Hồ Ly Trùng Sinh

Theo kế hoạch, hai người lại đi thăm ba mẹ Đản Hoàng Tô ở nhân gian.

Đi xuống hạ giới đương nhiên không thể dùng đằng vân giá vũ cho quần chúng nhân dân đều biết, huống chi bây giờ xương sống thắt lưng chân Đản
Hoàng Tô nhũn cả ra, căn bản không đằng vân nổi, cho nên Tử Phủ Đế Quân
lại thuấn di.

Cũng may đã qua một đêm, Tử Phủ Đế Quân đã khôi phục rất nhiều.

Có vết xe đổ lần trước, lần này Tử Phủ Đế Quân trực tiếp thuấn di đến cửa.

Hai người đứng ở ngoài gõ cửa một hồi vẫn không thấy ai ra mở cửa, Đản
Hoàng Tô cau mày lấy điện thoại ra gọi, cũng chẳng có ai tiếp.

“Chắc ba mẹ đi đâu đó rồi, tụi mình vào trong chờ đi.” Đản Hoàng Tô đề nghị.

Tử Phủ Đế Quân lười thuấn di, biến ngón trỏ thành chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra Đản Hoàng Tô đã hoảng hốt. Trong nhà lộn xộn bừa bãi như vừa
có trộm ghé qua, bàn ghế đều đổ trên sàn, khắp nơi là mảnh vỡ của bình
hoa hồ cá.

Nhưng cửa lại đóng kỹ như vậy…

Đang lúc nghi ngờ hoảng loạn, A Hoàng ngậm một mẩu giấy, ư ử từ nhà bếp đi ra.

Đản Hoàng Tô dùng lửa hồ đốt, trên tờ giấy hiện ra mười ba chữ: “Muốn cứu cha mẹ của ngươi lập tức đến hắc ám chi uyên.”

“Ma vương Lam Thiên?” Người đầu tiên Đản Hoàng Tô nghĩ đến chỉ có y.

Tử Phủ Đế Quân gật đầu: “Xem ra đúng là do hắn làm.”

“Vì sao không phải là ta?” Lam Dực im hơi lặng tiếng xuất hiện ngay sau lưng hai người, cũng mới thuấn di đến.

“Nếu ngươi muốn lợi dụng ba mẹ ta uy hiếp ta thì đã làm từ lâu rồi, không
việc gì phải chờ đến ngày hôm nay.” Đản Hoàng Tô không cần nghĩ ngợi trả lời.

Lam Dực nhìn thoáng qua nàng: “Tôi cứ nghĩ em sẽ nói dựa theo tính cách của tôi sẽ không làm những chuyện như vậy.”

Nói xong Lam Dực đi vào phòng khách nhà nàng, lấy ra một vật như cúc áo màu đen từ dưới tivi.

Lam Dực nhấn vào cúc áo, trong cúc áo lập tức phát ra âm thanh loảng xoảng
của bình hoa rơi xuống đất, tiếng ghế đổ, tiếng A Hoàng sủa gầm gừ rồi ư ử, còn có tiếng bà Đản mắng người, còn có tiếng ông Đản khuyên nhủ.

Đản Hoàng Tô run rẩy: “Ngươi cũng cài cái này ở nhà ta?”


“Nếu phụ vương tôi đã biết em nhất định sẽ nhắm vào cha mẹ em.” Lam Dực bình thản giải thích: “Nhưng tôi đã đến chậm.”

Đản Hoàng Tô im lặng.

Hắn suy nghĩ cho nàng nhiều như vậy…cho dù không biết bao lần nàng đã cự tuyệt hắn.

Đản Hoàng Tô thật sự không biết nói gì cho phải.

Phần sau của đoạn ghi âm là tiếng nói chuyện của hai người, một người nói đã đến giờ, hiện trường hỗn loạn như vậy nhất định sẽ khiến người khác chú ý, kẻ còn lại nói đã dán tờ giấy lên trên tủ lạnh, một nơi rất dễ thấy, thêm chút thuật pháp che mắt người thường, không khiến nhân gian hỗn
loạn.

Đản Hoàng Tô nghe xong nhẹ nhàng thở phào, thì ra nhà cửa
bị xáo tung như vậy là do người khác làm ra, như vậy ít nhất ba mẹ nàng
cũng không bị tổn thương gì.

“Em không thể bỏ mặc ba mẹ được.” Đản Hoàng Tô nói với Tử Phủ Đế Quân.

Tử Phủ Đế Quân gật đầu: “Hắc ám chi uyên đúng không, ta biết nơi đó.”

“Ngươi nên biết mục tiêu lần này của phụ vương ta chính là ngươi.” Lam Dực lạnh lùng nhắc nhở.

“Vậy thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn ta mặc kệ Đản Hoàng Tô?” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày.

Lam Dực không nói lời nói, chỉ im lặng, lia cái nhìn đầy ẩn ý về phía Đản Hoàng Tô. Đản Hoàng Tô sững ra, nháy mắt liền hiểu.

—— Vì chuyện ba mẹ của nàng, Tử Phủ Đế Quân biết rõ đó là cạm bẫy cũng
không chùn bước, còn nàng, lúc trước lại làm ngơ trước thương thế phụ
vương hắn, không đếm xỉa tới nỗi lòng của hắn, thậm chí hắn vì bảo vệ
nàng mới đành mưu tính đổ lên gia tộc nàng mà nàng còn oán hận hắn.

“Thật ra kiếp trước ta sống rất ích kỷ, lại không hiểu chuyện.” Đản Hoàng Tô thừa nhận.

Thật ra chẳng phải mình thánh mẫu hay không phải thánh mẫu, chẳng qua yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.

“Ý của em là tha thứ cho tôi?” Lam Dực hỏi, như thể bâng quơ không để ý, bàn tay lại siết chặt.

Đản Hoàng Tô lắc đầu.

Tay Lam Dực càng siết chặt hơn.

Đản Hoàng Tô nói: “Ngươi không cần ta tha thứ, một nhát đâm kia ta tuyệt không oán hận.”

“Nhưng,” Đản Hoàng Tô nói tiếp: “Ngươi có thể đâm ta một nhát cũng chẳng được gì, cho nên chúng ta không ai nợ ai.”

Trên thế giới này, chuyện đau đớn nhất không phải là yêu nhau hận nhau, mà là không thiếu nợ nhau.


Bàn tay Lam Dực siết chặt: “Tất cả mọi chuyện đều do tôi, nếu tôi không đưa em xuống ma giới phụ vương cũng sẽ không phát hiện ra em, rồi liên lụy
sang cha mẹ em. Cho nên để tôi theo em đến hắc ám chi uyên.”

“Ta không quen để kẻ khác bảo vệ người con gái của mình.” Tử Phủ Đế Quân gạt phăng.

“Hẳn là ngươi phải hiểu rõ hắc ám chi uyên hơn cả ta.” Lam Dực lạnh lùng
nhìn Tử Phủ Đế Quân: “Thêm một điều, ngươi cũng nên biết thân thể của
mình đang trong tình trạng nào.”

“A, anh bị sao?” Đản Hoàng Tô cuống.

“Ta không có việc gì, ít ra đánh ma vương vẫn không thành vấn đề.” Tử Phủ Đế Quân an ủi Đản Hoàng Tô.

“Thật sao?” Đản Hoàng Tô bán tin bán nghi.

“Hừ!” Lam Dực hừ lạnh một tiếng, phất tay tung ra một quả cầu gió.

Tử Phủ Đế Quân không né không tránh, một tay tiếp được, dễ dàng bóp nát quả cầu.

Đản Hoàng Tô yên lòng.

Lam Dực vốn muốn bôi nhọ Tử Phủ Đế Quân một phen, không ngờ kết quả lại như vậy. Quả nhiên trình độ biến thái của Tử Phủ Đế Quân đã không ai địch
nổi.

Mọi chuyện được quyết định, nhưng Lam Dực vẫn muốn nhắc nhở
Tử Phủ Đế Quân: “Ngươi phải biết rõ, nếu ngươi chết ta sẽ chiếm lấy Tô
Tô.”

Thật ra nàng nghĩ nàng sẽ thủ tiết. Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy bây giờ đã hiểu hành động của Lam Dực.

Chỉ là, tội gì phải làm vậy.

Tử Phủ Đế Quân vươn tay: “Đản Hoàng Tô là của ta, ta sẽ không đẩy nàng cho bất cứ ai.”

“Thêm nữa, nếu ta chết, ngươi còn chết nhanh hơn.” Tử Phủ Đế Quân sắc bén
nói: “Trong cung điện ma cung ngươi đã nói như vậy, ta không nghĩ Lam
Thiên nể tình nghĩa mà tha ngươi một mạng.”

“Ngươi!” Lam Dực kiềm chế, cứng rắn quay lưng: “Đi thôi.”

“Ngươi không nên đi thì hơn.” Đản Hoàng Tô có hơi ngượng ngùng nói. Tuy nàng
không biết hắc ám chi uyên ở đâu, như thế nào, nhưng dùng đầu gối nghĩ

cũng biết nơi này rất nguy hiểm. Tử Phủ Đế Quân gặp nguy hiểm cũng là
người nhà của nàng, nhưng còn Lam Dực, nàng không có cách nào trả ơn,
cho nên thật sự cũng không muốn thiếu nợ hắn.

“Em yên tâm, tôi
không phải vì em.” Lam Dực lạnh nhạt trả lời: “Tôi đã nói, việc này là
do tôi gây ra, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.”

Kết quả ai cũng
không thể thuyết phục được đối phương, đương nhiên cũng không thể thuyết phục Đản Hoàng Tô. Tuy nàng rất mệt mỏi, cũng không có sức mạnh gì lớn
lao, nhưng con tin là ba mẹ nàng.

Căn cứ theo nguyên tắc khiêm tốn, ba ngươi không dùng đằng vân, im hơi lặng tiếng vào Phật giới.

Đúng vậy, Phật giới.

Giống như ngục giam dục vọng chi uyên dưới ma giới, hắc ám chi uyên chính là
ngục giam của phật giới, nhưng khác ở chỗ trong dục vọng chi uyên không
có ai, chỉ có lửa dục vọng nuốt lấy tu vi phạm nhân, trong hắc ám chi
uyên có người, còn có rất nhiều người, tất cả đều là người Phật giới cho rằng đã phạm vào trọng tội, bị lưu đày không ngày trở về. Trong dục
vọng chi uyên tối đen như mực, không ai thấy ai, điều này càng khiến bản tính lương thiện trong mỗi phạm nhân bị ăn mòn, càng ngày càng thô bạo. Chỉ có thể nói, nơi có người chính là nơi nguy hiểm nhất.

Đương
nhiên Lam Thiên sẽ không ngu ngốc đến mức trực tiếp ném ba mẹ Đản Hoàng
Tô vào hắc ám chi uyên để Đản Hoàng Tô vào cứu. Dựa theo thể chất người
phàm của ba mẹ Đản Hoàng Tô, chắc chắn chưa đến một phút họ đã tan xương nát thịt, còn cứu viện cái gì? Lam Thiên chỉ trói hai người vào một cây cột, chung quanh vẽ vòng hắc ám dẫn lửa.

Lại nói tiếp, nếu Lam
Thiên có sức mạnh gì đó có thể sánh được với Tử Phủ Đế quân, thì đó
chính là diễm dẫn, là lửa dẫn đến mọi loại không gian. Diễm dẫn được xe
như là cửa không gian, nhiều diễm dẫn như vậy, lại đặt chung quanh cha
mẹ Đản Hoàng Tô, chỉ cần kích thích một chút nhất định sẽ hút tất cả vào trong hắc ám chi uyên. Đương nhiên bọn họ cũng có thể dùng cách khác,
đối với thần ma mà nói, giải cứu từ cự ly xa cũng không phải việc gì
khó, nhưng như vậy người bị hút vào hắc ám chi uyên chính là cha mẹ Đản
Hoàng Tô, họ vẫn phải đuổi theo tới hắc ám chi uyên. Cho dù như thế nào
cũng phải vào bên trong một lần, vấn đề ở chỗ phải bảo vệ được hai người phàm thể trạng yếu ớt, so với lần trong dục vọng chi uyên còn nguy hiểm hơn.

Lam Thiên đã sắp xếp kế hoạch quá hoàn hảo, chỉ tiếc ở chỗ
diễm dẫn có hạn chế, không thể làm diễm dẫn cách không gian quá xa, nếu
không hắn có thể yên vị ở cung điện ma giới chờ đối thủ lao đầu vào chỗ
chết.

Do Lam Thiên cố ý hướng dẫn, không khó để ba người tìm thấy ông bà Đản. Chỉ vài phút sau, Đản Hoàng Tô đã tìm thấy ba mẹ ở một nơi
âm u hẻo lánh cách hắc ám chi uyên không xa.

Ông bà Đản bị trói
vào một cây cột, đưa lưng về phía nhau, còn đang nói chuyện. Ông Đản nói Tiểu Đản Hoàng nhà chúng ta nhất định sẽ đến cứu tôi và bà, bà Đản nói
không đến cứu thì tốt hơn, cái lão già biến thái kia nhìn là biết ngay
không phải loại người đàng hoàng, chúng ta kiểu gì cũng già cả, gần đất
xa trời, Tiểu Đản Hoàng còn trẻ, đường đời còn rất dài.

Nói xong bà Đản chợt ngừng lại, có lẽ do mẹ con liền tâm, bà Đản đã trông thấy Đản Hoàng Tô rồi.


“Con đừng lại đây.” Bà Đản cao giọng nói.

Đản Hoàng Tô giật mình, kéo Tử Phủ Đế Quân cùng Lam Dực ngừng lại, không chắc ý mẹ là gì.

“À, đừng lo.” Bà Đản lớn tiếng giải thích: “Ý của mẹ là lão già biến thái
kia còn vẽ quanh ba mẹ cái gì đó, các con cẩn thận chút, có lẽ hắn cài
bẫy.”

(Lam Thiên trốn ở một nơi bí mật gần đó đau đớn gào thét:
cái gì là lão già biến thái? Ta già lúc nào! Ta già chỗ nào!! Ta già ở
đâu!!! Ít nhất vẻ ngoài của ta còn trẻ hơn người được không!!!)

Rốt cuộc là Lam Dực cũng là người hiểu rõ phụ vương hắn nhất, vung tay lên
tạo ra một trận gió, rốt cuộc vòng lửa dẫn màu đen hắc ám từ từ lộ ra.

Đây chính là một vòng tròn hoàn mỹ, không chê vào đâu được, Lam Dực nhếch môi nghĩ.

Lửa dẫn khác biệt, không có khả năng đi từ trên xuống để vào trong.

Tử Phủ Đế Quân đẩy Đản Hoàng Tô ra, bình tĩnh đi về phía trước.

“Là lửa dẫn hắc ám.” Lam Dực nhắc nhở.

“Ta biết.” Tử Phủ Đế Quân nói: “Ngươi ở đây bảo vệ Đản Hoàng Tô, ta vào dẫn họ ra.”

“Dẫn như thế nào?” Lam Dực liếc nhìn: “Vào hắc ám chi uyên rồi ngươi dẫn như thế nào!”

“Dẫn họ cùng vào hắc ám chi uyên, sau đó dẫn họ ra ngoài.” Tử Phủ Đế Quân hỏi Lam Dực: “Ngươi còn cách khác?”

Lam Dực: “…”

Đúng là Lam Dực không có cách nào khác.

Đản Hoàng Tô vươn tay giữ Tử Phủ Đế Quân lại, ngừng một chút, nàng kiên định nói: “Em chờ anh ra.”

Tử Phủ Đế Quân cười: “Yên tâm, nhất định ta sẽ dẫn ba mẹ nàng ra ngoài.”

Bà Đản bị trói đằng xa không nghe được họ đang nói cái gì, có phần nóng
ruột: “Ài, Tiểu Đản Hoàng, các con đang nói gì vậy? Chỗ này rất nguy
hiểm, con đừng lại đây, ba mẹ sống cả đời này cũng đủ rồi, cho dù chết
thì xương cốt cũng già cả lọm khọm không đáng, các con đừng có đâm đầu
vào nguy hiểm!”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Tử Phủ Đế Quân đi qua đón ba mẹ.” Đản Hoàng Tô nói.

“Không có gì nguy hiểm chứ?” Bà Đản hỏi lại.

“Không sao!” Đản Hoàng Tô nói: “Ảnh là thần tiên mà!”

Bà Đản tin, bà không biết Tử Phủ Đế Quân là thần tiên ở cấp bậc nào, nhưng nhìn Đản Hoàng Tô chắc chắn như vậy cũng bắt đầu tin tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui