Bà Đản nhìn thoảng qua Tử Phủ Đế Quân, liếc liếc Đản Hoàng Tô: “Mới phất lên cũng đừng có ăn
mặc kiểu này đi khoe khoang, con không sợ nổi sảy hả!”
Ông Đản
lại cảm thấy có hứng thú: “Ồ, cậu thanh niên này trông được đấy! Là bạn
trai của Tiểu Đản Hoàng nhà chúng tôi đúng không, công tác ở đâu? Trong
nhà có mấy người? Không có nhiều tiền cũng đừng lo, chỉ cần đối xử tốt
với Tiểu Đản Hoàng nhà chúng tôi là được rồi…”
“Ba, mẹ!” Đản Hoàng Tô các loại 囧.
“Khụ khụ.” Ông Đản nhẹ nhàng kéo kéo bà Đản.
Bà Đản bày ra khuôn mặt nghiêm trang: “Chàng…, nên xưng hô như thế nào?”
“Tử Úc.” Tử Phủ Đế Quân mỉm cười trả lời.
“Ồ, Tiểu Tử.” BÀ Đản gật đầu.
Đản Hoàng Tô run rẩy, đường đường là Tử Phủ Đế Quân, giờ lại thành Tiểu Tử…
Nhưng không thể trách bà Đản được, bà đâu biết hắn là Tử Phủ Đế Quân!
Bà Đản chỉ dạy Tử Phủ Đế Quân: “Tiểu Tử con, quần áo lố lắng kiểu gì,
không được không được, làm người không có gì đặc biệt mới tốt…”
“Mẹ,” Đản Hoàng Tô nghĩ ra được một lý do có vẻ hợp lý, “Tụi con là bạn học,
con mới diễn cosplay thôi mẹ, nghe ba nằm viện, bạn con có xe nên tiện
đường đưa con qua luôn.”
Cosplay là cái thần mã gì thì bà Đản không hiểu.
Bà Đản thất vọng nhìn nhìn Tử Phủ Đế Quân: “Chỉ là bạn học à…”
Ôi, từng nhớ rõ trước Đại học ba mẹ dùng đủ loại uy hiếp dụ dỗ không cho
phép nàng yêu đương trong trường, sao bây giờ lại bày ra thái độ này?
Chẳng lẽ sinh viên khác với nghiên cứu sinh?
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, Đản Hoàng Tô lấy chiếc bình hồ lô nhỏ kia ra cho bà Đản: “Mẹ, bạn con gởi cho ba, nhà nó làm Đông y gia truyền, thuốc cũng là bí quyết riêng, bệnh gì cũng được, uống một
viên sẽ khỏe, mẹ cho ba uống trước đi.”
“Mấy ông thầy lang này có tin được không vậy?” Bà Đản tỏ vẻ hoài nghi: “Lỡ như uống vào xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
Đản Hoàng Tô…Đản Hoàng Tô thay Thần đan lão quân rơi lệ.
Ông Đản hiểu ý, kéo kéo bà Đản: “Ầy ầy, cũng là lòng thành bạn học của con chúng ta.”
“Ông uống vào chết thì đừng trách tôi, cũng đừng hy vọng tôi tự tử, là ông
tự tìm!” Bà Đản vừa mắng vừa đi lấy nước, sau đó cứ do dự đổ một viên
thuốc ra đưa cho ông nhà.
Ông Đản cũng nghiêm túc, cầm nuốt xuống luôn, còn chưa kịp uống nước đã sờ mông: “…không đau.”
Mông đau…
Đản Hoàng Tô đổ mồ hôi: “Ba, rốt cuộc ba bị gì chứ?”
Ông Đản không trả lời, sắc mặt cổ quái, long tinh hổ mạnh ngồi dậy: “Tiểu
Đản Hoàng của ba, giúp ba cảm ơn bạn học của con, họa lớn bao năm trên
người, cuối cùng hôm nay cũng có thể giải quyết.”
Nằm trên giường…họa lớn nhiều năm…Đản Hoàng Tô hiểu hết.
Đản Hoàng Tô 囧 đến 囧 đi: “Ba bị trĩ đúng không? Không phải con đã dặn ba cai thuốc kiêng rượu, không ăn đồ cay nóng sao?”
Bà Đản lại cằn nhằn: “Cai thuốc kiêng rượu? Ổng mà đi cai thuốc kiêng rượu thì còn là ba con không? Ổng không phải ba con, là…”
“Là thành ông nội con.” Đản Hoàng Tô lẩm bẩm.
“Nếu ông nội con không dính rượu dính thuốc, không biết làm sao sinh ra được ba con, là con rơi nhà hàng xóm!” Bà Đản nhéo ông Đản một cái thiệt
mạnh.
Ba Đản vui tươi hớn hở ôm bình hồ lô kia: “Không sợ không sợ, có bảo bối này thì thuốc rượu bao nhiêu cũng không sợ!”
Đản Hoàng Tô tự kiểm điểm, hay là việc nàng mang bình hồ lô vạn linh đan này đến không phải là chuyện gì tốt?
Ông Đản mở miệng đuổi Đản Hoàng Tô: “Ầy ầy, Tiểu Đản Hoàng của ba, không
phải con đang diễn kịch gì đó với bạn sao? Về đi về đi, ba con không bị
gì nữa rồi.”
Đản Hoàng Tô muốn quấn quít ba mẹ thêm một lúc, nhưng nghĩ đến tạo hình hiện thời của mình…Đản Hoàng Tô đành thôi.
Đản Hoàng Tô dặn dò ba mẹ: “Vậy con đi đây, có chuyện gì ba mẹ cứ gọi điện cho con, con luôn cầm theo di động.”
“Rồi rồi, đi đi, ba mẹ thì có chuyện gì được chứ.” Ông Đản đẩy Đản Hoàng Tô, đẩy đến tận cửa, sau đó đóng lại.
Sau đó ông Đản lại mở bật cửa, Đản Hoàng Tô cùng Tử Phủ Đế Quân đã không thấy đâu.
Đản Hoàng Tô cùng Tử Phủ Đế Quân đã thuấn di về Tử Thần Phủ!
Ông Đản lại đóng cửa, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng bệnh.
“Con gái về nhà có chút mà ông đã vui vậy!” Bà Đản nhìn không quen: “Còn
không mau quay về giường nằm sấp xuống cho tôi, cho dù thuốc gì cũng
không phải là tiên đan, thế mà còn…thế mà còn đi tới đi lui như vậy?!”
“Bà nó!” Ông Đản nghiêm túc nhìn vợ.
“Sao?” Bà Đản ngạc nhiên.
Ông Đản hỏi bà Đản: “Bà nói xem có phải Tiểu Đản Hoàng nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Bà Đản quăng cho ánh mắt xem thường: “Không phải lúc nãy nó mới ngồi đây sao, xảy ra chuyện gì mới được!”
“Ý tôi là…” Ông Đản vò đầu bứt tai: “Lúc trước nguyên mấy ngày liền nó
không gọi điện về nhà, tôi với bà gọi cũng không thấy nó bắt máy, chẳng
biết trong lúc đó có chuyện gì?”
“Là chuyện gì?” Bà Đản nghi ngờ: “Ý ông là…nó yêu đương gì rồi?”
Ấn tượng Tử Phủ Đế Quân để lại cho bà Đản thật vô cùng sâu sắc!
Chuyện ông nói gà bà nói vịt bà Đản hay làm cũng vô cùng sâu sắc với ông Đản!
Ông Đản leo lên giường cởi quần: “Bà xem ** của tôi.”
Mặt bà Đản đỏ rần: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi không phải bác sĩ.”
“Ài, bà xem đi, xem rồi thì biết!” Ông Đản gấp.
Bà Đản nhìn, sau đó bà Đản cuống: “Ấy, trĩ của ông đâu!”
“Bây giờ bà hiểu ý tôi nói Tiểu Đản Hoàng xảy ra chuyện là chuyện gì chưa?” Ông kéo quần lên.
Bà sờ sờ cằm: “Ông nói ra tôi mới nhớ, không phải trường Đại học của nó ở
thành phố P sao, mới điện thoại không được bao lâu nó đã tới được đây
rồi? Mà cái áo khoác lông nó mặc cũng quái lạ, mà còn thằng nhóc đi
chung với con bé nữa chứ, vẻ ngoài nhìn không giống người.”
Có thể nói, chỗ kỳ lạ không chỉ có một hai.
“Bà nói thuốc này…” Ông Đản ôm bình hồ lô, vẻ mặt phức tạp: “Thật ra không phải là do bạn học của nó cho đi.”
“Có lẽ là do Tiểu Tử cho.” Bà Đản đoán.
“Bà nghĩ xem, rốt cuộc Tiểu Đản Hoàng có chuyện gì?” Ba Đản sầu lo.
“Xuyên không? Trùng sinh?” Thật ra hai năm nay bà Đản cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng.
“Toàn mấy thứ vớ vẩn.” Ông Đản bĩu môi: “Ý của tôi là, không phải con gái thành tinh gì đi.”
“Ừ ừ, coi cái kiểu ăn mặc kia, chẳng lẽ là chồn tiên?” Sức tưởng tượng của bà Đản cũng không kém.
Nếu Đản Hoàng Tô là thượng đế, Đản Hoàng Tô nghe được mấy lời này nhất định nàng sẽ giận đến xù lông: là hồ ly tinh! Hồ ly tinh!! Con không có xu
quan hệ nào với chồn hết!!!
Đương nhiên Đản Hoàng Tô không phải
thượng đế, nhưng Đản Hoàng Tô cũng bắt đầu suy nghĩ, hết lo chuyện ba
bệnh xong, nàng lập tức nghĩ tới hậu quả của vạn linh đan —— theo góc độ của chủ nghĩa duy vật mà nói, bí quyết gia truyền Đông y kiểu gì đi
chăng nữa cũng không thể chữa bệnh trĩ cần phải phẫu thuật trong nháy
mắt được!
Lúc nãy ba vội đuổi mình đi như vậy, chẳng lẽ phát hiện chuyện gì đó?
Ba mẹ đang nghĩ gì?
Đản Hoàng Tô hơi bất an, lăn qua lăn lại trên sàn, lấy di động từ không
gian giới tử ra để trước mặt, lo âu nhìn chằm chằ điện thoại, do dự
không biết có nên gọi điện về nghe ngóng thử hay không.
“Há mồm.” Tử Phủ Đế Quân ở đan phòng lấy một bát ngưng lộ, bỏ Trúc Cơ đan vào hòa tan, đưa tới bên miệng Đản Hoàng Tô.
Đản Hoàng Tô không yên lòng, uống ực.
“Ngồi ngoan.” Tử Phủ Đế Quân nói.
Đản Hoàng Tô ngồi ngoan.
Tử Phủ Đế Quân vươn tay ấn lên đỉnh đầu nàng, vậ chân khí từ huyệt Bách
Hội đưa vào, dẫn dắt Trúc Cơ đan trong thân thể Đản Hoàng Tô chầm chậm
lan khắp cơ thể, đi vào gân tủy.
“Thái Hoàng Thái hậu giá lâm ——”
Đột nhiên di động réo ầm ĩ, Đản Hoàng Tô run run, phun một ngụm máu cáo ra ngoài.
“Nàng tập trung, Trúc Cơ đan không giống với nước Long Diên Hương của Tiểu
Bạch hay đào mật của lão đào tinh, nó rất mạnh!” Tử Phủ Đế Quân không
vui lau đi máu trong suốt ở khóe mõm nàng, đưa tay ấn nút tắt điện
thoai.
“A, anh đừng tắt!” Số điện thoại này chỉ có mỗi mẹ biết!
Đản Hoàng Tô vội vàng lất di động, nhưng không kịp nữa.
Mở ra lịch sử cuộc gọi, quả nhiên là mẹ, Đản Hoàng Tô vội vàng gọi lại.
Đường dây bận, đường dây bận, đường dây bận, chuyển được.
“À à, con ấn lộn nút, con mua di động mới nên xài chưa quen.” Lý do Đản Hoàng Tô đưa ra rất hợp lý.
“Thật sự không phải chột dạ?” Bà Đản sắc bén.
“Chột dạ gì chứ…con có làm gì đâu…” Đản Hoàng Tô bắt đầu lo lắng bất an.
Bà Đản thở dài một hơi: “Rốt cuộc con có chuyện gì thì thành thật nói cho ba mẹ biết, ba mẹ của con chứ không phải người ngoài.”
Đản Hoàng Tô im lặng.
Một lúc lâu sau Đản Hoàng Tô mới kể chuyện trùng sinh, từ lúc bắt đầu đến
nay, kể cả chuyện làm sao mình phát hiện chính mình đã biến thành con hồ ly đến chuyện được Tử Phủ Đế Quân nuôi dưỡng.
Bà Đản luôn im lặng lắng nghe, không hề lên tiếng.
Đản Hoàng Tô bị sự im lặng kia làm cho nổi da gà, sau rồi mới tổng kết: “Đó là toàn bộ rồi ạ.”
Bà Đản lại im lặng một lát mới nói: “Thực huyễn huyễn.”
Đản Hoàng Tô ngây ngô cười: “Ha ha.”
Bà Đản còn nói: “Cho nên con mới nói dối, không cho ba mẹ biết?”
Thật ra lúc đầu chỉ nghĩ do Ba Nhĩ nên mình đi du lịch một chuyến…Đản Hoàng Tô muốn nói như vậy.
Nhưng bà Đản chưa cho nàng cơ hội này, rốt cuộc đã bạo phát: “Con còn nhớ rõ
ba mẹ đang ở nhà đúng không!!! Chuyện lớn như vậy mà con tính một mình
con chịu đựng đúng không??? Nếu ba mẹ không phát hiện thì con muốn tiếp
tục giấu cho tới khi nào???”
“Ít ra thì đến lúc con có thể biến thành người.” Đản Hoàng Tô lẩm bẩm.
Nháy mắt, bà Đản tỉnh táo lại .
“Con nói Tử Phủ Đế Quân kia là người lúc nãy đến chung với con có phải không?” Bà Đản hỏi.
“Dạ.” Đản Hoàng Tô thừa nhận.
“Dẫn về nhà ăn một bữa cơm đi, ba mẹ con phải báo đáp người ta thật tốt.”
Tuy bà Đản là người nóng nảy vội vàng, nhưng cũng rất thấu tình đạt lý.
Nhạc mẫu đại nhân cảm tạ con rể tương lai…nghĩ như thế nào cũng thấy mất tự nhiên!
“Con thấy thôi mình đừng báo đáp cảm tạ gì.” Đản Hoàng Tô ấp úng: “Thật ra…”
“Cậu kia là bạn trai con?” Bà Đản luôn nghĩ theo chiều hướng này.
Đản Hoàng Tô cam chịu.
Bà Đản gõ gõ: “Vậy thì càng phải dẫn về nhà để ba mẹ xem!”
“Cải lương không bằng bạo lực, ngay hôm nay đi.” Đúng là phong cách từ trước đến nay của bà, nói là làm.
Đản Hoàng Tô…chỉ cần ba mẹ có thể chấp nhận được sự thật, tất nhiên Đản Hoàng Tô không có ý kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...