" Hàn Tranh Nhi, cô giỏi lắm còn dám bỏ trốn ư ! " hắn the thé trong miệng.
Ánh mắt như lưỡi dao đâm qua đầu óc Tranh Nhi, khí thế của hắn quá ghê rợn, cô không dám nhìn trực diện, hắn lại hắng giọng chế nhạo.
" Ả đàn bà ngu ngốc !
Cô có chạy đến đằng trời cũng không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu ! " hắn giữ chặt tay cô, nâng cằm cô lên, từ trong ánh mắt hắn toát ra sát khí kinh hoàng, quấn lấy da thịt cô, cắt từng thớ thịt, cả xương tủy cũng bị chặt ra thành từng đoạn nhỏ.
Dù là tưởng tượng, tiềm thức của Tranh Nhi cũng cảm nhận được cơn đau đáng sợ ấy, cô vô lực phản kháng, chỉ biết run rẩy trong vòng tay ác ma.
Hứa Mộ Nhiên không biết cô bị thương, mạnh tay kéo cô đi, hai chân mảnh khảnh loạng choạng, va vào nhau, cô đi không vững, ngã xuống níu tay hắn.
" Đứng dậy ngay ! " hắn quay người, quát tháo cô.
Tay hắn bỗng truyền đến cơn run rẩy tột độ, hắn cảm giác có điều gì đó không đúng, Tranh Nhi im bặt bên dưới, hắn vội vã giựt lấy cây đèn của một lính sai bên cạnh, rọi xuống phía dưới, mắt hắn tức thì mở to như mắt ếch.
Dòng máu tươi chảy chan hòa trên đầu gối nhỏ, Tranh Nhi bặm môi, nén nhịn cơn đau, hai mắt cô bị lệ dâng trào che mờ con ngươi, Hứa Mộ Nhiên không nghĩ ngợi, đẩy đèn pin trả về cho chủ, đích thân hắn bồng cô lên.
" Hàn Tranh Nhi, não cô bị úng à ?
Chân bị thương sao không nói ? " hắn mắng cô, chất giọng trầm khàn pha chút xót xa.
" Buông tôi ra, đồ cầm thú ! " cô mắng ngược lại hắn, vùng vằng đôi tay nhỏ.
Những ngón tay rắn chắc bóp lấy bắp tay cô, trút giận, thiếu điều hắn chỉ cần dùng lực thêm một chút tay cô sẽ bị hắn bẽ gãy.
" Đau !!! " cô hét lên, nước mắt rơi lã chã, thân xác cô bị hắn hành hạ đến tàn tạ hắn vẫn không chịu tha.
Hắn cố ý bóp vào phần đầu gối chảy máu kia, làm cho từng thớ thịt bị cấu xé nhau, máu ồ ạt đua nhau chảy nhiều hơn nữa, thấm đẫm những ngón tay của hắn, cơ thể Tranh Nhi co giật, không thoát được, hắn xiết chặt lấy cô.
" Áaaaaaaa !!! " cô ngửa cổ, la lên, cắn răng chịu đựng.
" Hứa Mộ...Nhiên, đồ...ác ma ! " miệng nhỏ run run mắng hắn, phần móng tay của cô cào vào trước ngực hắn.
Cô yếu rồi, lực cào cứ như mèo nhỏ, không làm Hứa Mộ Nhiên bị thương, càng làm hắn nổi đóa, quăng thẳng cô xuống đất, đạp lên đầu gối cô.
" Ngậm cái miệng thối của cô lại ! "
Hắn nổi cơn thịnh nộ rồi, bất cứ kẻ nào đứng gần cũng sợ sệt né ra, kể cả Đường Ân thấy tội cho Tranh Nhi cũng không dám lên tiếng.
Tranh Nhi khổ sở, cố đẩy cái chân cứng cáp ra khỏi đầu gối, nhưng càng dùng sức Hứa Mộ Nhiên càng giẫm mạnh, cô đau đến tê liệt, ngã người xuống đất, không thiết phản kháng.
" A Tuấn...!A Tuấn...!" cô lẩm nhẩm, ước bản thân có thể chết ngay lúc này để khỏi phải chịu thêm dày vò.
" Hàn Tranh Nhi, đừng có hòng chết hay chạy trốn khỏi tôi ! " Hứa Mộ Nhiên đọc được ý nghĩa của cô hết thảy, thô bạo nắm tóc kéo cô lên, vác trên vai mình đưa cô vào xe.
Trong chiếc xe xập xình, tên ác ma kia lại chu đáo xử lí sơ vết thương của cô, đôi mắt lạnh lùng luôn dán vào người cô, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở khiến hắn không rời được mắt.
Dù cô tả tơi, người lấm lem bùn đất vẫn không thể làm lưu mờ đi nhan sắc tuyệt trần của cô.
Mắt nhỏ của hắn lướt lên đôi môi căng mọng kia, bất giác chiếc lưỡi của hắn nhè ra liếm môi mình, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, chỗ đó lại rục rịch, hắn cố kiềm chế dục vọng.
Tranh Nhi biết tỏng, hai tay che chắn phần ngực, nép mình vào một góc xe, hắn kéo lấy chân thon của cô, sờ soạn để đè nén, cô không dám chống đối, sợ hắn nổi điên cưỡng b.ức cô ngay trên xe.
Cứ như thế, Tranh Nhi im lặng mặc hắn giở trờ suốt quãng đường đến khi về đến dinh thự, hắn nhốt cô vào chính căn phòng riêng của hắn.
Hành động kì lạ của hắn đã thu hút ba người vợ còn lại, xì xào bàn tán, không những vậy mà còn thu hút cả những kẻ hầu người hạ.
Đại phu nhân và tam phu nhân không khỏi đố kỵ, nảy sinh lên sự ghen ghét càng lúc càng lớn với Hàn Tranh Nhi, từ lúc họ được Hứa Mộ Nhiên cưới về phủ, chưa từng có ai được đặt chân vào căn phòng riêng của hắn, kể cả nhị phu nhân là người được hắn ưu ái nhất, còn chưa được đặt cách ấy.
Đám người nháo nhào ở bên ngoài hóng hớt chuyện, chỉ có duy nhất nhị phu nhân Âm Tuyết Ánh đứng ở một góc tối quan sát.
Ở bên trong im phăng phắc, đám người ngu dốt càng lúc càng tiến lại gần, người thì áp tai lên cửa, người thì nhóm chân dòm ngó.
* Kẹt * cánh cửa đột ngột mở ra.
Đường Ân cũng theo đó mà đi ra, tận mắt thấy đám người kia nhiều chuyện, anh liếc mắt, khinh khi, họ đường đường là người của phủ Đô đốc lại có hành động khiếm nhã như vậy, anh nghiêm chỉnh lại cử chi, cao giọng về phía họ, thông báo.
" Đô đốc có lệnh ! "
Đám người nghe tới câu " Đô đốc có lệnh " lập tức nhốn nháo chen nhau xếp hàng để nghe, chỉ có Âm Tuyết Ánh là ung dung đi lại với điệu bộ đầy nhã nhặn, Đường Ân ngẩn mặt, to giọng nói rõ từng chữ.
" Hể kẻ nào còn ở bên ngoài rình rập, lập tức đánh gãy hai chân đuổi ra ngoài ! "
Sau tiếng nói ấy, đám người bần hèn sợ kinh hồn bạc vía, cúi đầu xin lỗi, rồi vắt chân chạy đi, thoáng chốc nơi đó đã yên ổn trở lại.
Đường Ân lại nghiêng người về phía ba vị phu nhân đang còn đứng đó, đột ngột thay đổi thái độ, cung kính từ tốn nói với họ.
" Ba vị phu nhân !
Đô đốc cũng có dặn dò ba vị...
Yên phận, ít nhiều chuyện !
Nếu không sẽ nhận hình phạt bị li hôn, đuổi ra khỏi nhà ! "
Họ nghe thế, kinh hồn khiếp đảm, đại phu nhân - Thương Lan vội vàng kéo lấy em gái là tam phu nhân - Thương Hà, cúi đầu trước cửa, to giọng vào trong đó.
" Đô đốc, bọn em xin lỗi làm ngài giận...
Bây giờ bọn em đi ngay...!! "
Cả hai cười cười khổ sở, nép vào nhau, xoay người đi như ma đuổi, Âm Tuyết Ánh giữ nguyên phong thái nhã nhặn, thẳng người quay đi không nói câu nào.
Thoáng chốt, bên ngoài đã trở nên thoáng đãng, Đường Ân làm theo lời dặn của Hứa Mộ Nhiên, đứng ở cách xa căn phòng riêng, canh chừng.
* Xoảng...!*
Bên trong văng vẳng tiếng đỗ vỡ, Hàn Tranh Nhi với được thứ nào điều quăng về phía Hứa Mộ Nhiên, sợ hắn giở trò với mình, kịch liệt chống chọi với hắn.
Hứa Mộ Nhiên không đánh nữa, mặc cô quăng tới thứ gì, hắn đều né ra, căn phòng tươm tất gọn gàng của hắn giờ đây bừa bộn chẳng khác nào một bãi chiến trường.
Hắn nhàn nhã đi tới tủ hồ sơ, lấy ra một văn kiện không biết đó là gì nhưng Tranh Nhi cảm nhận được như có niềm bất an, cô chửi bới hắn, quăng đồ không nghỉ tay.
" Đồ ác ma, mau thả tôi ra !
Tại sao cứ mãi không buông tha cho tôi ? "
" Buông tha " hắn làu bàu.
Khóe miệng khẽ cong nham hiểm, hai mắt hắn dáng chập vào tờ văn kiện, rồi lại quay tờ văn kiện đó về phía đối diện với Tranh Nhi, như thể muốn cho cô đọc thông tin trong đó.
" Hàn Tranh Nhi, cô không bao giờ thoát khỏi tay tôi được đâu...
Cô quên rồi à !
Hoắc Tuấn chết vì điều gì ! " hắn nheo mắt nhỏ đầy tà ý.
Tranh Nhi ngớ người, không hiểu ý câu nói của Hứa Mộ Nhiên, cô đứng ở một khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ chữ viết trong văn kiện mà hắn đưa.
" Anh nói như vậy là ý gì ? " cô chau mày, chất vấn.
Hứa Mộ Nhiên biết cô không đọc được chữ trong văn kiện, đưa nó tới gần hơn, giở giọng chế giễu cô.
" Hoắc Tuấn vì thông tin của anh trai cô mà chết...
Bây giờ cô lại muốn chết và bỏ trốn vì Hoắc Tuấn...
Vậy thì Hàn Tuyên đang ngồi tù của cô phải làm sao đây ! "
Tranh Nhi nghe hai chữ " Hàn Tuyên " lập tức chấn động, lại gần hơn, cố đọc nội dụng của văn kiện kia.
Đã không biết thì thôi, biết rồi Tranh Nhi thêm suy sụp tin thần, người anh trai Hàn Tuyên còn sống của cô, hiện đang là người của quân phản loạn, trà trộn vào quân đội hòng đánh cắp các thông tin quân sự cơ mật.
Ba hôm trước, anh đã bị đích thân Hứa Mộ Nhiên bắt giữ và đang giam trong nhà lao của quân doanh, với tội danh phản loạn, Hứa Mộ Nhiên có quyền hành quyết anh.
Nhưng, vì hắn nhận ra Hàn Tuyên là anh trai của Tranh Nhi, nên cố ý giữ lại cái mạng nhỏ kia, chờ hành quyết sau.
Hai chân của Tranh Nhi trụ không vững, gục ngã xuống nền, không thể nào tin nổi vào những gì mắt cô thấy, tự hỏi, làm sao anh trai của cô lại trở thành kẻ phản loạn ?
" Không ! Không thể nào !
Anh ấy không bao giờ trở thành kẻ xấu...
Là anh hại anh ấy...!! " cô lẩm bẩm.
Lòng cô chắc chắn, Hàn Tuyên sẽ không bao giờ làm một kẻ phản loạn, đinh ninh rằng chính Hứa Mộ Nhiên đã vu oan giá họa, ám hại anh trai cô thân bại danh liệt, mục đích rất đơn giản muốn cô phải khuất phục hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...