Trong Đào Liễu Lâu, tại thiên tự đệ nhất phòng.
Sau một lúc vùi đầu vào ăn uống Kim Hồ rút cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh không thấy một bóng người, kỳ quái nói: “Nam Cung Lợi ơi là Nam Cung Lợi. Ngươi chạy đâu mất rồi? Đi lúc nào cũng không gọi ta một tiếng? Mặc kệ ngươi. Ta cứ ăn sạch chỗ này cái đã.”
Nghĩ thế nên Kim Hồ tiếp tục tay phải nắm cá, tay trái bốc gà, tiếp tục ăn ngấu nghiến, một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, bên mép còn lòi ra một cái vây cá, “Không tốt rồi, Nam Cung Lợi chắc chắn trách ta hai lần cho hắn leo cây, cho nên gọi nhiều đồ ăn như thế, bắt ta trả tiền để trừng phạt.”
Kim Hồ vội vàng đứng dậy, lục lục sờ sờ, “Toi rồi! Toàn bộ tiền đều để cả ở trong phòng, không có mang theo. Làm thế nào bây giờ?”
Hắn lo lắng đến độ ở trong phòng đi tới đi lui, “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thật là!” Hắn tựa như nghĩ ra biện pháp, vỗ tay một cái, “Ta thừa dịp chưa hai phát hiện, nhanh chóng bỏ trốn, không phải là xong hay sao?”
Kim Hồ vội vàng hướng cửa đi tới, đột nhiên quay ngược trở lại, cầm lấy bình rượu Tuyết Tuyền trên bàn, ngồi xuống uống nốt, nhằm tăng thêm lòng can đảm.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh trò chuyện, hơn nữa nghe tiếng bước chân có vẻ đang hướng nơi này đi tới.
Kim Hồ luống cuống đứng lên, “Không xong rồi, chắc chắn là tới thu tiền!” Hắn hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, vội tìm cách né tránh. Đột nhiên nhìn thấy cái giường cạnh tường, không kịp do dự, nghe thấy cánh cửa phía sau đang mở, sét đánh không kịp bưng tai như thế, rất nhanh nhắm hướng cái giường nhảy lên, nhanh chóng vén chăn nằm vào, thấp giọng cầu nguyện, “Ngàn vạn lần đừng để bị người ta phát hiện a!”
Kim Hồ trốn đúng lúc, hắn vừa nằm xuống, còn chưa kịp thay đổi tư thế, cửa đã bị mở ra, có tiếng bước chân hai người đi tới.
“Nam Cung công tử, thứ ngài cần chúng tôi đã mang tới rồi.”
Chờ cả nửa ngày không thấy có hồi âm, thanh âm đó lại hỏi: “Nam Cung công tử, ngài còn cần không?”
Một âm thanh khác vang lên, “Câm miệng, cái đồ ngu ngốc này. Nam Cung công tử đang khoái hoạt, làm sao có công phu để trả lời người.”
“Có điều, không phải Nam Cung công tử bảo chúng ta mang đồ tới sao?”
“Có thể hắn quá sung sướng, đã sớm mệt rồi.”
“Nhưng mà, Nam Cung công tử khẩu vị thật ghê gớm, không chỉ có hai bình Tuyết Tuyền tửu, còn muốn chúng ta đưa tới nhiều công cụ kích thích như vậy.”
“Nói đúng a. Một lọ Tuyết Tuyền tửu này thôi đã hơn mười phần xuân dược. Theo lý thuyết một tối chỉ cần chừng này thôi a.”
Nói xong hai người cùng cười hi hi.
Kim Hồ bị chăn ép tới không thở nổi, bất thần phát ra một tiếng ho nhẹ.
Hai quy công bị dọa đến mức không dám thở mạnh, liên thanh giải thích, “Thật là có lỗi quá, quấy rầy Nam Cung thiếu gia, tiểu nhân đã mang đồ đến, lập tức ra ngay.”
Kim Hồ hạ giọng, bắt chước thanh sắc của Nam Cung Lợi nói: “Còn không mau cút đi!”
“Vâng!” Cả hai quy công sau tiếp trước, lao về phía cửa chạy đi.
Căn phòng trong nháy mắt khôi phục lại vẻ yên tĩnh, sau cả nửa ngày, xác nhận trong phòng không còn một ai, Kim Hồ tung chăn, há mồm thở dốc, “Hô, thiếu khí đến mức nghẹn chết!” Ngay lập tức nắm chặt tay, mắng: “Nam Cung Lợi chết tiệt, ta chỉ biết hắn có tà tâm. Không ngờ dám gạt ra uống xuân dược! Thật sự là đồ chó chết không thể cải tạo.”
“Chỉ là hắn đến cuối cùng đã chạy đi đâu?” Kim Hồ âm thầm buồn bực. Hắn thật không ngờ được, Nam Cung Lợi lúc này đang nhận lấy hậu quả, cùng người ở trên giường phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm, X”3 ý nói vô cùng mãnh liệt)!
Kim Hồ nhảy xuống giường, “Mặc kệ, ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Tránh phải gặp lúc hắn quay trở lại, càng thêm phức tạp.”
Kim Hồ tuy rằng không sợ xuân dược nhưng đã uống cả mấy bình rượu, cũng có chút say. Vừa bước được một bước đã đứng không vững, ngã xuống đất.
Đúng lúc này, cửa bị đá văng, Nam Cung Thắng cùng Chi Chi một trước một sau đi vào.
Nam Cung Thắng vừa vào tới cửa đã trông thấy Kim Hồ té trên mặt đất, nghĩ hắn đã bị dược tính phát tác, vội vàng xông tới phía trước, ôm lấy cổ hắn, gọi: “Kim Hồ, ngươi không sao chứ? Cảm thấy thế nào?”
Chi Chi đứng bên cạnh thấy trên bàn mấy bình rượu lớn, liền cầm lên lắc lắc, tất cả đều rỗng không. Không đợi Kim Hồ trả lời, liền quay lại nói với Nam Cung Thắng: “Nam Cung thiếu gia, Kim Hồ đã muốn một lần cạn năm bình rượu lớn. Chỉ sợ là nếu không hành động ngay, dục hỏa sẽ thiêu đốt cơ thể, không phát tiết được mà chết, luận cách nào cũng vô phương cứu chữa.”
Nam Cung Thắng nghe xong kinh hãi, hai tay bất giác ôm chặt Kim Hồ, trong lòng thầm nghĩ tuyệt đối không thể để hắn chết, liền hỏi: “Có cách gì để cứu y không?”
“Chỉ có thể dùng sinh hoạt giao hoan với có công hiệu.”
Nam Cung Thắng không định lợi dụng lúc người gặp khó khăn, bèn hỏi: “Không có cách khác sao?”
Chi Chi lắc đầu, “Rượu này vốn là dùng để đối phó với thanh quan (thanh kỹ không chịu tiếp khách), thường chỉ cần một lọ như vậy là đủ rồi. Không biết vì cái gì Kim Hồ gọi một lần nhiều bình như vậy, theo lẽ mà nói, đã phải sớm bất tỉnh nhân sự. Cho nên muốn dùng biện pháp khác đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể làm thế.”
“Vậy ngươi có thể gọi một cô nương tới hầu hạ Kim Hồ được không?”
Kim Hồ vừa nghe Nam Cung Thắng muốn tìm một cô nương, trong lòng không vui, nắm chặt y phục của hắn.
Nam Cung Thắng về cơ bản chính là trái với lương tâm mà nói ra câu ấy, tự trong đáy lòng của hắn cũng không vui khi người khác nhìn thấy thân thể của Kim Hồ, hơn nữa Kim Hồ lại đang nắm chặt y phục của hắn, hắn trông thấy mặt Kim Hồ vì uống nhiều rượu lại thêm đắp chăn lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Nam Cung Thắng tưởng dược tính phát tác, thập phần sốt ruột.
Hơn nữa lại có Chi Chi ở bên cạnh thêm vào, “Xem ra Kim Hồ thiếu gia mặt mũi đỏ bừng, có đi tìm cô nương cũng e là không kịp. Ta lại là thanh quan, chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nơi này chỉ còn mỗi thiếu gia ngài, đành phải phiền đến ngài giúp hắn.”
Nói xong, Chi Chi xoay người rồi đi ra ngoài, cẩn thận giúp bọn hắn đóng cửa.
Nam Cung Thắng trong lòng rất khó khăn, không khỏi mắng: “Nhị đệ chết tiệt, dám làm ra những chuyện thương thiên hại lý như thế này, may mắn là Kim Hồ không gặp phải chuyện gì, bằng không ta nhất định phải cho hắn một trận.”
Về phần Kim Hồ bị hắn ôm lâu như vậy, tư thế khó chịu, khẽ nhúc nhích đổi lại dáng nằm.
Nam Cung Thắng lầm tưởng cơ thể hắn ngứa ngáy, sợ là dược tính đã phát tác mạnh hơn, cũng không còn lựa chọn nào khác, đành ôm lấy Kim Hồ, mang đến bên giường, đặt hắn xuống, dùng thân thể mình phục lên.
Kim Hồ biết Nam Cung Thắng định làm cái gì, hắn vốn cũng có cơ hội để giải thích nhưng lại không làm. Thứ nhất hắn không muốn Nam Cung Thắng phát hiện ra mình không giống người thường, xuân dược đối với bản thân không có tác dụng; thứ hai hồ tính vốn mị hoặc, kể từ lúc xác định mình đối với Nam Cung Thắng chính là có tâm ý, từ lâu đã ham muốn cơ thể Nam Cung Thắng, nhưng khổ nỗi không có cơ hội, giờ phút này Nam Cung Thắng đã tự mình vác xác tới, tự nhiên ỡm ờ lại hóa thành chuyện tốt.
Nam Cung Thắng săn sóc hỏi han: “Kim Hồ, ngươi không phải bị nóng sao?”
Kim Hồ nghĩ thầm, ngươi cần gì dông dài như vậy, chuyện cần làm rồi cũng phải làm thôi.
Hắn bèn rên rỉ nói: “Uhm… Nam Cung Thắng… Ta nóng quá a!” Một tay cởi bỏ y phục, chỉ trong chốc lát, hai lớp trang phục rơi ra, thân thể Kim Hồ trắng như tuyết lộ dần ra trước mặt Nam Cung Thắng, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến Nam Cung Thắng dục hỏa bốc lên, trong ánh mắt cũng lộ ra ham muốn nồng nhiệt, tiểu đệ đệ bên dưới cũng dựng cả lên.
Kim Hồ bị ánh mắt của Nam Cung Thắng quấn chặt, hắn tuy rằng đã quyết định hiến thân, nhưng chung quy vẫn còn chưa quen việc này, thẹn thường ngồi dậy, gò má ửng đổ, thân thể chuyển màu hồng phấn, hai đầu ngực phía trước dần dần đậm lại, mới đầu chậm rãi gượng dậy, hạ thân cũng thấm ướt.
Nam Cung Thắng xé bỏ y phục vướng bận trên người, bất cứ chỗ nào hắn cũng dùng chính mình cảm thụ làn da trắng nõn của Kim Hồ. Khi hắn dùng da thịt thô ráp ra sức nhu sát (mân mê + ma sát) toàn thân Kim Hồ, chỉ trong chốc lát đã thỏa mãn kích thích, khiến hai người cùng lúc ôm nhau thở dốc, càng ôm càng thêm chặt. Nam Cung Thắng hôn lên môi Kim Hồ, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng của hắn, ngóc ngách nào cũng không buông tha, mút đầu lưỡi Kim Hồ thật sâu, Kim Hồ bất giác toàn thân run rẩy, trước mặt hiện bạch quang (choáng váng đó mà), cơ thể hơi giật nhẹ, một trận bạch dịch (tinh dịch ~__~) thẳng hướng phun ra, dục vọng được phát tiết sau khi Kim Hồ trở nên thất thần, lẩm bẩm nói: “Nam Cung Thắng, ta chịu không nổi nữa.”
Nam Cung Thắng khẽ cười: “Mới thế này đã chịu không nổi, còn sớm lắm.” Hắn dùng bàn tay linh hoạt trêu đùa nơi Kim Hồ vừa mới phát tiết xong, khiến cho hắn lại một lần nữa hãm sâu dục vọng, cánh tay mảnh khảnh còn hơn nữ tử dán chặt vào lưng Nam Cung Thắng, phập phồng không dứt.
Kim Hồ định kéo Nam Cung Thắng xuống, hôn trụ miệng hắn, nhưng bị Nam Cung Thắng gian xảo cự tuyệt, đôi môi nóng rực lướt trên toàn thân Kim Hồ, từ cần cổ nõn nà miết dọc sống lưng, rồi đến cái bụng bằng phẳng, hướng xuống dưới… Xuống chút nữa, cuối cùng chạm vào phần phía sau không ngừng ngọ nguậy.
Đầu Nam Cung Thắng dừng tại nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ phận phiếm hồng của hắn, khiến Kim Hồ cả thẹn, hai chân có ý muốn khép lại, kẹp chặt đầu Nam Cung Thắng, đem Nam Cung Thắng càng lúc càng kéo lại gần. Nam Cung Thắng bị màu hồng tiên diễm (xinh đẹp) hấp dẫn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, Kim Hồ khẽ nấc thành tiếng: “Nam Cung Thắng… Như vậy quá mức… Ta không chịu nổi!” Nam Cung Thắng thấp giong an ủi: “Ngoan, phải làm ướt, nếu không lát nữa sẽ rất đau.” Kim Hồ vốn không giống loài người, bị Nam Cung Thắng kích thích, tự động tiết ra. Nam Cung Thắng bị mùi vị của hắn khuấy động, đầu lưỡi càng cố gắng đẩy vào, mô phỏng theo nhịp vận động. Kim Hồ bị hắn thúc đẩy, cơ thể trái phải đều rung lên, cắn chặt môi, hai tay nắm chặt khăn trải giường bên dưới, khiến mặt vải nhăn lại thành nhiều nếp gấp. Hai chân dựa theo bả vai của Nam Cung Thắng hết co rồi lại duỗi.
Cuối cùng Nam Cung Thắng cũng ngồi dậy. Bộ phận nam tính như sắt nóng xâm nhập vào cơ thể hắn, Kim Hồ nức nở khóc thành tiếng, “Nam Cung Thắng, rất đau a!” Hắn mở to hai mắt, trừng trừng nhìn nam nhân trên người.
Nam Cung Thắng an ủi nói: “Cứ thoải mái, lần đầu tiên đương nhiên sẽ đau.” Thân thể hắn cứng đờ, cả người ở phía trên hắn, mồ hôi cũng dọc theo cơ thể chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống người hắn.
Thật là khiến cho người ta khó nhịn khoái cảm, nháy mắt đã bị đau đớn làm cho nhạy cảm, Kim Hồ vốn đang đứng thẳng cũng bị làm cho héo rút. Hắn hít sâu một hơi, lại cảm giác được rõ ràng Nam Cung Thắng to lớn đang chôn sâu bên trong cơ thể hắn, lan tỏa nhiệt khí nóng bỏng, giống như mãnh thú đang chờ vận sức.
“Nam Cung Thắng… Ta bỏ cuộc.” Kim Hồ nức nở nói, hắn bị đau đớn dọa cho sợ hãi.
Nam Cung Thắng hít sâu một hơi, nói: “Ngươi cứ thoải mái đã, ta mới có thể lùi ra.”
Kim Hồ nghe lời cố gắng thả lỏng chính mình.
Nam Cung Thắng cảm giác kim thương (cây thương bằng sắt *~*) của bản thân không còn bị bức tường xung quanh gắt giao ép chặt, chậm rãi rút ra. Đúng lúc chỉ còn một chút, Kim Hồ vừa nhẹ nhàng thở phào, nguyên bản thẳng đứng của Nam Cung Thắng lại ma sát với hồng điểm (tự hiểu a).
Nam Cung Thắng cố gắng bình ổn dục hỏa bị động tác của Kim Hồ vô tình nhen nhóm lại, cuối cùng không thể khống chế, rên lên một tiếng, mãnh lực lại tiếp tục đẩy vào trong cơ thể Kim Hồ, toàn bị kim thương lại tiến vào, so với lúc nãy càng sâu hơn.
Kim Hồ sợ hãi kêu thành tiếng, vùng vậy, chỉ muốn tìm cách gạt bỏ.
Nam Cung Thắng bên dưới càng lúc càng ép chặt, khuôn mặt tuấn tú đầm đìa mồ hôi chôn chặt tại cần cổ hắn, hai tay âu yếm tiểu đệ đệ của Kim Hồ, cố di chuyển cái mông rắn chắc, đầu tiên là rút ra, tiêp theo đó lại cùng lực tiến vào giữa huyệt phía sau Kim Hồ.
Kim Hồ dần dần thích ứng, đau đớn thuyên giảm, trở nên kích thích mãnh liệt. Mỗi lần tiến lên lùi ra hắn đều thở dốc vô cùng khoái cảm. Theo tiếng thở gấp nhanh dần, Kim Hồ lại tiếp tục phóng xuất, hậu huyệt cùng càng ngày càng gắt gao chôn sâu kim thương của Nam Cung Thắng vào cơ thể hắn, càng lúc càng nóng lên, sau vài lần, vận sức thả lỏng vật xâm nhập, chất lòng ở trong Kim Hồ xuất ra.
Đêm nay đã định không ngủ, bọn họ mồ hôi hòa trộn, thăm dò cơ thể lẫn nhau, làm thế nào cũng không đủ. Tình cảm mãnh liệt như đám hoa lửa, chạm vào là bốc cháy, hai người nhiệt liệt giao hoan, một lần rồi lại một lần, mãi cho đến lúc rơi vào kiệt sức. (thú tính bà cố)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...