" Hahaaa " Hứa Mộ Nhiên ngửa cổ cười lớn, đẩy bác sĩ ra ngay, ngồi bệch xuống cạnh Tranh Nhi, cuống cuồng cầm lấy tay cô.
" Tranh Nhi, em mang thai rồi ! Em thực sự có con với tôi rồi ! " hắn ôm lấy đầu cô, cười như được mùa.
Tranh Nhi bị tin chấn động, làm cho đứng hình, há miệng không nói nên lời, cô bị hắn ép, ép đếm mang thai con hắn, tâm trí cô bắt đầu xáo trộn, cơ thể không thể phản kháng trước những biểu hiện âu yếm của Hứa Mộ Nhiên.
" Đô đốc ! " vị bác sĩ bị làm ngơ, lên tiếng gọi hắn nhắc nhở.
" Ngài đừng phấn khích quá ạ !
Thai nhi trong bụng tứ phu nhân rất yếu, không nên kinh động như thế ! "
Ngay lập tức, lời nói đó đánh động Hứa Mộ Nhiên, buông Tranh Nhi ra, sốt sắng chạm nhẹ lên bụng cô, cử chỉ yêu thương gấp trăm vạn lần hành động hắn dành cho Âm Tuyết Ánh.
" Hồ ly nhỏ, tôi có làm em đau chỗ nào không ? " hắn quan tâm, bơ đẹp cả bác sĩ cùng Ngọc Hồng đứng đó.
Thấy hắn đang trong cơn vui, bác sĩ hiểu ý, chỉ dặn dò với hắn đôi ba lời rồi xin phép đi ngay, Ngọc Hồng bên cạnh không dám phá bầu không khí hạnh phúc cũng theo bước bác sĩ, trả lại chỗ riêng tư.
Người phụ nữ kia vẫn còn chưa hết sốc, đờ mặt ra đó, không mở miệng, Hứa Mộ Nhiên biết cô đang không chấp nhận sự thật, mới có trạng thái như vậy, hắn không dám hung hăng với cô, nhẹ nhàng kéo người cô ngã xuống giường.
" Hồ ly nhỏ, ngoan
Em mang thai sức khỏe còn rất yếu
Nghỉ ngơi đi ! " hắn thỏ thẻ, lời nói dịu dàng.
Đối với hắn đó là tất cả sự yêu thương dành cho Tranh Nhi, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, cô lại cảm thấy như ác đây đẩy cô rơi xuống 18 tầng địa ngục.
Đứa con mà cô đang mang không thể sinh nó ra, nếu không cả đời này cô đừng mơ có cơ hội một ngày nào đó thoát khỏi tay hắn.
Tranh Nhi nghiêng người, hai tay gối lấy đầu, rơi vào suy tư, mặc Hứa Mộ Nhiên ở cạnh, đang vỗ từng nhịp nhẹ nhàng dỗ dành cô.
" Hồ ly nhỏ, ngoan ngoãn sinh đứa bé ra...tôi sẽ trả tự do cho em...cho em được bước chân ra khỏi Hứa gia...!" hắn thỏ thẻ, lời ngon tiếng ngọt.
" Nếu tôi sinh nó ra...anh tha cho tôi chứ ? " Tranh Nhi hiểu sai ý, dùng đứa bé, muốn đàm phán với hắn.
Bàn tay kia bỗng dừng lại tức thì, nghe câu hỏi ngu ngốc của cô, Hứa Mộ Nhiên đang vui cũng phải phát cáu, kéo cô xoay người qua phía hắn, dùng tay giữ lấy một lọn tóc của cô.
" Em đang vọng tưởng sao ?
Cả con và em tôi điều cần ! Trả tự do cho em không phải là để em chính thức rời xa tôi !
Tôi chỉ cho phép em đi bất cứ nơi nào để em không cảm thấy tùng túng trong Hứa gia thôi " hắn hắng giọng, đạp đi suy nghĩ dùng đứa bé trong bụng cô để trao đổi.
Đến nước này, Tranh Nhi không còn hy vọng nào thoát khỏi tay hắn, ngoài cách bỏ đi đứa bé, sau này cô mới có cơ hội được tự do.
Dù biết là nhẫn tâm, cô trở thành một người mẹ tồi tệ, tàn nhẫn, nhưng sâu trong lòng cô không thể để đứa bé này trói buộc cô ở cạnh ác ma.
Tranh Nhi kéo lấy tóc mình ra khỏi tay hắn, lạnh lùng xoay người, hắn ở phía sau tiếp tục vỗ về cô, còn dùng lời dụ dỗ cô.
" Tranh Nhi ngoan, nghe lời của tôi sẽ không có bất kì ai phải chịu đau khổ ! "
" Không có bất kì ai phải chịu đâu khổ " hắn đang ám chỉ đến anh trai của cô, con át chủ bài mà hắn luôn nắm giữ, dùng anh trai cô để ép cô phải nghe lời.
Tranh Nhi âm thầm rơi nước mắt, cố giả vờ ngủ để hắn rời khỏi phòng, khi cánh cửa vừa đóng, cô liền bật người dậy, sốt sắng sờ vào bụng mình, cảm nhận một sinh linh bé nhỏ đang sống trong đó.
Nỗi đau dằn vặt tâm can của cô, xét cho cùng đứa bé cũng là con của cô, dù đầu óc cô có nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé thì trong lòng cô vẫn day dứt, không đủ dũng khí làm điều đó.
Cô ôm gối khóc lớn, không có lựa chọn nào toàn vẹn cho cô, hoặc là cô phải bỏ con, hoặc là chấp nhận theo ý của ác ma.
Sau một đấu tranh tâm lí, cuối cùng vì những thù hận, vì những chuyện xấu mà Hứa Mộ Nhiên gây ra, cô hạ quyết tâm bỏ đi đứa bé trong bụng.
Quyết định là như vậy, nhưng cô làm cách nào để bỏ đi đứa bé, khi mà cô muốn bước ra khỏi nơi này còn khó hơn cả lên trời, làm sao cô có thể phá thai ? Tranh Nhi lại ôm đầu não nề, nhốt mình trong phòng cả ngày hôm đó.
Còn, Hứa Mộ Nhiên, tin mừng đến với hắn một cách đột ngột, hoàn toàn thay đổi cục diện mà hắn sắp đặt, chuyện Âm Tuyết Ánh mang thai hắn không công bố ra bên ngoài, cấm tuyệt bất cứ ai nói ra chuyện ấy.
Ngay ngày hôm đó, hắn sắp xếp một chuyến xe, cùng lúc đưa Hứa Đoản và Âm Tuyết Ánh đến một nơi khác, tạm thời lánh mặt.
Đồng thời, hắn làm sẵn hai bản li hôn, một bản đưa cho Thương Lan, một bản hắn không đưa cho Âm Tuyết Ánh, mà đưa cho Hứa Đoản, để anh thay hắn giải quyết với Tuyết Ánh.
Để mọi chuyện thuận lợi hơn, Hứa Mộ Nhiên đích thân đến tìm Thương Lan, ép cô ta ký giấy.
" Mộ Nhiên ! Tại sao anh lại làm vậy với em chứ ? " Thương Lan cầm trong tay tờ giấy ghi rõ hàng chữ đơn li hôn, đau đớn đến tột cùng.
Ba năm cô ta làm vợ, luôn giữ tròn phụ đạo, cho dù Hứa Mộ Nhiên có đối xử tệ bạc, cũng chưa từng có ý nghĩ chống đối, vậy mà giờ đây, sau tất cả hi sinh, nhận lại là cuộc hôn nhân đổ vỡ.
" Mộ Nhiên...!" Thương Lan nói không nên lời.
Đứng trước ánh mắt phán xét của Thương Lan, Hứa Mộ Nhiên vẫn như ngày nào, điềm tĩnh ngồi trên ghế, vứt cây bút sang cho cô ta.
" Ký đi ! Đừng lằng nhằng ! Tôi không thích dây dưa !
Tranh Nhi mang thai rồi ! Cô không cần phải làm bù nhìn cho thiên hạ nữa !
Tôi trả tự do cho cô ! " hắn nói chữ nào cũng điều là những mũi tên, đâm xuyên qua trái tim tổn thương của Thương Lan.
Nhìn đến chẳng buồn nhìn, hắn quay ngoắt mặt đi, mặc Thương Lan khóc lóc, quỳ xuống ôm lấy chân hắn, tha thiết cầu xin.
" Mộ Nhiên ! Anh đừng làm vậy có được không ?
Em yêu anh nhiều như vậy...suốt nhiều năm rồi em điều ở cạnh anh mà ! "
" Nhưng tôi không yêu cô ! " hắn quay sang đáp trả cực gắt, hất đôi tay nhỏ của Thương Lan ra khỏi người hắn, đứng bật dậy.
Hắn đá người cô ta sang một bên, khiễng chân muốn rời đi, Thương Lan ngay lập tức bổ tới ôm chân hắn, khóc nức nở ở bên dưới.
" Mộ Nhiên, em cầu xin anh đừng li hôn !
Nếu anh cho em là bù nhìn ! Vậy...vậy anh hãy để em tiếp tục làm bù nhìn đi ! " Thương Lan vùi đầu vào chân hắn, khóc cạn nước mắt.
Người đàn ông lạnh lùng kia vẫn vô tình, quay sang đá thật mạnh vào bàn tay nhỏ, khom người bốp lẩy cổ Thương Lan, kéo cô ta lên, bàn tay gân guốc của hắn bóp chặt đến mức Thương Lan trợn trắng mắt, vùng vẫy trong vô vọng.
" Tôi không cần phải giữ thứ không có giá trị bên mình !
Thương Lan...
Từ lâu tôi đã muốn li hôn với cô rồi ! Nếu không phải vì tình nghĩa giữa hai gia đình cô còn được ngồi cái ghế đại phu nhân sao ? "
" Thương gia của cô không còn gì nữa rồi ! Giá trị của cô đã hết !
Cút khỏi tầm mắt của tôi...nếu không đừng trách tôi độc ác ! "
Dứt câu, hắn vứt Thương Lan ngã người lên chiếc bàn, suýt nữa lực va đập làm chiếc bàn vỡ toang, Thương Lan còn chưa kịp định thần, Hứa Mộ Nhiên bắt lấy đầu cô ta, đập thật mạnh lên chiếc bàn ấy, choáng váng.
" Thương Lan giờ thì ký vào đơn ngay cho tôi !
Cô còn kéo dài đừng trách tôi ! " hắn đe dọa, nắm tóc Thương Lan giựt ngược.
Cô gái yếu ớt, không sức chống đối, bị hắn đánh một cú quay cuồng, vẫn mạnh miệng, từ chối hắn.
" Không ! Em không ký !
Cho dù có chết em cũng không ký ! " Thương Lan lắc đầu, dùng chút hơi sức, đẩy tay Hứa Mộ Nhiên.
Hành động của cô ta chẳng giúp ý được gì, ngược lại còn làm hắn nổi máu xung thiên.
* Đoảng *
Đoạn, Hứa Mộ Nhiên điên tiết lên đến đỉnh điểm, thẳng tay đập đầu Thương Lan lên mặt kính, máu đỏ văng ra theo lực đập, cả mặt kính cũng tạo thành vứt nứt, Thương Lan kêu thét lên một tiếng thảm thiết.
Trong mơ hồ, đôi mắt còn nhìn thấy và nghe rất rõ những gì Hứa Mộ Nhiên nói.
" Là cô ép tôi làm ác !
Thương Lan cô nghĩ cô có quyền từ chối sao ? "
Hắn cầm lấy ngón trỏ của Thương Lan, chấm vào vệt máu đỏ tươi trên bàn, đặt tờ giấy li hôn xuống, ép cô ta lăn tay trong trạng thái bất tỉnh, thành công li hôn với Thương Lan.
Xong chuyện, Hứa Mộ Nhiên chẳng chút lòng thương hại, mặc Thương Lan bị thương nằm đó, hắn cầm ngay tờ giấy li hôn tới tìm Hàn Tranh Nhi, muốn chứng minh cho cô thấy những lời hắn từng nói trước đó.
" Cái gì thế này ? " Tranh Nhi tròn mồm, không tin nổi vào mắt, Hứa Mộ Nhiên vậy mà lại thật lòng muốn đưa cô lên làm chính thất.
Cầm tờ giấy trong tay, Tranh Nhi chẳng thể nào cười nổi, đây là hắn muốn ép cô cả đời không bỏ đi được sao ?
Giam giữ anh trai cô, ép cô mang thai, còn muốn cô làm người vợ duy nhất, tình yêu của hắn khiến cô thêm kinh tởm.
Những người vợ sống chung một mái nhà với hắn, hết lòng hết dạ vì hắn, cuối cùng lại bị hắn đá đi như hất một bát nước.
" Hồ ly nhỏ, bây giờ thì em tin những gì tôi nói rồi chứ ?
Trong lòng tôi chỉ có một mình em ! Ngoan ngoãn sinh con cho tôi
Tôi trả cho em tự do ! " hắn đắc ý, nhìn Tranh Nhi thất thần, đưa tay khẽ vuốt lên tóc cô, rồi thuận thế thu về tờ giấy cô đang cầm trong tay.
Hứa Mộ Nhiên cường thế bồng cô lên, trở về giường, cưng chiều để cô ngồi lên đùi hắn, một tay đỡ lấy người cô, tay còn lại xoa xoa lên chiếc bụng nhỏ.
" Hồ ly nhỏ, từ giờ gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc !
Những chuyện trong quá khứ hãy quên đi ! Tôi sẽ bù đắp lại cho em " hắn thều thào, những lời nói vô nghĩa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...