Hồ Ly Tinh Có Eo Thon Nhỏ


Khi vừa xong xuôi công việc, Vãn Thanh Ly quay lại phòng trang điểm để tẩy trang và thay đồ.

Vì vừa nãy chụp một bộ ảnh cổ trang nên trang phục các thứ khá là rườm rà, cô đang phải loay hoay tháo những chiếc trâm cài trên đầu.

Chợt một bàn tay lớn chạm nhẹ vào tay cô rồi từ từ giúp cô gỡ những vật lằng nhằng đó ra khỏi tóc, một cảm giác ấm áp truyền từ tay khiến cô giật mình mà quay người lại.
Thừa Ảnh Lâm nãy giờ đứng ở ngoài chờ cô chụp ảnh, khi cô vào phòng trang điểm thì mới đi theo để tiếp chuyện.

Anh nhìn cô đầy dịu dàng, đôi môi mỏng nở nụ cười thay lời chào.

Vãn Thanh Ly gật đầu đáp lại:
– Gặp anh tôi mới nhớ ra, thật ra thì cũng không cần anh phải tự mình như vậy đâu, lúc đấy tôi chỉ nói đùa thôi.
– Cũng không vấn đề gì, dù gì em cũng giúp anh, anh giúp lại chút thôi!
Vãn Thanh Ly cúi nhẹ mặt giấu đi nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt hững hờ nhìn Thừa Ảnh Lâm qua tấm gương phản chiếu trước mặt.

Cô vén mái tóc của mình, chậm rãi từng lời:

– Không sợ những người hâm mộ anh quay xe sao? Tôi cũng chẳng muốn dính dáng vào đâu.
Cô nàng này không biết nói thật hay đùa, nhưng cách nói này như thể muốn châm chọc người khác, nghe giọng điệu chẳng có chút thoải mái nào.

Cũng đúng thôi! Vãn Thanh Ly không cần nổi tiếng theo cách như vậy, nên những việc đại loại đó thật chẳng hay chút nào, người đàn ông này cũng thật dễ trêu chọc, ít ra còn hơn hẳn loại người nào đó.
Thừa Ảnh Lâm vẫn đứng đằng sau cô, tay xỏ túi quần, biết cô có ý châm chọc nhưng anh không hề khó chịu mà lại cảm thấy thích thú mà bật cười:
– Anh trước nay chưa từng để ý đến những việc đấy, chỉ cần em không quay xe thì thế nào cũng được.
– Thế giờ là anh đang để ý tôi sao?
Vãn Thanh Ly cười cười, nụ cười quyến rũ xinh đẹp, ánh mắt khép nhẹ, hàng mi dài rũ xuống chớp chớp vài cái để chờ câu trả lời.

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Thừa Ảnh Lâm không chút thay đổi, vẫn có chút ủ rũ, khi người ta nhìn vào sẽ cảm thấy dịu nhẹ.
– Không được sao?
– Anh đoán xem?
Vãn Thanh Ly tinh nghịch đáp lại.

Thừa Ảnh Lâm không nói gì, cười dịu dàng rồi đặt lên bàn một tấm vé màu trắng được thiết kế rất đẹp và sang trọng.

Anh ung dung nói:
– Vé đi hội nghị ở nước M, em đi cùng anh đi.

Bộ ảnh lần này rất thành công, anh sẽ để nó làm đại diện cho thiết kế Tinh Anh.
Vãn Thanh Ly liếc nhìn tấm vé trên bàn, thì ra đây chính là tấm vé hội nghị mà vật nhỏ Tiểu Thiên đã nhắc đến, cũng là nhiệm vụ thứ ba của cô.

Bất ngờ thật đấy! Hơn hai tuần mà cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.

Đúng như dự đoán của cô, chỉ cần lấy được sự tin tưởng của một người nổi tiếng trong giới thiết kế là có thể dễ dàng đạt được mục tiêu, nói cách khác, Thừa Ảnh Lâm chính là con mồi của cô.
– Cảm ơn anh, đúng lúc tôi đang có hứng thú về hội nghị này.
Nói rồi Vãn Thanh Ly đứng dậy, chậm rãi tiến về phía căn phòng thay đồ.


Nhưng rồi cô dừng lại, xoay lưng về phía Thừa Ảnh Lâm, nói nhỏ với anh:
– Kéo khoá váy xuống giúp tôi!
Thừa Ảnh Lâm cười nhẹ, cô nàng này thật biết cách quyến rũ người khác.

Khi anh vừa định cầm khoá kéo kéo xuống, chợt bị một bàn tay giữ chặt lại không cho cử động.

Thừa Ảnh Lâm quay mặt nhìn, tròn mắt bất ngờ khi người đứng ngay bên cạnh là Dược Hắc Thần.
Vãn Thanh Ly vẫn đứng đó, không thấy động tĩnh gì nên cất giọng hỏi
– Sao thế?
Dược Hắc Thần gườm gườm nhìn Thừa Ảnh Lâm, trong ánh mắt hiện rõ sự ghen ghét đe doạ.

Anh hất mạnh tay Thừa Ảnh Lâm ra khỏi người cô rồi kéo tay cô xoay về phía mình, tay ôm chặt lấy eo cô.

Vãn Thanh Ly bất ngờ nhìn cả hai người đàn ông, cúi nhẹ mặt để giấu đi nụ cười khinh bỉ.
Con mẹ nó! Tên Dược Hắc Thần này phá hỏng chuyện tốt của cô rồi.
– Người của tôi mà anh cũng dám chạm vào sao?
– Người của anh?
Dược Hắc Thần trừng mắt nhìn, Thừa Ảnh Lâm thì nhướn mày nhắc lại lời nói của anh.


Dược Hắc Thần nheo nheo mắt, rõ ràng là cái người tên Lâm này không tin mà.

Được! Ông đây chứng minh cho xem.
Dược Hắc Thần một tay ôm eo Vãn Thanh Ly, một tay nâng cằm cô rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ hồng, chẳng có chút ngại ngùng kiêng nể gì với người đang đứng trước mặt.

Vãn Thanh Ly hốt hoảng đến tròn mắt, trong đầu cô đang thầm chửi rủa.
Mẹ kiếp! Môi bà đây để anh thích hôn lúc nào thì hôn sao?
Sau đó, Dược Hắc Thần tách môi ra, hùng hồn quay sang nhìn Thừa Ảnh Lâm, khuôn mặt hiện rõ lên sự hơn thua.

Thừa Ảnh Lâm đúng là có chút không tin, anh liếc nhìn Vãn Thanh Ly đang bực tức đưa tay lau môi mình.
– Còn muốn nhìn nữa?
– Anh cảm thấy tôi đang quan tâm về vấn đề đó sao? Dược thiếu ngông cuồng hơn tôi nghĩ đấy.
Nói rồi, Thừa Ảnh Lâm lướt qua người Vãn Thanh Ly, ghé sát nói nhỏ vào tai cô.
– Mai gặp lại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận