Hồ Ly Phu

Lăng Thanh Tuyết rời khỏi không bao lâu thì có người
tìm tới Giang gia.

Hai nam tử đều xuất sắc ngồi ở đại sảnh Giang gia, một
người ôn nhuận như ngọc, một người ngọc thụ lâm phong.

“Tại
hạ trước đây chưa từng cùng Trang chủ lui tới, không biết lần này các hạ đại
giá quang lâm có điều chi chỉ giáo?”

Tề Hạo Vũ mỉm cười, “Nghe nói Giang huynh ba ngày trước
thành thân, nên tại hạ tới chúc mừng.”

“Đa
tạ, nghe nói Trang chủ gần đây cũng thành thân, tại hạ cũng chúc mừng huynh.”

Tề Hạo Vũ thần sắc bình thản như cũ, vân đạm phong
khinh nói:“Chỉ tiếc tại hạ
không có phúc khí như Giang huynh, ngày thành thân của tại hạ, nương tử tại hạ
không đến kịp.”

Giang Tùy Vân thở dài, “Thật đáng tiếc, vậy sao Trang
chủ còn có nhã hứng tới chúc mừng tại hạ thế?”

Tề Hạo Vũ nói thẳng vào trọng tâm, không hề quanh co
lòng vòng,“Theo
tin tức của tại hạ, tôn phu nhân ngày đó đã cứu một nữ tử mặc giá y, nên tìm
tới muốn nhờ tôn phu nhân chứng thực việc này.”

“Thật
không khéo, nương tử nhà ta vừa rời phủ rồi.”

“Thật
đáng tiếc,” – Tề Hạo Vũ vẻ mặt tiếc hận, giọng nói cũng có chút
mất mát, “Không biết tôn phu nhân có nói nữ tử được cứu họ tên
thế nào, gia phụ ở đâu không vậy?”

Giang Tùy Vân mặt không đổi sắc nói, “Thật sự là
không có, thứ tại hạ mạo muội, không biết tôn phu nhân danh xưng thế nào, việc
này nói không chừng còn có thể sáng tỏ vài phần sự việc.”

“Nàng
là nhị tiểu thư của Lăng gia Bảo ở Giang Bắc, khuê danh Thanh Tuyết.”

“Hả?” – Giang Tùy Vân kinh ngạc thốt lên.

Tề Hạo Vũ nhất thời căng thẳng, “Làm sao
vậy?”

“Tên
này sao lại giống nương tử nhà ta như vậy?”

Sắc mặt Tề Hạo Vũ hơi trầm, “Nữ tử
Giang huynh cưới cũng họ Lăng?”

“Không
phải.”

“Thế sao tôn
phu nhân lại họ Lăng?”

Nét khó xử hiện lên mặt, Giang Tùy Vân thoáng trầm
ngâm rồi nói: “Việc này nói đến cũng thật kỳ lạ, sau khi động
phòng, tại hạ mới biết tân nương tử đã bị đánh tráo, lại vì thân thể nương tử
vẫn còn hư nhược nên nhất thời chưa kịp hướng nhạc phụ giãi bày chuyện này.”

Càng
nghe, nét mặt Tề Hạo Vũ càng khó coi, “Đã động phòng rồi ư?”

Giang Tùy Vân cười xấu hổ, “Hôm đó tại
hạ cũng hơi quá chén, không để ý đến thân thể nương tử hơi không khỏe, có chút
nóng vội, lửa gần rơm rồi cũng bén lửa, cũng may nương tử có phúc
tinh hộ mạng nên vẫn không bị gì.”

“Ba”
một tiếng, Tề Hạo Vũ tay nắm chặt mép bàn trà, vẻ mặt xanh mét.

“Tề Trang chủ
__”

Tề
Hạo Vũ mắt trầm như nước, thanh âm lạnh lùng: “Tại hạ muốn mời Giang huynh
gặp một người.”

“Ai?”

“Giang
huynh thấy sẽ biết.” – Tề Hạo Vũ quay sang gật đầu với tùy tùng đứng cạnh,
hắn hiểu ý bước nhanh đi.

Không bao lâu sau, một người đàn bà tiến vào.

“Bà mối!” – Giang Tùy Vân kinh ngạc.

Tề Hạo Vũ trừng mắt với người đàn bà, “Ngươi
biết gì nói ra hết đi.”

Bà mối run rẩy trình bày rõ ràng chân tướng từ đầu đến
cuối, sau cùng dập đầu nói: “Việc này đều do tiểu thư sai bảo,
lão chỉ là tham một ít tiền thôi, thật sự không liên quan tới lão đâu.”

Giang Tùy Vân xúc động, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tề Hạo Vũ,
“Việc đã đến nước này, vô luận ta nói gì cũng đều vô nghĩa, chỉ có thể sâu sắc
tạ lỗi cùng Trang chủ, ván đã đóng thuyền, nương tử tại hạ không có
khả năng trả lại cho Trang chủ rồi.”

“Nàng
thật sự đã rời phủ rồi?”

“Thiên
chân vạn xác.” (một nghìn lần chính
xác)

“Sau khi việc xảy ra,
nàng không nói gì ư?”

Giang Tùy Vân lấy tay che miệng, ho nhẹ, mặt phiếm
hồng, “Nương tử chỉ nói nếu ta không phải là thư sinh văn nhược, việc
này lại có nguyên do khác, nàng hẳn đã không tha mạng cho ta.”

“Nàng
đi đâu?”

“Việc
này nàng không nói, chỉ bảo đi giải quyết một chuyện rồi sẽ trở về bàn bạc dứt
điểm chuyện này với ta.”

“Cáo
từ.” – Tề Hạo Vũ bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

Dõi theo hình ảnh đoàn người Tề Hạo Vũ rời đi, Giang
Tùy Vân vẻ mặt đăm chiêu gõ gõ lên mặt bàn.

“Quản sự.”

“Vâng
thưa thiếu gia.”

“Mau
chóng xử lý hôn ước với Lý gia cho ổn thỏa, chuẩn bị lễ vật chu đáo vào, ta đến
Lăng gia Bảo trước.”

“Vâng.”


Sau khi rời khỏi Giang phủ, ra khỏi thành Dương Châu, Lăng
Thanh Tuyết chạy nửa ngày liền, đến khi thấy một quán trà bên đường mới ghìm
cương xuống ngựa, đi vào nghỉ chân.

“Một chén trà lạnh.”

“Được.”

Lăng
Thanh Tuyết vừa đánh giá người chủ quán trung niên, vừa bưng chén trà lạnh tiểu
nhị vừa đem tới, chưa kịp uống ngụm nào đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Xem ra
người sắp tới thật vội, có lẽ có chuyện gì nghiêm trọng đang chờ hắn phía trước
rồi.

Chỉ giây lát sau, một tiếng họ ngựa kéo dài vang lên,
người mới tới vội vàng dừng ngựa trước quán trả nhỏ.

“Thanh
Tuyết.”

Lăng
Thanh Tuyết ngạc nhiên xoay qua, in vào mắt là khuôn mặt nôn nóng của Tề Hạo
Vũ, “Tề
đại ca!” – sao hắn lại tới đây?

Bốn mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút xấu hổ
khó nói. Bọn họ đáng lẽ là một đôi vợ chồng son, đáng tiếc thế sự khó lường,
hai người vốn có thể kết tần tấn bây giờ lại phát sinh mấy phần lạ lẫm.

“Muội…” – Tề Hạo Vũ mày nhíu lại, có chút khó nói, suy nghĩ
thật nhanh rồi chuyển đề tài: “Bình an là tốt rồi, huynh vừa đi
qua Giang gia, nghĩ muội hẳn là men theo đường bộ trở về Lăng gia bảo nên liền
đuổi sát theo sau.”

Đi
qua Giang gia? (chú ý nghen, Tề ca
dùng chữ “đi qua” chứ không phải “ghé vào” nha! Vậy mới thấy Tuyết tỷ đúng là…
không tầm thường >”

Lăng Thanh Tuyết dù kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn bất
động thanh sắc, hơi vuốt cằm, nói: “Thì
ra là thế.”

Do dự một lát, Tề Hạo Vũ vẫn hỏi: “Kế
tiếp muội tính sao?”

“Muội nghĩ về
báo cáo với cha mẹ mọi việc rồi tính sau.” – nàng không cho hắn một đáp án minh xác*.

*minh
xác: chính xác và rõ ràng ^^ lối chơi chữ của người Hoa thật thâm thúy nha!

“Huynh đưa muội về.”

“Không cần.” – nàng không chút nghĩ ngợi, dứt khoát cự tuyệt, sau
đó thấy lòng nao nao, vội vàng bổ cứu: “Muội nghĩ Tề đại ca nhất
định công việc bề bộn, không muốn lại làm phiền huynh, muội một người đi về
nhất định không thành vấn đề.”

*bổ
cứu: bổ sung và cứu chữa =.=

Tề
Hạo Vũ ảo não trong lòng. Chỉ mới đây thôi, mà đã bắt đầu vạch rõ ranh giới rồi
sao?

“Thật mà, Tề
đại ca, muội hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy vẫn luôn bình an vô
sự, hơn nữa phía bắc này cũng có sản nghiệp của Lăng gia bảo, sẽ có người chăm
sóc muội.”

“Vậy được
rồi, vậy muội đi đường cẩn thận nha.”

“Ân.” – không động vào chén trà, nàng vội vàng đứng dậy,“Muội
cáo từ trước.”

*ân:
hiểu là “ừh”, “ừhm”, mà dịch “ừhm” thì cũng ok thôi nhưng để “ân” cũng được mà
nhỉ ^^ nghe nhẹ nhàng hơn so với “ừhm”.

“Thanh
Tuyết __” – Tề Hạo Vũ theo bản năng gọi nàng.

“Tề đại ca?” – nàng dừng bước nhìn lại, khó hiểu.

“Không cần
biết đã xảy ra chuyện gì, huynh chờ quyết định của muội.” – hắn nhìn nàng, nói thong thả mà chắc chắn.

“Tề đại ca
__” – nàng mím mím môi, mí mắt cụp
xuống, thấp giọng nói: “Huynh tìm thục nữ khác đi, cáo từ.” – nói đoạn xoay người chạy khỏi quán trà nhỏ, lên ngựa
đi một mạch không ngoái đầu nhìn lại.

Cho ngựa chạy một lúc, chẳng biết đã bao lâu, Lăng
Thanh Tuyết hơi dùng lực, ngựa phát ra một tiếng “hí” nhỏ rồi dừng lại.

Không xa phía trước có một dòng suối nhỏ, nước suối
trong vắt thấy đáy, cá tôm ẩn hiện.

Nàng dẫn ngựa đến bên dòng suối, để mặc ngựa uống nước
ăn cỏ, rồi vốc chút nước rửa mặt.

Một mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy từ vạt áo rơi
ra, nàng nhanh nhẹn thi triển khinh công chụp lại, sau đó tỉ mỉ quan sát.

Mặt dây chuyền hình tròn, chất ngọc sáng mà trong
suốt, hoa văn phức tạp, chạm trổ tinh tế, vừa nhìn đã biết là đồ xa xỉ.

Đây không phải dây chuyền của nàng, hơn nữa ở giữa là
một chữ “Giang” viết theo lối chữ triện đã cho nàng biết chủ nhân của nó là ai.
Nhất định hắn nhân lúc nàng hôn mê đã để vào người nàng.

Vật quý trọng như vậy nàng sẽ không lấy. Hơi hơi nắm
tay, Lăng Thanh Tuyết quyết định.

Sau khi tạm nghỉ, nàng lên ngựa, quay trở lại đường
cũ.

Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời vừa mới mọc, nàng đã
cưỡi ngựa ra khỏi thành Dương Châu, đêm khuya tĩnh mịch, dưới ánh trăng lạnh
lẽo, nàng xuống ngựa trước cửa Giang phủ.

“Thiếu phu
nhân!” – nhìn thấy nàng, hạ nhân trong
phủ hết sức kinh ngạc, một người lại gần tiếp dây cương từ nàng, người khác
chạy vội vào trong bẩm báo.

Giang Tùy Vân đã đi ngủ từ sớm vội khoác thêm áo đi
ra, hai người gặp nhau ở hoa viên.

“Ngại quá,
đêm khuya lại đến quấy rầy huynh.”

“Nương
tử, xảy ra việc gì à?” – hắn cẩn thận
quét mắt từ trên xuống dưới, sau khi xác định nàng không bị gì mới yên tâm.

“Ta không
sao, ta quay lại để trả vật này cho huynh thôi.”

“Vật

nào?” – thấy nàng lôi mặt dây chuyền từ áo ra, hắn đã có câu
trả lời, lại gần đè tay nàng xuống, không cho nàng lấy ngọc bội ra,“Chúng
ta về ốc rồi nói sau.”

Lăng
Thanh Tuyết thấy rõ, dù dưới ánh trăng mờ ảo, mặt dây chuyền vẫn trong trẻo
xinh đẹp như vậy, thật là một vật vô giá.

“Cũng được.”

Nàng
vừa trả lời, hắn đã phân phó một nha hoàn đứng gần đó:“Chuẩn bị nước cho
thiếu phu nhân tắm rửa.”

“Giang…” – hai chữ “công tử” đến miệng lại bị nuốt vào, nàng
hơi cứng ngắc nói: “Không cần, giải quyết xong ta sẽ lại đi.”

Giang Tùy Vân nắm tay nàng hơi siết, lạnh nhạt nói: “Đêm
đã khuya, thân gái như nàng sao có thể một người một ngựa nói đi là đi? Có là
việc gấp cũng hẵng chờ đến hừng đông ngày mai hãy nói.”

Lăng
Thanh Tuyết nhận ra ám chỉ của hắn, có mặt hạ nhân ở đây, coi như cho hắn chút
mặt mũi, nhưng nét mặt vẫn rất không tình nguyện.

Hai người trở lại phòng ngủ, sau khi cho hạ nhân lui
xuống, Lăng Thanh Tuyết tháo dây chuyền ra, đặt lên bàn, “Vật
này trả lại cho huynh, phiền huynh trả lại cái của ta.” – vốn trên cổ nàng cũng đeo một sợi dây đơn giản trên
có mặt ngọc thiền trụy, tuy không giống với mặt ngọc của Giang gia nhưng cũng
là một vật báu khó tìm, nữ nhân Lăng gia từ khi ra đời đã đeo một mặt ngọc thiền
trụy như thế.

Giang Tùy Vân lơ đãng liếc mắt nhìn mặt ngọc, cười
hỏi: “Chẳng lẽ nương tử ngại ngọc bội này không tốt?”

“Mặt ngọc quý
trọng như vậy có cái gì không tốt, nhưng nó chẳng phải đồ của ta, dĩ nhiên ta
cũng không đeo bên mình làm gì.”

“Đưa
cho nương tử thì là của nương tử, nương tử nên cất vào, đừng để người ngoài
thấy được lại nổi lên tà tâm, như vậy e rằng không tốt.”

“Giang
Tùy Vân __” – Lăng Thanh Tuyết nghiến răng kêu tên hắn.

Hắn cười khẽ, “Sao vậy?”

“Huynh đừng
khiêu chiến nhẫn nại của ta.”

“Ta
đã chạm đến điều cấm kỵ của nương tử sao?” –
hắn cười nhẹ nhàng, một bộ hoàn toàn thấu hiểu, “Xem ra vẫn chưa
mà.”

Nàng
nghiêng đầu, nắm tay, hít sâu, tự kiềm chế nỗi xúc động muốn đánh người, rồi
mới một lần nữa chú ý đến hắn, “Sau khi ta rời khỏi, Tề Hạo Vũ có phải đã
đến hay không?”

“Hả? Nàng gặp
hắn à?” – hắn nghiêm mặt.

“Ừhm, hắn nói
chuyện thật cổ quái, ta nghĩ hẳn là ngươi đã nói gì với hắn đúng không?” – nàng hồ nghi nhìn hắn.

“Vi phu bất
quá chỉ là ăn ngay nói thật thôi, có lẽ Tề Trang chủ hiểu lầm
chuyện gì chăng, vi phu cũng không biết, nàng có muốn vi phu đặc biệt tìm hắn
giải thích một phen?” – hắn còn vờ hỏi
cứ như thật.

Nàng nhíu mày, “Hiểu lầm thì hiểu lầm,
cũng chẳng có gì phải giải thích.” –
vốn cũng chẳng phải sở thích của nàng, chẳng qua lời phụ mẫu không thể cãi,
trước khi thành thân không chạy trốn được, trên đường lại gặp biến cố (là bão táp đó), như
vậy chỉ có thể trách âm
kém dương sai*khiến
việc chung thân đại sự này chỉ có thể ngâm nước nóng*.

*âm
kém dương sai: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp
hiểu lầm kia. (cám ơn nàng Tiểu Diệp Thảo, ta tra từ nhà nàng ấy); ngâm nước
nóng: hiểu đại khái là hỏng việc, xôi hỏng bỏng không =.=

Nghe nàng nói vậy, Giang Tùy Vân không khỏi cười hiểu
ý. Xem ra việc hôn nhân với Tề Hạo Vũ này cũng chỉ là vì lệnh phụ mẫu khó cãi,
đành nhắm mắt đưa chân mà thôi.

“Ngọc trụy
của ta đâu.” – nàng một lần nữa trở lại
chủ đề cũ.

Hắn mỉm cười, dang hai tay, nói với nàng: “Ngay
trên người vi phu, nương tử có thể tự mình tới lấy.”

Hắn
nghĩ nàng không dám sao?

Lăng Thanh Tuyết cực kỳ bực bội, sải chân hai bước,
hai tay mò mò trong cổ áo hắn.

Vừa vặn lúc này, một nha hoàn tiến vào đưa đồ ăn
khuya, vừa thấy tình trạng của hai vị chủ tử, vội vàng lui ra: “Nô
tỳ cái gì cũng không thấy.”

Lăng
Thanh Tuyết trừng mắt nhìn cô ta lùi dần ra ngoài, nhất thời quên thu hai tay
đang nắm cổ áo Giang Tùy Vân, trong lòng bỗng tràn đầy cảm giác vô lực.

Giang Tùy Vân thuận thế ôn nhu ấp tay nàng trong tay
mình, cười nói: “Nương tử cả ngày bôn ba vất vả hẳn
mệt lắm rồi, hay dùng chút thức ăn khuya giải bớt mệt nhọc nhé.”

“Buông
tay.” – Lăng Thanh Tuyết có chút xấu hổ.

“Giữa phu thê
không nên quá câu nệ.”

Thật
sự là khiến thánh nhân cũng phát hỏa mà. Không thể nhịn được nữa, tay trái nàng
nhanh như điện xẹt vươn ra, dễ dàng khống chế hắn.

“Xem
ra giảng đạo lý với huynh không hiệu quả bằng trực tiếp động thủ nhỉ.” – nàng cười.

Hắn cũng cười, nụ cười hơi giống cười khổ.

“Nương tử __”

“Gọi
bậy nữa sẽ bị điểm á huyệt.” –
nàng tuyệt đối không phải đang hù.


“Vậy nàng
điểm đi.” – phản ứng của Giang Tùy Vân
càng kiên định.

“Uy…” – Lăng Thanh Tuyết khó tin nhìn trừng trừng, “Huynh
người này sao lại mặt dày mày dạn như vậy, thật uổng cho huynh một bộ dáng hào
hoa phong nhã, dáng vẻ thi thư đạt nghĩa, ta đã nói rồi chứ có phải không đâu,
chuyện này từ đầu tới cuối đều là sai lầm, sao huynh cứ phải một mực khăng
khăng như vậy?”

Giang Tùy Vân nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười: “Chúng
ta đã bái thiên địa, đã vào động phòng, lại đã đồng giường cộng chẩm, không
phải phu thê thì là gì?”

Lăng Thanh Tuyết bất lực buông tay, thở dài: “Giang
công tử, ta vốn không phải là người huynh muốn lấy làm vợ, do bị người khác
thiết kế gài bẫy mới phải thay mận đổi đào bái đường thành
thân với huynh, may mà sai lầm lớn còn chưa tạo ra, nên huynh không cần cổ hủ
kiên trì muốn phụ trách như vậy.”

Giang
Tùy Vân nhìn nàng, cười mà không nói.

“Huynh cười
gì?” – nụ cười hàm súc mà không rõ ý tứ
của hắn khiến nàng hơi hoảng hốt.

“Nương tử,
nàng cho rằng ta thân là kẻ thương nhân lại có thể cổ hủ sao?” – hắn không đáp mà hỏi ngược lại.

Nàng đột nhiên không dám đấu mắt với hắn, theo bản
năng dời mắt sang chỗ khác: “Ta không phải là huynh, sao biết
được.”

“Chính cái
gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” – hắn nhìn nàng nói nhỏ.

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyết hơi khác lạ, bĩu môi: “Bất
quá chỉ là một cái túi da mà thôi.”

Hắn nhẹ nhàng cười: “Ta cũng chỉ vừa
vặn thích túi da này mà thôi.”

Nàng
giật mình, vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

Hắn thong dong tự nhiên nói: “Nương tử
sao lại giật mình như vậy?”

Lăng Thanh Tuyết dường như không nghe thấy, tự nói một
mình:“Khi ta mười lăm tuổi từng trúng một loại kỳ độc, bị hủy dung
mạo, lúc ấy thanh mai trúc mã có hôn ước với ta đã lâu liền từ hôn.”

Nét
mặt Giang Tùy Vân rối rắm.

Nàng liếc mắt nhìn hắn, nói thêm: “Thích
túi da này không chỉ mình ngươi, nam tử vốn trọng sắc, khó ai chung tình.”

“Người nông
cạn như vậy, sao nương tử vẫn để trong lòng? Nam nhân trên thế gian thật sự vẫn
còn những người có tâm.”

“Ồ?
Vậy sao?” – nụ cười của nàng thoáng chút mỉa mai, “Vị
hôn phu thứ hai mập mờ tình cảm cùng nha hoàn bên người ta, trước đêm thành
thân bị ta đánh gãy một chân, vì thế hôn sự cũng phải hủy bỏ.”

Giang
Tùy Vân đau lòng nhìn nàng, không bỏ qua vẻ mặt bi thương chợt lóe của nàng.
Tên kia có lẽ chưa làm nàng tổn thương, nhưng sự phản bội của nha hoàn sớm tối
ở chung lại chém một nhát thật sâu vào lòng nàng.

“Nương tử __”

“Muốn
biết chuyện gì đã xảy ra với vị hôn phu thứ ba của ta không?” – nàng mang vài phần ác ý thích thú nhìn hắn, tiếp
theo vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, “Hắn bất quá chỉ là ngụy
quân tử lừa đời lấy tiếng mà thôi, nên ta tận mắt thấy hắn bị cừu gia giết chết
cũng không dẫn người tới cứu viện.”

Giang
Tùy Vân không biết nên nói gì. Những chuyện này cùng những điều thế gian rỉ tai
nhau khác xa một trời một vực, chỉ tội nàng bị những lời đồn thổi hại, khiến
khuê danh không tốt, phương hoa hư độ.

“Giang Tùy
Vân”, nàng chăm chú theo dõi những biến hóa
trên mặt hắn, “Huynh là dạng người nào ta không rõ ràng lắm,
cũng chẳng quan tâm, nhưng những kẻ có hôn ước với ta những năm gần đây đều
hạnh kiểm xấu, giống như ta bị nguyền rủa vậy. Cho nên, ta không thể tin tưởng
huynh.”

Trong
lòng Giang Tùy Vân thoải mái. Dù sau này ai đối xử với nàng thế nào, nàng cũng
đã hình thành sự nghi ngờ sâu sắc với nhân cách con người rồi. Đối với nàng,
hắn ngoài đau lòng, cũng chỉ là đau lòng.

“Ta biết, lúc
này muốn nương tử tin ta chẳng khác gì đang ép buộc nàng.”

“Huynh
hiểu được là tốt rồi.” – nàng tuy là
người giang hồ nhưng vẫn thích nói lý cùng người khác hơn là đánh đánh giết
giết.

“Tục ngữ
nói: “Bách thế tu lai đồng thuyền độ, thiên thế tu lai cộng chẩm miên”*. Bởi vậy có thể thấy
được, duyên phận của con người rất sâu xa, nương tử cần gì phải nóng vội phủ
định hết thảy, ngại chi thử mở lòng một lần, biết đâu ta mới chính là phu quân
trong thiên mệnh của nàng thì sao.” – hắn thành khẩn nói.

*”Bách
thế tu lai đồng thuyền độ, thiên thế tu lai cộng chẩm miên”: trăm kiếp tu được
chung thuyền, ngàn đời tu được gối giường ngủ chung.

Lăng Thanh Tuyết trầm mặc một lát, động tác kế tiếp là
lần theo cổ hắn lấy lại ngọc trụy, vật hồi cố chủ, cất vào người.

Sau đó, nàng giải huyệt cho hắn, “Ta
nên cáo từ, chúc huynh sớm tìm được Lý tiểu thư.” – dứt lời liền xoay người bước đi.

“Vì sao nàng
cứ nhất định đẩy mọi người cách xa nàng cả ngàn dặm như vậy?” – giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm của hắn vang lên từ
đằng sau, nặng nề mà xao xuyến lòng nàng.

“Cũng không
hẳn là vậy, à mà đúng rồi,” – nàng bỗng
dưng quay đầu, cười thản nhiên: “Vị hôn phu thứ hai của ta cũng
là con nhà gia thế đó, hừm, thật đê tiện.”

Giang
Tùy Vân bị thu hút bởi lúm đồng tiền của nàng, nhất thời không phản ứng.

“Đêm hôm
khuya khoắt, con một thân nữ nhi lại muốn ra ngoài sao?” – một giọng nói đột nhiên từ trong viện truyền ra, làm
hắn hoàn hồn, vội vàng chạy lại.

Sao mẹ lại đến đây?

Lăng Thanh Tuyết nhìn người phụ nữ trung niên đang
chặn đường mình, nhất thời ngạc nhiên đến mức quên trả lời.

“Nương, đã trễ như vậy, sao mẹ lại còn tới
đây?”

Đang định mở miệng đã bị Giang Tùy Vân giành lời, Lăng
Thanh Tuyết liền đơn giản ngậm miệng không nói.

“Cô dâu mới
cưới ba ngày đã giận dỗi, lão xương cốt ta đây sao có thể an tâm cho được?”

“Là
con không đúng, làm nương bận tâm.” –
Giang Tùy Vân nhìn sang bên, nhẹ gọi, “Nương tử.”

Lăng Thanh Tuyết nhận được ánh mắt cầu cứu của hắn,
cắn cắn môi rồi nói. “Lão phu nhân, con không phải Lý tiểu thư
mà Giang gia định cưới. Con là nhị tiểu thư của Lăng gia bảo ở Giang Bắc, trên
đường xuất giá xui xẻo gặp bão, trượt chân rơi xuống nước mới lâm vào hoàn cảnh
thần trí mơ màng bị người hạ dược đưa vào Giang gia, con hiện tại phải trở về.”

Giang
lão phu nhân thần sắc không đổi, “Ta chỉ hỏi con hai câu thôi.”


“Lão phu nhân
xin hỏi.”

“Người
cùng Vân nhi bái đường là con?”

“Là
con.”

“Vào
động phòng thì sao?”

“Cũng là
con.”

Nàng
cảm thấy có gì không đúng, đang định tiếp tục giải thích thêm thì đã bị một câu chém đinh
chặt sắt của Giang lão phu nhân chặn
họng: “Một khi đã như vậy, con chính là con dâu của Giang gia
chúng ta, đây là chuyện không thể thay đổi.”

Lăng
Thanh Tuyết nhất thời nghẹn lời.

“Tùy Vân, đêm
đã khuya, còn không cùng thê tử của con về phòng nghỉ ngơi đi.” – Giang lão phu nhân trừng mắt với con.

“Chúng ta về
ngủ thôi.” – hắn thừa cơ giữ chặt người
bên cạnh: “Nương, người cũng về nghỉ ngơi đi.”

Giang lão phu nhân lại nhìn Lăng Thanh Tuyết đang có
chút sợ run, nói: “Con dâu, con yên tâm, những việc sau này
Giang gia sẽ xử lý thỏa đáng, tuyệt không ủy khuất con. Chúng ta cũng sẽ cử
người giải thích rõ ràng với thân gia, gửi sính lễ long trọng*.” (nguyên bản là “trọng
sính”, chữ “trọng” vừa là quan trọng, vừa nghĩa là nặng =.= thật là từ ngữ cao
thâm hàm súc quá đi!)

Lăng Thanh Tuyết khó tin nhìn Giang lão phu nhân nói
xong thong dong rời đi. Vì sao nàng có cảm giác bị mẫu thân Giang gia liên thủ
lừa người đây?

Sự tình sao lại biến thành như vậy?

Ôm tất ngồi trên nhuyễn tháp, Lăng Thanh Tuyết hai
hàng chân mày nhíu chặt, nhìn vầng Minh Nguyệt (trăng sáng) giắt ngang qua cửa sổ, đôi môi đỏ mọng hơi mím mím cắn
cắn, trên mặt có mấy phần phiền não cùng vài phần mơ hồ.

Từ năm mười ba tuổi, nàng đã hành tẩu giang hồ, ăn gió
nằm sương là chuyện bình thường, một nắng hai sương bôn ba cũng đã thành thói
quen, nhưng lời nói vừa uy nghiêm lại không kém phần thân thiết của Giang lão
phu nhân lại khiến lòng nàng nổi lên trăm vị tạp trần.

Mẫu thân sớm mất, phụ thân dù yêu thương nhưng vẫn
không có được nét ôn nhu dịu dàng của người mẹ, tối nay nàng bỗng thấy rất nhớ
mẹ.

Tiếng bước chân từ đằng sau, nàng cũng chẳng quay đầu.

Một chiếc áo choàng dừng trên vai nàng, một giọng nói
thanh nhã ôn hòa vang lên bên tai: “Suy nghĩ cái gì, sao còn
chưa ngủ?”

“Còn huynh,
sao vẫn chưa ngủ?” – nàng thuận miệng
hỏi lại.

Giang Tùy Vân ngồi xuống cạnh nàng, cùng nhìn vầng
trăng sáng, khẽ cười: “Vi phu chỉ là có chút giường đơn
chiếu lạnh thôi.”

Nàng
lập tức xoay sang trợn mắt liếc hắn một cái.

Giang Tùy Vân cười: “Lời của vi phu là
thật lòng, nương tử cớ sao lại giận dỗi vi phu?”

“Ta
không muốn nói chuyện với huynh.”

“Trong
phòng chỉ có hai người chúng ta, cả hai lại không ngủ được, chuyện trò một chút
cũng tốt, nếu không vi phu khó tránh khỏi miên man suy nghĩ.”

“Đó
là chuyện của huynh.”

“Nương
tử thật đanh đá.” – hắn cười khẽ.

Nụ cười sung sướng mà nhẹ nhàng, từ tai thấm vào lòng
Lăng Thanh Tuyết. Lại không phản cảm, nàng cũng chẳng trách cứ hắn.

Ánh trăng như vậy, tâm sự như vậy, có người bầu bạn kể
ra cũng không gọi là phá hỏng không khí.

Ánh trăng thật mê người, mà người ôm tất ngắm trăng
ngoài cửa sổ lại càng mê người hơn, ánh trăng bàng bạc rơi trên thân thể nàng,
chảy qua đầu mày khóe mắt, toát lên vẻ nhu tình, khiến người ngắm lòng xao
động, nhịn không được càng muốn lại gần…

Người chật vật té xuống đất, Giang đại thiếu gia không
khỏi cười khổ:“Nương
tử, nàng xuống tay cũng quá nhanh.”

“Huynh
về giường ngủ đi.” – nàng nhăn mày trợn mắt nhìn hắn, kéo áo choàng ra
trả lại cho hắn: “Đem áo của huynh đi đi.”

“Vi
phu đắc tội nàng nhưng áo choàng không có, cần gì cứ phảigiận chó đánh mèo như
vậy?”

Lăng Thanh Tuyết cầm gối đầu trên nhuyễn tháp ném hắn.

Giang Tùy Vân ôm lấy gối, cười khẽ: “Trên gối đầu
còn vương mùi của nương tử, ta ôm vào cũng sẽ gặp mộng đẹp, tuy nhiên __” – hắn nhướng mày, chống lại ánh mắt xấu hổ của nàng,
nói tiếp: “Nương tử lấy gì gối đầu đây?”

“Giang
Tùy Vân __”

“Ta
đây.”

“Đừng
ép ta động thủ với huynh.”

Giang Tùy Vân “À” một tiếng, sau đó giọng nói chứa vài phần hoang mang: “Động
thủ động cước với vi phu không khỏi khiến nương tử trở thành bất nhã, hay để vi
phu động thủ động cước với nàng có vẻ tốt hơn.”

Lăng Thanh Tuyết quét mắt nhìn khắp nhuyễn tháp một
lần, cuối cùng ném áo dài về phía hắn.

Nhất thời, Giang Tùy Vân từ đầu đến chân bị phủ bởi áo
nàng, giọng nói pha ý cười sau lớp áo truyền ra: “Nương tử thật thơm nha.”

Nàng muốn điên rồi. Sao nam nhân này cứ thích trêu
chọc nàng như vậy hả?

Khoảnh khắc Giang Tùy Vân chui ra khỏi lớp áo xống
lùng nhùng, đã thấy nàng lại bó gối nhìn ra cửa sổ, không khỏi nhẹ nhàng lắc
đầu, đặt gối đầu và áo lên nhuyễn tháp.

“Nương
tử, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nàng không để ý đến hắn.

Giang Tùy Vân vươn tay, bàn tay sắp chạm đến mái tóc
huyền đã suy sụp buông xuống. Có một số việc không nên nóng vội, tâm tình của
nàng lúc này có vẻ không tốt lắm, không nên tiếp tục trêu nàng, vạn nhất thẹn quá hóa
giận, e rằng nàng lại bỏ đi.

Lăng Thanh Tuyết nghe âm thanh hắn về giường nằm
xuống, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Dần dần, nàng từ ôm gối chuyển sang nửa dựa vào cửa
sổ. Dường như đã lâu nàng không có tâm trạng phiền muộn như vậy, cô độc ngồi
trước cửa sổ lặng lẽ ngắm ánh trăng bi thương.

Ánh trăng mờ ảo đi mất cũng là lúc bóng đêm nhạt dần,
mà người dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi lúc nào không biết, giấc ngủ thật sự sâu,
khóe miệng còn vương nét cười nhợt nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui