“Rốt cuộc kiếp trước
em đã làm ra chuyện gì bi thảm với thầy mà giờ thầy lại đuổi tận giết
tuyệt em như vậy?” Đản Hoàng Tô nhịn không được hỏi.
Đột nhiên
Lam Dực muốn nói dối, một câu nói dối nào đó thật tốt đẹp, có lẽ sau lời nói dối đó Đản Hoàng Tô sẽ không kháng cự hắn như vậy nữa, còn chuyện
sau này thì để sau này tính.
“Kiếp trước chúng ta yêu nhau.” Lam
Dực bắt đầu viết chuyện cũ: “Là một đôi tình nhân thề non hẹn biển, bên
nhau lâu đến mức đã muốn nói đến chuyện cưới xin, nếu không phải vì đại
chiến tiên ma, bây giờ hẳn chúng ta đã có con cái thành đàn.”
“Con cái thành đàn…” Đản Hoàng Tô run rẩy, trước mặt một hoàng hoa khuê nữ
mà ngươi dám nói gì mà ‘con cái thành đàn’, sao nàng chịu cho thấu a a a a!!!!
Hình như Lam Dực đang say trong chuyện cũ, hắn có chút
xuất thần, có chút khát khao, qua một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Nhưng
đại chiến tiên ma xảy ra, Tử Phủ Đế Quân đánh phụ vương bị trọng
thương.”
“Tài nghệ không bằng người thì có gì để nói.” Đản Hoàng
Tô lẩm bẩm: “Hơn nữa theo em được biết, đại chiến tiên ma là do Ma giới
đơn phương phát động chiến tranh xâm lược mà thôi, tuy rằng sau này cũng chính Ma giới đầu hàng vô điều kiện rồi chấm dứt chiến tranh.”
“Hay tôi để em nói luôn?” Lam Dực liếc Đản Hoàng Tô, ngay trước mặt hắn mà
dám ủng hộ tiên giới, hướng về Tử Phủ Đế Quân, quả nhiên chán sống!
Đản Hoàng Tô giật mình: “Em nói sai chỗ nào chứ, sao thầy cứ như quỷ Nhật Bản, dám làm mà không dám nhận!”
Lam Dực mở miệng, quyết định bỏ qua vấn đề này, tiếp tục viết truyện: “Bởi
vì xuất thân của em là Lục loan Phong thị, bản thể là song vĩ hồ ly, mà
máu huyết song vĩ hồ ly cũng chính là thuốc tiên chữa thương, cho nên
triều thần bức ép tôi hiến em, chữa thương cho phụ vương. Em sợ tôi khó
xử, sau lưng tôi lén đi tìm phụ vương, dùng máu của mình cứu phụ vương,
còn em vì mất quá nhiều máu, bị thương nặng không thể chữa trị, hồn phi
phách tán. Một ngàn năm sau hồn phách mới tụ thành, bước chân vào kiếp
luân hồi, chính là em bây giờ.”
“Thì ra…” Vẻ mặt Đản Hoàng Tô chấn động: “Kiếp trước em là thánh mẫu!”
Trên thế giới còn có chuyện nào máu chó bằng chuyện này nữa không?
Trên thế giới này còn có ai thánh mẫu hơn nàng nữa không?
Đản Hoàng Tô đỡ trán, kéo cái đuôi lông xù lết về phía phòng ngủ: “Xin thầy đừng quấy rầy em, để em tiêu hóa xong chuyện này đã.”
“Cho nên
thật ra Tử Phủ Đế Quân mới là kẻ thù của chúng ta.” Lam Dực còn không
quên phỉ báng Tử Phủ Đế Quân: “Nếu không vì hắn, phụ vương sẽ không bị
thương, em cũng sẽ không chết.”
“Người giết người, nhân hằng sát
chi.” Đản Hoàng Tô mất kiên nhẫn phất phất tay: “Cho dù không có Tử Phủ
Đế Quân cũng sẽ có Lục Phủ Đế Quân, Lam Phủ Đế Quân tới giết hắn.”
Đản Hoàng Tô quay về phòng ngủ, biến trở về làm hồ ly, mất hồn nằm trên
giường lăn qua lăn lại. Nói gì thì nói, chuyện này khiến nàng bàng hoàng cả người, cho tới bây giờ Đản Hoàng Tô đâu biết mình có thể chất thánh
mẫu đâu.
Nhưng mà nếu mình là thánh mẫu thì sao kiếp này lại
kháng cự sếp như vậy, hẳn là nên lửa gần rơm chạm vào là cháy, không thể cứu vãn được hay sao?
Nhất định là có ẩn khuất nào đó, hoặc là
không phải như lời sếp kể, trên thực tế nàng không phải là người kia, mà là nhân vật vô danh nào đó không cẩn thận chết oan dưới đao của hắn.
Phải, nhất định là như vậy!
Đản Hoàng Tô vội vàng nhảy xuống giường, đi tới cửa phòng bếp, dùng mũi ẩy
cửa ra, ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn về phía Lam Dực: “Sếp à, em cảm
thấy sếp nhận sai người rồi, cho nên sếp…”
“Buông tha em đi”, bốn chữ này nghẹt cứng nơi cổ họng Đản Hoàng Tô, mặt Lam Dực giống hệt cục
than đá, ánh lên một màu đen thật khôi ngô tuấn tú!
Kết quả hoàn
toàn khác so với hắn dự đoán, quả thực Lam Dực không biết do trình viết
truyện quá tệ hay là logic của Đản Hoàng Tô rất bất bình thường.
“Ăn hết đi.” Mặt đen Lam Dực nghiêm nghị nói từng chữ một: “Không được chừa bất cứ thứ gì, cả canh cũng vậy!”
Bằng vóc người nhỏ xíu như thế này?
Vì thế đây là trừng phạt.
Đản Hoàng Tô nhìn xa xăm, bình tĩnh lui ra phía sau từng bước: “Thầy bình tĩnh để em từ từ ăn.”
Dù sao hắn cũng không nói khi nào phải ăn xong.
Năm đĩa thức ăn một bát canh đặt trên bàn trong phòng bếp đúng hai ngày,
cuối cùng Lam Dực chịu thua mà chấm dứt, tiễn chúng vào phần mộ —— cũng
chính là thùng rác, nhưng kết cục Đản Hoàng Tô phải đối mặt cũng không
lấy gì làm vui vẻ. Ở chung với một người như thế này quả đúng là chuyện
có thể khiến người ta lo âu, ba ngày bị nhốt đã nuốt sạch tất cả kiên
nhẫn của nàng, Đản Hoàng Tô nghĩ tới một câu đã được hàng trăm người
trích dẫn vô số lần —— cuộc sống như thế này bao giờ mới kết thúc!
Ma giới là nơi chú ý năng lực cá nhân, cho nên chuyện chạy trốn hỏi ở
Tianya cũng không ra được đáp án nào, nhưng Đản Hoàng Tô vẫn chưa từ bỏ ý định mở Tianya lên, vừa mới đăng nhập vào đã có mấy tiếng “ting ting”
báo tin nhắn mới.
Đản Hoàng Tô còn tưởng là tin nhắn quảng cáo
hay gì đó, không để ý mở ra coi thử, vừa mở ra không ngờ là từ Tử Tam
không phải tên thật của ta gửi tới!
Tay nắm chuột của Đản Hoàng Tô run lên, tập trung tinh thần đọc.
Đây không phải là tin nhắn Tử Tam gửi, mà do một người xưng là Hoắc Niệm
Ly, được tiên giới phái đến Ma giới nằm vùng. Hôm đó cô nàng lên Tianya
vô tình đọc topic này mới thấy phản hồi của Tử Tam, vì thế dùng vài kỹ
thuật nho nhỏ đã phá được cách Tianya khóa ID này, sau đó đọc được tin
nhắn của Đản Hoàng Tô để lại, cũng hiểu được tình hình của nàng. Cuối
cùng cô nàng nói, làm đồng nghiệp trên tiên giới, nhất định mình sẽ
không bỏ mặc bạn, rồi lại dặn dò Đản Hoàng Tô kiên nhẫn chờ tin tức,
nhất định cô nàng sẽ cứu được Đản Hoàng Tô thoát khỏi khổ ải dày vò!
Thì ra đây chính là “sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám minh hoa hựu nhất thôn”!
(“Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – sơn cùng
thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng, trích từ “Du thôn
Sơn Tây” của nhà thơ Lục Du. Ý hiểu ánh sáng cuối con đường hầm, hy vọng chợt lóe đi :3)
Nước mắt Đản Hoàng Tô rớt xuống, ông trời sắp xếp sẵn cả rồi!
Đản Hoàng Tô nhanh chóng trả lời, cảm ơn vân vân, ai là người nhốt nàng vân vân, vị trí nơi giam giữ nàng bây giờ vân vân, sau đó Đản Hoàng Tô mới
囧囧 phát hiện, nàng chỉ biết Lam Dực là con của Ma vương, còn chuyện khác thì mù tịt.
Chuyện này không thể trách nàng không biết, thực sự
là nàng không hề hứng thú với địa chỉ gia đình, thành viên gia đình hay
thân phận gia tộc của người này chút nào.
Hoặc là mình tự đi hỏi hắn một câu, ít nhất cũng phải hỏi cho ra biển số nhà chứ!
Đản Hoàng Tô hạ quyết tâm, tạm thời không trả lời, quen tay tính đi coi
topic của mình xem thế nào, có bao nhiêu phản hồi, bình luận ra sao ——
cho dù không có đề nghị mang tính kiến thiết thì ít ra cũng có có thứ
mua vui.
Vừa mở topic ra, còn chưa kịp kéo đến cuối cùng xem có
phản hồi mới hay không, Đản Hoàng Tô đột nhiên có cảm giác lông trên
người dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy sau lưng.
Đản Hoàng Tô cứng ngắc người quay đầu nhìn, Lam Dực giống như u linh, không hơi thở không tiếng động đứng sau lưng nàng.
“Sắc ma biến thái, hửm?” Giọng Lam Dực không hề có độ ấm.
Đản Hoàng Tô: “…”
Bị túm ngay tại hiện trường thì nàng còn gì để nói.
Nhưng người này đi đường cũng không có tiếng động gì sao, vào phòng người khác cũng không biết gõ cửa sao!
Đản Hoàng Tô trợn mắt: “Em nghĩ em cũng có quyền được riêng tư.”
“Tôi đã cho em quá nhiều quyền rồi.” Lam Dực không lạnh không nóng vươn hai
tay, gõ gõ trên bàn phím một chút, sau đó Tianya…đen thui.
Tia hy vọng vừa lóe lên khiến nàng mừng rỡ hạnh phúc thì một khắc sau cũng trở nên đen thui.
Ông trời sắp xếp cũng thiệt…sơn cùng thủy tận chim chết tươi!
Đản Hoàng Tô sâu kín khóc ròng tận đáy lòng, sao anh có thể từ bỏ, khiến nước mắt em chảy thành sông thành biển…
Mà giờ phút này lửa giận của Lam Dực thì đừng nói đến biển nước mắt, chỉ
sợ biển thật cũng không thể dập tắt. Hắn như một con ruồi từ từ bay đến
từ từ bay đi, lượn qua lượn lại trong phòng, chầm chậm nói từng câu một:
“Hm, sắc ma biến thái?”
“Hm, một kẻ ác ôn?”
“Hm, dâm dê cưỡng ép dân nữ?”
“Hm, lưu manh chia cắt uyên ương?”
“Sếp có trí nhớ thật tốt.” Đản Hoàng Tô không mấy thành ý khen một câu.
“Không những trí nhớ của tôi tốt, mà còn rất mang thù.” Lam Dực nguy nguy hiểm hiểm trừng Đản Hoàng Tô: “Hoặc là tôi thực sự phải làm một chuyện gì đó để khỏi phải mang tiếng không.”
Đản Hoàng Tô meo meo méo mèo, lui từng bước một!
Lam Dực cũng lẩm bẩm, phấn khởi lấn tới!
Chỉ một thoáng, trong nhà bếp là hình ảnh một con báo đen cánh xanh nhìn một chú hồ ly vàng óng như hổ rình mồi.
Tỉ lệ giữa báo đen và hồ ly…Lam Dực không nói gì nhìn cục lông màu vàng
trước mắt, tất cả tà niệm không cánh mà bay, ánh mắt đảo qua cái đuôi
chẻ là hai kia lại buồn bã.
—— đúng là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ khiến cho hắn không thể làm gì tổn thương nàng.
“Khỏi phải trốn.” Lam Dực uy hiếp đập cánh.
“Chỉ có ngu mới không chống cự kẻ xâm lược à nha.” Đản Hoàng Tô không đếm xỉa đến, lông cáo dựng đứng cả lên, bất khuất trả lời.
“Thì ra trong mắt em tôi chỉ là một kẻ xâm lược.” Lam Dực lại có vẻ sắp nổi đóa, dựng râu trừng mắt.
Đản Hoàng Tô không đáp, à không, Đản Hoàng Tô dùng ánh mắt trả lời: thầy nghĩ sao?
“Em!” Lam Dực nhe răng, bất lực biến trở về thành người: “Đừng bao giờ khiêu khích giới hạn của tôi!”
Đứng ở trước giới hạn cuối của người khác uy phong lẫm liệt nói không được
khiêu khích giới hạn của mình, chẳng lẽ Ma giới không phải dựa vào thực
lực nói chuyện mà dựa vào độ dày của da mặt hay sao?
Đản Hoàng Tô dùng móng vuốt quào quào.
Đồng thời Đản Hoàng Tô thầm nghĩ, vì sao hắn từ báo biến thành người thì
quần áo vẫn êm đẹp ở trên người, mà mỗi lần nàng từ hồ ly biến thành
người thì phải cởi truồng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...