Thừa Ảnh Lâm cau mày, khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô em họ.
Thẩm Bạch Dương tay chống cằm cười cười, ánh mắt trông rất tự tin, không biết rõ cô đang muốn làm gì.
Thấy anh họ có thái độ như vậy thì Bạch Dương cũng hiểu ra ngay, liền nói thêm:
– Nếu bỏ qua việc hôn ước thì anh ta là người hợp tác mà em nhắm đến.
Nhưng mà khi nhìn thấy người tên Vãn Thanh Ly ấy, em lại có ý khác.
Anh đoán xem đó là gì?
– Tốt nhất là em đừng có làm rối mọi chuyện lên.
Thừa Ảnh Lâm tỏ rõ sự khó chịu, hạ giọng nhắc nhở cô em họ.
Nhưng thật sự trong lòng anh cũng nóng như lửa đốt, nghĩ lại lần gặp hôm qua ở phòng trang điểm là anh lại càng thêm nao núng.
Nếu thật sự Dược Hắc Thần có ý với Thanh Ly, biết đâu cô ấy cũng vậy thì chẳng phải anh quá thua thiệt sao!?
Thẩm Bạch Dương dường như đoán được suy nghĩ của anh họ, cô đưa ra một đề nghị:
– Giúp em lấy được sự tin tưởng của Dược Hắc Thần, em đảm bảo Thanh Ly sẽ là của anh.
Thừa Ảnh Lâm đứng phắt dậy, tay xỏ túi quần ung dung đi thẳng về phía trước mà không nói thêm lời nào.
Thẩm Bạch Dương nói to:
– Em sẽ đợi anh trả lời!
_______________________
Studio Crystal
Trong lúc mọi người đang chụp ảnh, Thừa Ảnh Lâm ngồi ở phòng nghỉ gọi điện thoại.
Tâm trạng anh hôm nay không được tốt, làm việc gì cũng thất thần.
– Xin lỗi, việc cô đề nghị hôm trước tôi không đồng ý được rồi.
Đầu dây bên kia là một nữ người mẫu khá nổi, là người rất ưa thích các thiết kế của Thừa Ảnh Lâm, tên là Hi Nhiễm.
Không rõ cô ta có thật sự thích thiết kế hay là thích người thiết kế, chỉ biết là ngày nào cũng đến khu Tinh Anh dù không có việc gì.
Hi Nhiễm nghe Ảnh Lâm từ chối lời đề nghị của mình, trong lòng đau đớn nhưng rất tức giận, cô ta nói trong nước mắt:
– Tại sao chứ? Tại sao không phải là em? Anh đi cùng ai, anh có ai rồi hả? Hội nghị đó chỉ có em là xứng đi cùng anh thôi mà, Ảnh Lâm!!
– Tôi đi cùng ai chắc không cần phải nói với cô đâu nhỉ?
Thừa Ảnh Lâm thở dài, dù rất mệt mỏi và phiền hà với cô người mẫu suốt ngày bám lấy mình nhưng anh vẫn rất nhẹ nhàng, nói chuyện từ tốn để không làm tổn thương ai.
Hi Nhiễm chợt nghĩ ra gì đó, nổi cơn ghen:
– Là cái con bé trong bài đăng kia phải không? Anh đi cùng nó?
– Tôi đang bận, cúp máy đây!
Mặc kệ cho Hi Nhiễm dò hỏi, khóc lóc, Thừa Ảnh Lâm lập tức kết thúc cuộc gọi.
Anh ngả người vào sau ghế, thở dài, tay cầm cốc cà phê uống một ngụm.
Chợt có tiếng cửa mở ra, Vãn Thanh Ly vừa chụp xong định vào đây ngồi nghỉ một chút, ai ngờ lại thấy Thừa Ảnh Lâm đã ở trong đây từ trước rồi.
Cô cũng chẳng ngần ngại gì mà đi thẳng vào ngồi trên ghế.
Thừa Ảnh Lâm nhìn cô, miệng nở nụ cười hiền lành, tay chống cằm theo dõi từng cử chỉ của cô.
Vãn Thanh Ly nhét miếng bánh mì vào miệng nhai nhai, cảm giác bị nhìn chằm chằm nên vô thức quay đầu lại.
– Sao thế? Anh muốn ăn bánh mì à?
Vãn Thanh Ly lấy một chiếc trong túi đưa ra trước mặt Thừa Ảnh Lâm, đôi mắt mở tròn sáng như sao trông cực dễ thương.
Hồ ly tinh mà cũng có lúc dễ thương sao? Thừa Ảnh Lâm cười trừ, cầm lấy bánh mình rồi ngồi xuống ghế đó cạnh cô.
– Thanh Ly này, em đồng ý cùng anh dự hội nghị đúng chứ?
– Sao, lo tôi đổi ý à?
Vãn Thanh Ly nuốt miếng bánh mì rồi tinh nghịch đáp lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt điển trai của anh đầy dò xét.
Thừa Ảnh Lâm đưa tay vuốt vuốt cằm, mắt vẫn không rời khỏi cô:
– Lo chứ! Thật ra là hơi sợ em đổi ý nhận lời người khác.
– Haha, tôi dễ dãi đến vậy à? Với lại dù gì đây là cũng là anh trả ơn vụ bộ ảnh sườn xám, công sức của tôi tôi phải nhận, tính tôi là vậy đấy, cái gì nó cũng phải sòng phẳng.
Thừa Ảnh Lâm hơi nghiêng đầu, giọng điệu nhỏ hẳn đi:
– Anh lại rất thích tính của em.
– Thích tính tôi hay là thích tôi, nói cho đúng vào!
Vãn Thanh Ly liếm đôi môi đỏ, đôi mắt dài như mắt cáo liếc nhìn anh.
Cô cố tình hỏi như vậy đấy, chứ cô biết thừa rồi, chỉ là muốn xem xem một người cao quý, lãnh đạm, hiền lành nho nhã như vị Thừa tiên sinh đây có dám thừa nhận hay không thôi.
Thừa Ảnh Lâm im lặng một hồi, vẻ mặt như lặng đi đăm chiêu suy nghĩ.
Đúng lúc anh định cất tiếng trả lời thì có tiếng gọi ở bên ngoài vọng vào, là trợ lí Na gọi Thanh Ly ra có chút chuyện.
Trước khi rời đi, Vãn Thanh Ly đứng ở cửa, quay mặt lại nhìn Thừa Ảnh Lâm, nhếch miệng cười:
– Làm gì thì cũng phải nhanh nhẹn, cơ hội luôn không dành cho người hay chần chừ chậm chạp, cả tôi cũng không thích như vậy.
Nói rồi, Thanh Ly mở cửa đi luôn.
Thừa Ảnh Lâm bật cười, cô nàng này có ý nhắc nhở anh đấy sao? Cũng phải thôi, muốn theo đuổi một người phụ nữ có vô sô đàn ông yêu thích như Vãn Thanh Ly này, thì chỉ cần chậm một giây cũng sẽ bị người khác cướp ngay.
Hiểu! Anh rất hiểu!
____________________
Tám giờ tối
Trên đường cao tốc tấp nập người qua lại, Dược Hắc Thần phóng chiếc xe thể thao yêu thích của mình như bay trên đường.
Tâm trạng anh cực kì tốt nha, ăn mặc cũng trở nên phóng khoáng, sơ mi trắng không đóng hai cúc trên để lộ xương quai xanh và nửa phần ngực săn chắc đẹp mê hồn.
Tối nay chính là ngày hai người hẹn nhau ở khách sạn sau 6 tháng kể từ đêm hôm đó.
Dược Hắc Thần thực sự muốn hành hạ Vãn Thanh Ly lắm rồi, khoảng thời gian vừa qua cô nàng này làm anh tức chết.
Không giải quyết theo cách bình thường được thì giải quyết trên giường thôi.
Lúc Dược Hắc Thần đến nơi, Vãn Thanh Ly thì vẫn ở studio ăn uống làm việc.
Không phải là cô quên vụ hẹn tối nay, là cô cố tình không đến đấy.
Hơn nữa, cô cũng có sắp xếp cho anh rồi.
Trợ lí Na ghé sát tai cô nói thầm, giọng điệu lo lắng:
– Em chơi khăm người ta thế, không sợ bị xử à?
– Hừ! Để xem anh ta làm gì được em.
Vãn Thanh Ly tưởng tượng đến khung cảnh trong khách sạn, cô vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
Tưởng tượng đến biểu cảm của Dược Hắc Thần khi bị cô chơi khăm, cô càng cảm thấy hả hê vui sướng.
Bà đây trả thù anh đấy, dám chơi bà trước à!! Có qua thì có lại thôi! Cứ chờ xem Dược Hắc Thần, tận hưởng đêm nay của anh đi!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...