm vào điểm yếu của Hoàng Ngạc Vương do Kim Quy tộc để lại.
"Ngươi bị điên sao? Giờ còn thù oán cá nhân làm gì?" Khánh Vy sửng sốt.
"So với các ngươi, ta càng ghét lũ phản bội."
Hoàng Ngạc tộc thấy đại vương mình bị ám sát, tức giận quay lại tấn công quân Đông Hải. Thế là cả mặt đất lẫn trên trời đều xảy ra ác chiến, người sống cách đó ngàn dặm cũng phải mất ngủ.
Vào lúc cao trào nhất, Khương Húc Nguyệt thấy trời thấp thoáng màu đỏ. Một tia sáng đỏ dội về phía ba con quái vật kia, nàng vội quay đầu, thấy cả ba trong chớp mắt hoá bụi. Sau đám mây đen dày đặc, sấm sét giao nhau, có bóng người đứng ở đó, rất nhanh đã biến mất như ảo ảnh.
Khương Húc Nguyệt chết sững tại chỗ.
"Chạy nhanh, ngươi đứng ngẩn ra làm gì." Cố Nghiên Hi lôi nàng lên lưng hổ.
Vì để cứu tên Đề đốc, Khánh Vy nổ súng không biết tiếc đạn. Nàng cũng lôi hắn chạy theo mình để thoát khỏi lũ Hoàng Ngạc, tên Đề đốc nhìn nàng chằm chằm rồi thở dài.
"Ta họ Lê, ngươi có nhớ Lê Khanh chứ? Đó là tiểu đệ của ta. Vốn dĩ hôm nay muốn lấy mạng của ngươi, nhưng giờ lại nợ ơn ngươi, ngẫm lại có thể ta và ngươi cùng chung gốc tổ. Thật đáng ghét khi phải thừa nhận, trận này Cửu Vĩ các ngươi thắng rồi."
"Sắp chết tới nơi rồi còn nói nhiều thế?"
"Lê Khánh Vy, ngươi chớ có đắc ý, ngươi càng vào sâu lãnh thổ chúng ta nghĩa là càng gần với cái chết. Ta thật lòng khuyên ngươi đấy, về nhà đi, vĩnh biệt." Nói xong, hắn rút kiếm định chặt tay nàng, lại bị Khương Húc Nguyệt vung roi chặn lại, nhưng cũng thành công ép Khánh Vy buông tay.
"Ngươi..."
"Ta không muốn nợ các ngươi, mau biến đi." Hắn xoay người, quay trở lại cùng quân Đông Hải chiến đấu với bầy cá sấu và Thất Ngư tộc.
"Hoàng thượng vạn tuế, Đông Hải muôn năm!"
Đến khi trời sáng, chuyện liên minh giữa hai nước chỉ còn là câu chuyện hoang đường. Cả khu rừng xanh mơn mởn sau một đêm thành mảnh đất tro.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...